Nhìn Lạc Vũ làm cơm trưa và cơm tối, quản gia cùng mấy người hầu đều thán phục không thôi. Hiện tại, nhìn Lạc Vũ ngồi đối diện Mặc Hàn mà không hề có chút câu nệ hay khẩn trương nào, hơn nữa cái khí chất tao nhã cao quý kia làm Chu bá hoài nghi có phải Lạc Vũ là con cháu của một gia tộc nào đó không.
"Sau bữa tối, ở lại một đêm." Mặc Hàn nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi nói.
Đặt đũa trong tay xuống, Lạc Vũ lấy khăn lau miệng: "Không được, tôi không thích qua đêm nhà người khác, ngày mai tôi sẽ lại đến đây".
Mặc Hàn không nói nữa, sau bữa tối liền dặn Chu Văn Trùng đưa Lạc Vũ về nhà.
Trong một ngày, chỉ có khi ăn ba bữa cơm, cậu mới có cơ hội ở chung với Mặc Hàn. Tuy thời gian tiếp xúc không được dài lắm, nhưng cũng đủ để Lạc Vũ hiểu biết thêm về Mặc Hàn. Người này làm người rất cường thế, đối với thức ăn, trình độ bắt bẻ của người này đạt tới một loại cảnh giới rất cao. Thời điểm làm cơm tối, Lạc Vũ vô tình nghe được người hầu nói, trước khi cậu tới thì đã đổi mấy chục đầu bếp rồi. Chẳng trách Mặc Hàn lại bỏ ra hơn 300 vạn để mời cậu về làm đầu bếp cho anh một năm. Dùng lời của Lạc Vũ mà nói, đây là một loại bệnh, cần phải trị.
.............
Về đến nhà, Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương liên tục hỏi Lạc Vũ từ vấn đề này đến vấn đề khác, thẳng đến khi xác nhận Lạc Vũ chỉ đi nấu ăn, chứ không bị khó xử gì, thì hai người mới yên tâm.
Hơn một tuần kế tiếp, Lạc Vũ đã quen với việc dậy sớm làm bữa sáng cho Mặc Hàn, cậu không ăn ở nhà, mà trực tiếp đi đến biệt thự ăn với Mặc Hàn. Vốn dĩ cậu cũng không nghĩ tới việc cùng Mặc Hàn ăn cơm, nhưng vì ngày đầu tiên Mặc Hàn đã mở, nên cậu cũng không cự tuyệt. Cậu nghĩ, hẳn là Mặc Hàn muốn cậu đến đây với tư cách là một vị khách, mà không phải là đầu bếp.
Hôm nay, Lạc Vũ đang làm cơm trưa, đột nhiên bị Chu Văn Trùng kéo lên xe.
"Đi đâu?" Nhìn cảnh vật xẹt nhanh ngoài cửa sổ xe, Lạc Vũ hỏi Chu Văn Trùng.
"Chủ tịch chuẩn bị đi công tác." Ngồi ở ghế phụ, Chu Văn Trùng nói.
"Mặc Hàn đi công tác, liên quan gì đến tôi?" Lạc Vũ nghi hoặc.
"Chủ tịch muốn cậu đi theo, bởi vì ngài ấy không quen ăn thức ăn bên ngoài." Chu Văn Trùng cũng bất lực, chủ tịch quả thực quá kén chọn, từ khi ăn thức ăn Lạc Vũ nấu, về sau cũng không quen đồ ăn bên ngoài. Hơn nữa, ngay cả đi công tác mà cũng phải mang Lạc Vũ theo.
Đi công tác mà còn muốn cậu đi cùng? Lạc Vũ nhíu mày: "Chuyện này tôi phải nói trước với ba mẹ đã, nếu không họ sẽ lo lắng. Hơn nữa, tôi phải trở về thu thập hành lý nữa."
Chu Văn Trùng nói: "Không cần, trước khi cậu đến, chủ tịch đã gọi điện thông báo cho ba mẹ cậu. Về hành lý, chúng tôi đã chuẩn bị cho cậu rồi, cậu không cần lo lắng".
Được lắm, thì ra đã chuẩn bị tốt mọi thứ, giờ chỉ chờ cậu nhảy hố. Lạc Vũ không nói chuyện nữa.
