Hôm nay là ngày công bố điểm thi đại học, cũng là ngày mà vô số thí sinh và phụ huynh chờ mong nhưng đồng thời lại thấp thỏm lo âu. Chờ mong, là mong bản thân hoặc con mình được thành tích tốt. Thấp thỏm lo âu, là vì sợ bản thân hoặc con mình thành tích không tốt dẫn đến không vào được trường đại học lý tưởng.
Sáng sớm, Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương ngồi canh điện thoại để nghe thông báo điểm của Lạc Vũ, nhưng bởi vì có quá nhiều người tra điểm nên tạm thời chưa đến lượt Lạc Vũ.
Nửa tiếng sau, Lưu Phương đọc số báo danh của Lạc Vũ, bên kia điện thoại có một giọng nói truyền đến.
"Ngữ văn 150 điểm, Toán học 150 điểm, Tiếng Anh 150 điểm, Tổ hợp môn Khoa học xã hội 300 điểm, tổng cộng 750 điểm, đứng hạng nhất Hoa Quốc và là Thủ khoa đầu tiên đạt điểm tối đa".
Sau khi nghe được đáp án mà mình muốn, Lưu Phương ngây dại, không thể tin được mà nghe lại lần nữa. Chiếc microphone tuột khỏi tay rồi rơi xuống đất, nước mắt bắt đầu trào ra khỏi hốc mắt. Lạc Triệu Quốc với Lạc Vũ thấy vậy cũng không khỏi lo lắng, chẳng lẽ thi không tốt?
"Tiểu Vân, rốt cuộc em làm sao vậy, có chuyện thì mau nói". Lạc Triệu Quốc cũng lo lắng.
Lưu Phương xoay người ôm chặt Lạc Triệu Quốc, nước mắt chảy dài: "Triệu Quốc, Tiểu... Tiểu Vũ thi được 750 điểm, đứng nhất cả nước, là Thủ khoa cả nước, chính là Thủ khoa cả nước a!!" Lưu Phương kích động không thể kiềm chế được, nằm trong lồng ngực Lạc Triệu Quốc khóc lớn.
"Thực sự, thật là Thủ khoa, con trai chúng ta là Thủ khoa cả nước". Lạc Triệu Quốc ôm chặt lấy Lưu Phương, ánh mắt ươn ướt.
Lạc Vũ yên lặng nhìn ba mẹ ôm nhau, mỉm cười nhàn nhạt, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào thân ảnh thiếu niên tạo nên bức tranh mỹ lệ lộng lẫy.
................
Từ khi biết con mình trở thành Thủ khoa cả nước, Lưu Phương cũng không định đi khoe khắp nơi, bởi vì những người quen thuộc với nhà bọn họ đều biết, từ nhỏ đến lớn thành tích của Lạc Vũ không được tốt, giờ mà nói Lạc Vũ trở thành Thủ khoa cả nước thì căn bản cũng không có ai tin. Cho nên chỉ tính cả nhà ba người ra ngoài ăn một bữa để chúc mừng mà thôi, nhưng khi chuẩn bị ra khỏi cửa, Lạc Triệu Quốc lại nhận được một cuộc gọi.
Cúp điện thoại, sắc mặt Lạc Triệu Quốc có chút khó coi, Lưu Phương hỏi: "Làm sao vậy?"
"Là anh cả gọi điện đến, nói đã đặt chỗ ở khách sạn, giờ kêu chúng ta đi qua ngay". Lạc Triệu Quốc hiểu tính nết của anh cả nhà mình, cho nên lần này không đơn giản chỉ là ăn cơm thôi đâu.
Nghe vậy, Lưu Phương cũng sa sầm mặt: "Sao lại cố tình chọn ngay lúc này? Thôi, chúng ta đi, bằng không bọn họ lại nói bừa cái gì nữa". Đối với anh trai và cô em gái của chồng, Lưu Phương không thể nào thích nổi.
Lạc Vũ cũng có ấn tượng không tốt về bác cả với cô út của mình, bởi vì từ nhỏ, mỗi khi ba người đến ăn bữa cơm gia đình, bác cả và cô út luôn so sánh cậu với con của bọn họ, lần nào cũng nói những lời rất khó nghe. Không phải những người có cùng quan hệ huyết thống cậu sẽ coi họ như người thân, trong lòng Lạc Vũ, một nhà bác cả với cô út đều thuộc hàng "người xa lạ đáng ghét".
Khi đến khách sạn năm sao nổi tiếng ở G thị, thời điểm đi vào đại sảnh, Lạc Vũ đột nhiên nói với Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương: "Ba mẹ, hai người lên trước đi, con đi nhà vệ sinh một chuyến".
"Được, nhớ rõ phòng 302, đừng đi nhầm". Lạc Triệu Quốc nắm tay Lưu Phương đi vào thang máy.
