"Kí chủ, chuẩn bị đi, cậu có thể mang thai đó!"
"Bệ hạ vạn an."
Cung nữ đồng loạt hành lễ, âm thanh ngọt ngào mềm nhẹ. Các nàng cúi đầu, chỉ nhìn thấy mái tóc mượt mà được búi lên lộ ra cái gáy.
Cửa gỗ khắc hoa bị đẩy ra, đầu tiên là thanh âm chói tai của đại thái giám, sau đó là tiếng bước chân hơi loạng choạng. Hoàng bào thêu long văn lộ ra một góc, Chiêu Dương đế mang theo mùi rượu nồng nặc bước vào trong điện.
Chiêu Dương đế tuổi đã tứ tuần, để râu ngắn, trông có vẻ uy nghi nghiêm túc, nhưng đại thái giám đi theo Chiêu Dương đế mấy chục năm lại rõ ràng, Chiêu Dương đế thích sắc đẹp.
Cũng không phải là 'sắc đẹp' bình thường.
Cung nữ kéo rèm châu rũ xuống đất ra. Chiêu Dương đế mới đi hai bước, thân thể đã lảo đảo một cái, được đại thái giám nhanh tay đỡ lên.
"Bệ hạ, ngài không sao chứ?"
Đại thái giám biết bệ hạ hôm nay vui vẻ, uống có chút nhiều nên khẽ hỏi: "Bệ hạ, ngài có muốn bảo ngự thiện phòng chuẩn bị chút canh giải rượu không?"
Chiêu Dương đế vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi không nói gì.
Đại thái giám buồn bực: "Bệ hạ?"
Chiêu Dương đế khoát tay ra hiệu đại thái giám đừng lên tiếng, đôi mắt mang theo men say dính vào phía trong.
Đại thái giám theo ánh mắt Chiêu Dương đế nhìn sang, kinh ngạc tán thán, rốt cuộc hiểu nguyên nhân vì sao Chiêu Dương đế ngốc lăng ra.
Trong căn phòng tinh xảo trang nhã, một hàng đèn hoa sen được bày dọc theo tường, vị trí bấc đèn lại không phải ánh nến vàng ấm, mà là dạ minh châu to bằng nắm tay trẻ con.
Giữa đêm khuya, dạ minh châu tỏa ra ánh sáng xanh trong, màn lụa tựa nụ hoa chớm nở, sáng rọi thân ảnh yêu kiều mờ ảo.
"Hi phi nương nương trang điểm cả một ngày, chắc là đang mong ngóng trông đợi bệ hạ ngài." Nghĩ đến túi tiền nhận được sáng nay, đại thái giám thuận thế nói một câu.
Quả nhiên, Chiêu Dương đế nhướng mày, lung la lung lay đi về phía giai nhân.
Màn lụa tầng tầng lớp lớp, trong ánh sáng của dạ minh châu tựa như đóa hoa nở rộ. Tim Chiêu Dương đế như bị cào một vuốt, vội kéo màn lụa như tách cánh hoa ra, cuối cùng nhìn thấy tâm sen trong đó.
Ngoài ý nghĩ là giai nhân vốn nên hầu hạ quân vương đêm nay vậy mà lại dựa vào trụ giường ngủ thiếp đi mất.
Nhưng mà Chiêu Dương đế đã thấy qua nhiều hoa thơm cỏ lạ lại muốn thẳng con mắt, cổ họng khát khô, chỉ vì vị giai nhân này mang vẻ đẹp hiếm thấy. Rõ ràng ăn mặc kín đáo, chỉ có nơi cổ thoáng hiện xương quai xanh tinh tế nhưng lại mỹ lệ đến câu hồn đoạt phách.
Chiêu Dương đế nhịn không được câu lấy cằm mỹ nhân, cảm nhận làn da mịn màng trắng nõn khiến người ta rung động.
Sau đó lão đưa tay khẽ nhấc, vén làn tóc đen mềm mại bên má giai nhân, cả gương mặt liền được bao phủ một tầng ánh sáng trắng như tuyết, hoàn chỉnh hiện ra trong mắt Chiêu Dương đế.
Động tĩnh như vậy đánh thức Hi phi ngủ chưa sâu, hàng mi dài mảnh khẽ rung động, mở mắt.
Dường như vì đột nhiên bị đánh thức, con ngươi đen tuyền giống như núi xanh sau mưa rào, bao phủ một tầng hơi nước. Khóe mắt hơi nhếch lên, vẽ ra vết đỏ nhạt lười biếng.