Xe dừng trước một tòa nhà cao tầng, dưới ánh nắng mặt trời, sáu chữ Phân Bộ Tập Đoàn Mặc Thị lấp lánh tỏa sáng hẳn lên. Mặc một bộ tây trang màu xanh biển, Mặc Hàn mở cửa xe rồi ngồi vào.
Hiện tại đang là tháng 7, là thời điểm nóng nhất của mùa hè. Khi thấy Mặc Hàn mặc tây trang chỉnh tề, Lạc Vũ không khỏi nóng thay anh. Nhưng không có biện pháp, làm chủ tịch của một tập đoàn lớn, không thể mặc quần đùi áo ba lỗ, chân đi dép lê được, cho nên, mới nói làm một người bình thường vẫn tốt hơn. Trong nháy mắt, Lạc Vũ cảm thấy bộ trang phục mùa hè thường ngày mình hay mặc thoải mái hơn bao giờ hết.
Khi đến sân bay, xe lập tức dừng lại. Thời điểm đi vào đại sảnh, rất nhiều người chú ý đến Lạc Vũ và Mặc Hàn. Vốn dĩ một Mặc Hàn cũng đủ để thu hút sự chú ý, nhưng bây giờ thêm một Lạc Vũ, tần suất quay đầu nhìn là trăm phần trăm. Thậm chí, Lạc Vũ còn nghe thấy những người khác đang khe khẽ nói nhỏ.
"Nhìn kìa, là hai đại soái ca!!! OMG, lần đầu tiên tôi mới thấy có người đẹp như vậy".
"Mấy người không cảm thấy thiếu niên kia có chút quen mắt sao?"
"Nhìn rất giống Thủ khoa đại học".
"Giống là cái quỷ gì, vốn dĩ chính là cậu ấy được không".
..........
Trong phòng chờ của sân bay, chưa đến hai phút, Lạc Vũ đã bị nhận ra. Nháy mắt, một đám người tụ tập lại đây.
"Thật sự là cậu ấy, Thủ khoa đại học. Lúc nhìn thấy ảnh chụp trên mạng, tôi còn tưởng hình photoshop, không nghĩ tới ngoài đời lại đẹp như vậy".
"Lạc Vũ, ký tên cho tôi đi?"
"Ký tên cho em nữa, sang năm em thi đại học, em muốn cọ xíu may mắn của anh nha!"
"Con cũng ký tên cho dì với, dì cầm về cho con dì. Sang năm con dì thi đại học, nói không chừng có thể dính vài phần may mắn rồi thi được Thủ khoa cũng nên."
"Tôi cũng muốn".
..........
Càng ngày càng có nhiều người xung quanh vây lại đây, hai người Chu Văn Trùng và tài xế lái không thể ngăn lại được. Trước con mắt của bao người, Lạc Vũ không thể bại lộ thực lực của mình, hơn nữa nơi này quá mức chen chúc, dù thân thể cậu có linh hoạt đến mấy thì cũng trốn không thoát, cho nên chỉ có thể dưới sự bảo vệ của Chu Văn Trùng và tài xế mà không ngừng lui về sau. Đột nhiên, không biết là ai đã kéo tay áo của Lạc Vũ, cậu còn chưa chuẩn bị mà thiếu chút nữa trượt chân, bỗng có một cánh tay cường tráng ôm lấy vòng eo cậu, Lạc Vũ liền ngã vào cái ôm mạnh mẽ.
"Cẩn thận...."
Hơi thở nóng rực bên tai khiến cơ thể Lạc Vũ bất giác run lên, mũi còn ngửi thấy hơi thở giống đực nồng đậm. Ngoại trừ khi còn nhỏ thân thiết với ba mẹ, thì lúc lớn, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với người khác ở khoảng cách gần như vậy. Kỳ quái chính là, cậu không hề cảm thấy phản cảm.
Vụ huyên náo bên này nhanh chóng bị nhân viên an ninh sân bay phát hiện, bọn họ lập tức chạy tới hộ tống nhóm người Lạc Vũ vào phòng chờ hạng nhất. Người quản lý sân bay vô tình nhìn thấy Mặc Vũ đang bị quần chúng vây quanh trong camera giám sát, tức khắc mồ hôi lạnh ứa ra, hắn nhanh chóng chạy đến trước mặt đám người Mặc Hàn.