Nhìn cửa thang máy khép lại, Lạc Vũ đi tới nhà vệ sinh ở lầu một, mở cửa ra, bước vào rồi đóng cửa lại, trong đầu lập tức triệu hoán hệ thống.
"Hệ thống, lời vừa nãy có ý gì? Cậu còn có thể thăng cấp?"
[Đương nhiên, ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đạt được danh hiệu Thủ khoa cả nước, được khen thưởng một lần đại rút thăm, 10 điểm thuộc tính, hoàn thành nhiệm vụ ẩn nổi tiếng cả nước, chỉ cần toàn bộ điểm thuộc tính của ký chủ đạt 80 điểm, hệ thống có thể thăng cấp lên trung cấp, hơn nữa toàn bộ kỹ năng của ký chủ sẽ được tăng lên một bậc, mà các kỹ năng về sau cũng có thể tự thăng cấp]
Hóa ra còn có nhiệm vụ ẩn, nếu cậu không hoàn thành nhiệm vụ Thủ khoa cả nước, nhiệm vụ ẩn sẽ không được kích hoạt, và cũng không có khả năng hoàn thành. Điều khiến Lạc Vũ động tâm nhất chính là tất cả kỹ năng đều tăng lên một bậc, hơn nữa còn có công năng tự thăng cấp. Nói cách khác, kỹ năng ghi nhớ có thể thăng lên cao cấp, mà nấu ăn sơ cấp cũng có thể thăng lên trung cấp, về sau các kỹ năng có thể tự thăng cấp mà không cần phải đợi hệ thống khen thưởng hoặc đại rút thăm trúng thưởng. Cái công năng này quả thật rất tốt.
Lạc Vũ có chút gấp chờ không nổi: "Mau thêm 10 điểm thuộc tính vào trí lực".
[Đinh... trí lực tăng 10 điểm, đã thỏa mãn điều kiện thăng cấp, hiện tại hệ thống bắt đầu thăng cấp, hệ thống đang thăng cấp.... Đinh... thăng cấp thành công, hệ thống trung cấp mở ra]
Ký chủ: Lạc Vũ
Giới tính: Giống cái
Tuổi: 17 tuổi
Trí lực: 80 điểm (tối đa 100 điểm)
Nhan sắc: 80 điểm (tối đa 100 điểm)
Khí chất: 85 điểm (tối đa 100 điểm)
Thể năng: 80 điểm (tối đa 100 điểm)
Điểm phân phối: 0 điểm
Trung cấp đại rút thăm trúng thưởng: 1 lần
Kỹ năng: Ghi nhớ ( cao cấp), Nấu ăn ( trung cấp), Nhạc kỹ (trung cấp)
Bạn lữ:???
Trên trang thuộc tính thêm một cái Trung cấp đại rút thăm trúng thưởng và Bạn lữ. Đại rút thăm trúng thưởng Lạc Vũ còn có thể lý giải, nhưng Bạn lữ là cái quỷ gì? Cái này cũng được hiển thị trên trang thuộc tính?
[Một giống cái hoàn mỹ, không chỉ bản thân ưu tú, mà còn phải có được một giống đực xuất sắc làm bạn đời, như vậy mới là người đại thắng nhân sinh] Hệ thống giải thích.
Lạc Vũ: "Hệ thống, tôi cũng là giống đực".
[Ký chủ, xin đừng hoài nghi công năng phân biệt giới tính của bổn hệ thống. Ký chủ rõ ràng là giống cái quý hiếm của Lam tinh, vì vậy cậu nên kết hợp với một giống đực xuất sắc]
Lạc Vũ cạn lời: "Ba mẹ chỉ có một đứa con trai là tôi, về sau còn phải dựa vào tôi để nối dõi tông đường nữa".
[Không sai a, cùng giống đực kết hợp chính là nối dõi tông đường, cho nên cậu không cần quá phiền não đâu]
"......"
Lạc Vũ thất bại lần thứ N khi tranh luận vấn đề giới tính cùng hệ thống.
Rửa tay xong, ra khỏi nhà vệ sinh, đi đến cửa thang máy, vừa vặn có thang máy đang đi xuống. Đinh, cửa thang máy mở ra, có không ít thiếu nữ đi ra ríu rít nói chuyện, nhưng khi nhìn thoáng qua Lạc Vũ đi vào thang máy, tất cả đều không hẹn mà quay người lại, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lạc Vũ. Mấy ngày nay, Lạc Vũ đã tập mãi thành quen, thấy không có người tiến vào nữa, cậu ấn nút đóng cửa, thang máy từ từ đóng cửa lại.
"Chờ một chút". Đột nhiên có hai tay cản trở cửa thang máy khép lại, cửa thang máy lần thứ hai mở ra. Sau đó một người đàn ông mặc tây trang đeo kính gọng vàng xuất hiện trước mặt Lạc Vũ.