Vốn sinh ra đã là mỹ nhân, bây giờ tỉnh giấc lại thêm một phần ý vị cực hạn.
... Sắc đẹp khiến người ta mặt đỏ tim đập, dục hỏa đốt người.
Tiếng nuốt nước bọt vang lên, Chiêu Dương đế khẽ động yết hầu: "Nữ nhi Giang thừa tướng quả nhiên xinh đẹp. Giang Lăng, đây là tên của nàng phải không?"
Mỹ nhân chớp chớp mắt, đối diện với ánh mắt nóng bỏng gần như hóa thành thực thể của Chiêu Dương đế, con ngươi sâu thẳm tối màu hơi sáng lên, hóa thành kinh ngạc.
"Cái lùm má! Gay?"
Thanh âm không thanh thúy êm tai như trong tưởng tượng, trầm thấp mà mềm nhẹ.
"Đây là nhũ danh của nàng sao?" Chiêu Dương đế cầm bàn tay non mềm của mỹ nhân. Bàn tay cũng không như các nữ tử khác nhỏ nhắn tinh tế, mà thon dài thanh tú.
Chiêu Dương đế không nỡ buông tay, thầm nghĩ đây quả là đôi tay để đánh đàn.
Mỹ nhân khép tay lại, vô tình rút tay ra, ánh mắt hơi kỳ lạ.
"Ái phi?"
"Quả nhiên là biến thái." Mỹ nhân cúi đầu nói thầm một câu.
Chiêu Dương đế không nghe rõ, ánh mắt lưu luyến trên cái cổ bạch ngọc của mỹ nhân quên lối về. Lão dứt khoát ngồi lên nhuyễn tháp, đang muốn ôm mỹ nhân vào trong ngực, mỹ nhân lại hơi nghiêng đầu.
Dạ minh châu thắp sáng đôi mắt đen bóng của mỹ nhân, sau đó giữa hàng lông mày hiện lên ý cười.
Nụ cười kia giống như vô số cái câu nhỏ, câu lấy lửa nóng trong lòng người.
Hơi thở mỹ nhân như hoa lan, lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút!"
Xoẹt.
Chiêu Dương đế run tay một cái, nhất thời không khống chế được, kéo rách một mảng màn lụa lớn.
Từ sau khi đăng cơ tới giờ, lần đầu tiên bị người mắng khiến Chiêu Dương đế có chút lơ mơ. Nếu là ngày thường, lão đã sớm nổi trận lôi đình, nhưng hôm nay uống rượu hơi nhiều, lại thêm sắc đẹp hại người, không dám tin hỏi: "Hi phi, nàng vừa nói cái gì?"
Màn lụa tuyết trắng trong mắt mỹ nhân nhẹ nhàng rơi xuống, tầm mắt nhìn thấy hai hàng cung nữ thái giám.
Đối mặt với đám người này, mỹ nhân vô thức nắn nắn lòng bàn tay. Ngón tay tinh tế trắng muốt lại mềm yếu vô lực, không có khả năng một cú hạ gục những người này.
Ý thức được tình cảnh mình không ổn, mỹ nhân đột nhiên cúi đầu, giống như mèo con bị hoảng sợ rút móng vuốt sắp cào người trở về.
Bộ dáng này trong mắt Chiêu Dương đế lại là mỹ nhân ý thức được mình, hoảng hốt lo sợ lui về sau, e lệ cúi đầu.
"Ta... ta..."
Ngón tay xoắn vào nhau, dùng sức quá mức làm đầu ngón tay trắng bệch. Mỹ nhân cắn môi dưới, ánh mắt lập lòe.
"Ta vừa bị dọa, cho nên..."
Chiêu Dương đế đã ngà ngà say, hơi đau lòng ôm người vào trong ngực của mình, cằm dựa vào vai mỹ nhân: "Đừng sợ, ta sẽ không trách tội nàng."
Mùi hương thơm ngát sau khi tắm bay vào chóp mũi, Chiêu Dương đế hít hai cái, tay liền không thành thật từ sau lưng mỹ nhân trượt đến phần mông, nửa đường còn dừng ở eo xoa nhẹ hai lần.
Toàn thân mỹ nhân cứng đờ.
Phản ứng ngây ngô như vậy khiến Chiêu Dương đế vui vẻ, phía dưới cũng nổi phản ứng, nắm eo mỹ nhân đè người lên giường, bắt đầu cởi quần áo chướng mắt.