"Thực xin lỗi, Mặc tiên sinh, chính sự sơ suất của chúng tôi đã mang đến cho ngài nhiều rắc rối như vậy. Một lần nữa, chúng tôi thực sự xin lỗi." Người sân bay một bên không ngừng xin lỗi bọn họ, một bên lấy khăn lau mồ hôi trên trán.
Mặc Hàn lạnh lùng nói: "Không có lần sau".
"Vâng, vâng". Người quản lý sân bay gật đầu không ngừng, cam đoan sẽ không có lần sau.
Cuối cùng người quản lý sân bay còn hộ tống ba người họ lên máy bay.
Đối với Lạc Vũ mà nói, đây là lần đầu tiên cậu đi máy bay, hơn nữa còn là lần đầu tiên được ngồi ở khoang hạng nhất. Tuy cảm thấy mọi thứ mới mẻ, nhưng cậu cũng không ngó đông nhìn tây, chẳng qua trong mắt nhiều thêm vài phần tò mò mà thôi.
Lạc Vũ che giấu rất tốt, nếu Mặc Hàn không phải vẫn luôn chú ý đến cậu thì thật đúng là không phát hiện được.
"Lần đầu tiên đi máy bay?" Mặc Hàn hỏi.
"Ừm, nói đúng hơn là lần đầu tiên xa nhà, trước đây chưa từng rời G thị". Chưa bao giờ đi chơi với bạn bè, cũng như chưa bao giờ đi du lịch với ba mẹ. Bởi vì Lạc Vũ là người hướng nội, nên cậu không muốn tiếp xúc với người lạ, cũng như địa phương xa lạ khác.
Một câu nói hết sức bình thường nhưng lại khiến Mặc Hàn cảm thấy chấn động. Nếu nói anh chưa từng điều tra Lạc Vũ, thì đó là nói dối. Tư liệu về Lạc Vũ từ nhỏ cho đến lớn, anh đã điều tra qua một lần. Anh cũng biết trước đây Lạc Vũ là người hướng nội đến mức gần như mắc chứng tự kỷ. Cậu ít tiếp xúc với mọi người, thành tích cũng không tốt, thế nên trong mắt người khác cậu không hề có cảm giác tồn tại. Nhưng một người như thế, trong nháy mắt lại trở thành người đạt điểm tối đa trong kỳ thi đại học. Nếu không có kiến thức được tích lũy thâm hậu, không có thiên phú nghịch thiên, thì sao chưa đầy một tháng đã có sự thay đổi lớn như vậy. Hơn nữa, với khí chất hiện tại của Lạc Vũ, Mặc Hàn khẳng định trước giờ Lạc Vũ vẫn luôn ẩn mình. Nếu không phải trước khi thi đại học Lạc Vũ bị ép chuyển sang ban bảy, thì cậu không có khả năng sẽ bại lộ thực lực của mình.
Thiếu niên này rất thông minh, Trần Kiên Tài chủ nhiệm lớp trước kia của cậu đã phải trả giá cho những hành động của mình, chẳng những bị tước bỏ tư cách bình chọn giáo viên ưu tú, mà còn bị chuyển từ ban trọng điểm sang làm chủ nhiệm của ban bình thường. Chủ nhiệm ban bảy Lý Đào, lại được bình chọn là giáo viên xuất sắc nhất của trường, hơn nữa cô còn đảm nhận làm chủ nhiệm ban bảy kế tiếp. Còn ban bảy thì được xếp vào ban trọng điểm của cao trung Sùng Dương. Hết thảy mọi chuyện, đều là do người thiếu niên này. Cậu không dùng bất cứ thủ đoạn, hay tốn nhiều công gì mà cũng có thể đánh bại Trần Kiến Tài, nâng cao địa vị của một giáo viên mới tốt nghiệp dễ như trở bàn tay.
Mặc Hàn vừa quay đầu thì phát hiện thiếu niên đang ngủ.