"Chủ tịch, mời vào..."
Một nam nhân mặc tây trang xanh đậm lạnh lùng đi vào, hơi thở nghiêm nghị ập đến trước mặt.
Chu Văn Trùng vào cuối cùng, ấn nút đóng cửa, lúc này mới thấy rõ Lạc Vũ ở trong thang máy: "Là cậu?"
Với khả năng gặp qua không quên của Lạc Vũ đương nhiên sẽ nhớ rõ bọn họ, chính là hai người mà cậu đã gặp mười ngày trước ở cửa hàng thời trang Địch Tư Nhạc. Tuy nhiên, so với người đàn ông đeo kính, thì nam nhân có khí thế cường đại đứng bên cạnh càng làm người ta có ấn tượng sâu sắc hơn.
Đôi mắt như ưng của nam nhân đảo qua Lạc Vũ, anh cũng không ngờ mười ngày sau có thể gặp lại thiếu niên có khí chất tao nhã, diện mạo tinh xảo hoàn mỹ này.
Đối với người xa lạ, Lạc Vũ đều không chủ động bắt chuyện, cho dù ánh mắt của nam nhân nhìn cậu quá mức sắc bén, nhưng Lạc Vũ vẫn như bình thường, phảng phất hai người bên cạnh không hề tồn tại.
"Đinh...." Cửa thang máy mở ra, Lạc Vũ cũng không quay đầu lại, mà đi ra ngoài.
Một khắc cửa thang máy đóng lại, thanh âm mang theo hàn ý của nam nhân vang lên: "Lập tức điều tra thiếu niên đó cho tôi".
Chu Văn Trùng còn tưởng mình nghe lầm, nhưng vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén của đại Boss, lập tức theo phản xạ mà đứng thẳng: "Vâng".
Lạc Vũ vừa bước ra khỏi thang máy, đột nhiên được hệ thống nhắc nhở.
[Phát hiện giống đực chất lượng tốt, xin hỏi ký chủ có đánh dấu chú ý không? Ký chủ, sau khi chú ý, cậu có thể xem xét tư liệu của hắn, hơn nữa có thể tùy thời biết được hành tung của hắn nha! Thế nào, ký chủ, đây là cơ hội khó mà kiếm được, vất vả lắm mới tìm được một giống đực miễn cưỡng có điều kiện phù hợp, nhất định phải nắm chắc a!]
Lạc Vũ một lần nữa lựa chọn che chắn hệ thống.
Đến phòng 302, Lạc Vũ định đẩy cửa đi vào, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói nồng đậm ý tứ khoe khoang của người đàn ông trung niên.
"Lạc Đồng nhà ta nằm trong top 30 của trường trung học Bồi Dưỡng Nhân Tài, trong kỳ thi toàn thị lần trước thi được 610 điểm, mà điểm thi đại học cũng không chênh lệch lắm. Nhưng không nghĩ tới Tiểu Đồng lại phát huy tốt như vậy, thi được 620 điểm, tuy không đủ vào Kinh Đại hay Thanh Đại nhưng các trường đại học trọng điểm khác không thành vấn đề. Triệu Quốc, anh không phải nói chú, Lạc Vũ thành tích kém như vậy, dù đưa hai mươi mấy vạn tiền phí thì cũng tốn công vô ích a! Còn không bằng chú đưa nó vào trường cao đẳng còn hơn.
Một phụ nữ trung niên khác tiếp lời: "Đúng vậy, Tiểu Mẫn nhà ta tuy thi đại học chỉ được 556 điểm, nhưng cũng cảm thấy không nhất thiết phải chi ra mười mấy vạn làm tiền trợ phí để vào trường đại học trọng điểm đâu, trường đại học bình thường là đủ rồi. Mà Lạc Vũ nhà chị, vào cao đẳng là được rồi, hà tất phải miễn cưỡng cháu nó vào đại học, vừa tốn tiền lại vừa tốn công vô ích".
"Cô út, sao cô có thể nói như vậy". Lưu Phương tức giận nói.
"Chị dâu, em không có ý tứ nhằm vào nhà chị, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, tuy thân là em gái, nhưng đôi khi vẫn phải đúng lúc đưa ra ý kiến cho anh hai chị dâu chứ. Hơn nữa, gần đây còn nghe nói là công ty anh hai đang làm bị phá sản, mà nhà các người lại không giàu có gì, nếu tiết kiệm được đồng nào thì cứ tiết kiệm". Người phụ nữ trung niên càng nói càng khó nghe.
"Triệu Quốc, cô út nói cũng có đạo lý, chú nên nghe lời một chút..."
Ngoài cửa, Lạc Vũ rốt cuộc cũng nghe không nổi nữa, liền mở cửa đi vào.