Con ngươi mỹ nhân hơi mở to, trong mắt mờ mịt mù sương. Cánh tay theo bản năng đưa lên, tay áo mỏng manh trượt xuống, lộ ra cánh tay bạch ngọc.
Hắn vốn định đánh một quyền vào mắt thằng cha này, nhưng cố gắng nhịn xuống, dịu dàng vòng lấy cổ Chiêu Dương đế, giống như dây leo quấn lên.
Thắt lưng rơi xuống đất, cổ áo do lôi kéo mở ra một nửa. Chiêu Dương đế phát hiện ngực mỹ nhân hơi nhỏ, nhưng sắc đẹp trước mắt, chút tiếc nuối kia cũng không đáng quan tâm nữa, lão chờ không kịp kéo vạt áo mỹ nhân xuống...
Làn da tinh tế mịn màng hiện ra, xương quai xanh tinh xảo nhuộm một tầng ánh sáng. Chiêu Dương đế đưa tay vuốt ve xương quai xanh, cả người phủ lên trên mỹ nhân, háo sắc cắn xuống.
"A..."
Thanh âm mang theo hơi thở kéo dài, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
Sau đó một bàn tay dán vào mặt Chiêu Dương đế.
"Nhiều... người quá."
Chiêu Dương đế ngầm hiểu vung tay lên, thái giám và cung nữ liền nối đuôi nhau lui ra, còn cực kỳ có tâm đóng cửa lại.
"Ái phi." Chiêu Dương đế kéo bàn tay mỹ nhân dán trên mặt mình, "Ta sẽ 'yêu thương' nàng thật tốt"
Đôi mắt đen trong trẻo đối diện lão. Chiêu Dương đế không đợi mỹ nhân đáp lại, gấp gáp muốn ôm diễm sắc này vào trong ngực.
[Buộc định kí chủ
Tên: Giang Lăng
Giới tính: Nam
Độ phù hợp: 100%]
Thanh âm máy móc đột nhiên vang lên trong phòng.
Bàn tay trắng nõn kéo lấy cái gối ngọc trên giường.
[Hệ thống Hồng Nương đang buộc định...]
Bốp!
Gối ngọc nện xuống không trượt phát nào. Một tiếng kêu đau vang lên, Chiêu Dương đế trợn trắng mắt, mềm oặt bất tỉnh trên người mỹ nhân.
Giang Lăng ném gối ngọc đi, đẩy người phía trên ra, lúc đứng dậy không quên tặng Chiêu Dương đế một đạp.
"Đây là nơi quái quỷ nào?"
Vừa xoa cổ tay vừa dò xét hoàn cảnh bốn phía, Giang Lăng vừa đi vài bước, trước mắt đã hoa lên, cả người lung lay suýt ngã xuống đất.
[Buộc định thành công.]
[Tung hoa ~]
Âm thanh máy móc kéo dài một chút, giống như cô gái nhỏ đang làm nũng.
Lần này Giang Lăng nghe được âm thanh kỳ lạ kia, ngẩng đầu một cái, cánh hoa màu trắng rơi từ trên trời xuống, tạt đầy mặt hắn.
[Xin chào kí chủ, từ giờ trở đi hệ thống Hồng Nương sẽ phục vụ cậu.]
"..."
[Vì để thực hiện giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, hệ thống tôi đây tới giúp đỡ cậu đóng vai các loại nữ phụ ác độc, tác hợp nam nữ chính, thay đổi các tình tiết ngược tâm ngược thân, xây dựng xã hội hài hòa.]
"..."
[Vậy kí chủ, cậu có gì muốn hỏi không?]
Giang Lăng vịn trụ giường, trước người có một quyển kinh thư lơ lửng, bìa màu vàng viết bốn chữ đen 'Hệ thống Hồng Nương', dưới chữ cuối cùng còn vẽ một trái tim vô cùng thiếu nữ.
Giang Lăng: "Cảm ơn, ta là nam."
[Giới tính không thành vấn đề.]
"Nghe không hiểu hả?" Giang Lăng cực kỳ điềm tĩnh, cong môi cười nhạt, gằn từng chữ trả lời, "Ta từ chối."
[QAQ]
"Là mi dẫn ta đến cái nơi quái quỷ này sao?" Âm thanh kiên định phun ra từ cánh môi mềm mại, "Bây giờ, lập tức, lập tức đưa ta trở về!"