Khi ngủ, khí chất tao nhã của thiếu niên không những không suy giảm, ngược lại nhiều thêm vài phần lười biếng, hai mắt nhắm nghiền, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, mặt nghiêng qua dựa vào ghế, nhẹ nhàng cọ cọ, lúc này trông cậu giống như một con mèo đáng yêu. Trong nháy mắt, Mặc Hàn như bị sự dễ thương của Lạc Vũ bắn trúng tim, thời điểm phản ứng lại, tay anh đã vuốt ve đỉnh đầu của thiếu niên. Xúc cảm mềm mại trong tay càng làm Mặc Hàn yêu thích không buông.
Nếu như đổi thành ngày thường, tính cảnh giác của thiếu niên niên rất mạnh, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay, cậu sẽ lập tức tỉnh lại. Thế nhưng tối hôm qua, cậu đã dành cả đêm để luyện dương cầm và thư pháp, với lại lúc sáng, cậu phải dậy sớm nấu ăn cho Mặc Hàn. Chính vì điều này làm cho thiếu niên có thói quen ngủ tám tiếng phải ngủ bù trên máy bay. Hơn nữa, tuy cậu chỉ mới ở chung với Mặc Hàn một tuần, thế nhưng Mặc Hàn cho người ta cảm giác quá mức ổn trọng và đáng tin cậy. Với lại, có hệ thống tồn tại, nếu cậu gặp nguy hiểm, hệ thống nhất định sẽ phát ra tín hiệu cảnh báo. Vì vậy, thiếu niên không một chút đề phòng mà ngủ, hơn nữa còn có xu hướng ngủ càng sâu.
Máy bay đột nhiên xóc nảy, đầu thiếu niên khẽ trượt khỏi ghế, trực tiếp ghé vào vai Mặc Hàn. Cơ thể Mặc Hàn đột nhiên cứng đờ, một lát sau phát hiện thiếu niên tựa vào vai mình không có dấu hiệu tỉnh lại, Mặc Hàn mới thả lỏng. Trên mặt Mặc Hàn mang vẻ khó tin mà nhìn thiếu niên. Rất kỳ quái, chứng khiết phích của anh cư nhiên không phát tác.
Những người đã từng nhận thức Mặc Hàn đều biết, anh chẳng những kén ăn, mà còn có chứng khiết phích nghiêm trọng. Ngày thường, bát đĩa ăn cơm phải trải qua ba lần tiêu độc cực nóng, đũa đã qua sử dụng phải đổi cái khác. Thời điểm ở chung với người khác, thường bảo trì khoảng cách ít nhất 50 cm và tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai chạm vào mình. Nếu nhất định phải bị người khác đụng vào, chứng khiết phích sẽ bắt đầu phát tác, hoặc lập tức thay quần áo, hoặc lập tức đi tắm. Nhưng hiện tại, anh chẳng những ngồi cùng thiếu niên, còn bị thiếu niên tựa vào vai, mà anh cư nhiên không hề có chút dấu hiệu phát tác nào. Trong tức khắc, Mặc Hàn cảm thấy thiếu niên quả nhiên rất đặc biệt.
Sỡ dĩ Mặc Hàn yêu cầu thiếu niên làm cơm cho mình là vì cậu không những nấu hợp khẩu vị của anh, tuy rằng anh rất ghét cà rốt, mà còn bởi vì tại thời điểm thi đấu, thiếu niên không cẩn thận đụng phải anh, chứng khiết phích không có phát tác. Chính vì vậy, anh nảy sinh tò mò và đưa ra yêu cầu muốn thiếu niên đến biệt thự của mình.
Mà Chu Văn Trùng, người đang nắm chặt thời gian sửa sang lại văn kiện, đột nhiên quay đầu lại, thấy Lạc Vũ đang dựa vào vai Mặc Hàn, hai mắt bỗng trừng to.
"Mình chắc bị hoa mắt rồi, nhất định đêm qua không ngủ đủ nên giờ xuất hiện ảo giác. Khẳng định mình quá mệt mỏi rồi, phải ngủ một giấc thôi". Có thể nói Chu Văn Trùng và Mặc Hàn lớn lên cùng nhau, đối với chứng khiết phích của Mặc Hàn, hắn tương đối có hiểu biết. Ngay cả hắn không cẩn thận đụng phải Mặc Hàn, Mặc Hàn cũng phải thay quần áo hoặc tắm rửa. Hắn không tin những gì mình vừa thấy, cho nên hắn quyết định sẽ nghỉ ngơi một chút để tránh lại xuất hiện ảo giác.