[Hệ thống chết máy, kết nối lần nữa...]
Quyển sách lơ lửng trên không trung lạnh run, điên cuồng lật giấy. Giang Lăng không chờ quá lâu, kinh thư đã ổn định trở lại.
"Người anh em, cậu không thể phối hợp một chút sao?" Giọng đàn ông thô lỗ vô cùng hùng hổ phun đầy mặt Giang Lăng, "Thân thể nguyên bản của cậu đã ngỏm củ tỏi rồi cậu có biết không? Bây giờ cậu đi về cũng chỉ đánh rắm, còn không bằng đi theo tôi lăn lộn thật tốt, chỉ cần cậu hợp tác với tôi, đảm bảo ăn uống no say..."
"Tôi là nam." Giang Lăng choáng đầu cắt ngang hệ thống.
"Nam thì thế nào? Cậu kì thị giới tính à?"
Giang Lăng xoa huyệt thái dương, mặt giãn ra mà cười, nụ cười vừa dịu dàng vừa mỉa mai: "Tôi không làm nữ phụ độc ác trong miệng các người nổi."
"Cậu đã không còn 'thằng em' nữa." Hệ thống thô lỗ trả lời.
"Xì."
"Không tin sờ thử xem?"
Giang Lăng cười khinh thường, lạnh nhạt đưa tay xuống dưới sờ, nơi quen thuộc trống không, vô cùng cô quạnh, nụ cười của Giang Lăng chết cứng trên mặt.
"Ahihihi!"
Kinh thư trên không trung cười đến run rẩy, âm thanh 'tôi hiểu cậu hiểu mọi người đều hiểu' vô cùng gợi đòn.
"Thế nào? Thật lòng nói cho cậu... Chờ chút, kí chủ, chờ một chút! Đừng xé tôi á!" Thanh âm vịt đực hoảng sợ, "Cậu bình tĩnh, bình tĩnh chút, á..."
Hệ thống kêu thảm thiết: "Thằng em của cậu vẫn còn, bởi vì để hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn cho nên mới 'ẩn thân' tạm thời thôi!"
Giang Lăng giật mình, dừng động tác xé sách lại. Quậy một trận như thế, trán của hắn đã rịn một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn đưa tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau đầu, thở ra một hơi: "Thật?"
"Đương nhiên là thật! Chờ cậu hoàn thành nhiệm vụ thế giới này, thân thể sẽ trở về hình dáng ban đầu." Hệ thống tận tình khuyên bảo, "Cậu đã buộc định với tôi, bây giờ tôi không thể tìm kí chủ khác, cậu cũng không có cách rời khỏi nơi này, chi bằng cố gắng làm tốt nhiệm vụ."
Hệ thống liến thoắng luôn mồm, thanh âm ong ong truyền vào tai Giang Lăng.
Giang Lăng xoa xoa lỗ tai: "Nhiệm vụ là gì?"
"A?"
"Ố ố ố?!!"
"Kí chủ, cậu đồng ý hả? Vậy là được rồi nha. Để tôi xem xem nhiệm vụ thứ nhất của cậu..."
Đôi mày thanh tú của Giang Lăng chau lại, hơi mất kiên nhẫn.
"Nữ nhi Thừa tướng - Giang Lăng hãm hại nữ chính... Ồ, đoạn này kinh điển nè." Hệ thống chậc chậc cảm thán, sau đó vui vẻ nói với Giang Lăng, "Kí chủ, chuẩn bị đi, cậu có thể mang thai đó."
Giang Lăng: "???"
Lời tác giả: Trước giải thích cho mọi người một chút
- Văn án đã ghi rõ, truyện này thụ giả gái nhiều, không chấp nhận được chỉ có thể vẫy tay tạm biệt.
- Tiểu thụ xuyên qua vẫn là nam như cũ, cũng không phải nam biến nữ, chỉ là vì nhiệm vụ mà hệ thống làm ra ảo ảnh che giấu thôi, không phải mất jj thật.
- Tiểu công không phải xuyên vào nam chính, trời sinh làm nhân vật phản diện rồi.
Editor: Xưng hô giữa Giang Lăng và hệ thống là tôi - cậu nhé, nhưng tùy trường hợp. Nếu Giang Lăng xù lông hay mỉa mai hệ thống sẽ dùng ta - mi, còn bình thường là tôi - cậu.