"Đang dung hợp... Dung hợp hoàn tất, pon!"
Cố Thanh Vân mở mắt, xung quanh toàn là cây cối rậm rạp, kì lạ là những cái cây này thật sự rất to lớn khiến suy nghĩ đầu tiên xuất hiện là "Mình xuyên vào thế giới nguyên thủy hay gì. Cây gì mà to chà bá".
Sau đó Cố Thanh Vân phát hiện các giác quan được nâng lên rất cao, đã vào đêm mà cậu vẫn nhìn được rõ cảnh vật xung quanh.
Thử muốn đứng dậy Cố Thanh Vân lảo đảo, cảm giác cơ thể kì quặc khiến cậu cứng đờ người.
Không dám tin từ từ nhìn xuống cái chân đầy lông, Cố Thanh Vân nghiến răng "O7, gì thế này, sao ta lại thành động vật rồi?"
O7 vẫn luôn giả chết nãy giờ khó khăn lên tiếng "Kí chủ, không phải tại tui đâu, đối tượng giải cứu bây giờ đang ở trong rừng, xung quanh 100m lại chỉ có con cáo này, nên là...".
"..."
"..."
Cố Thanh Vân hít sâu một hơi bình ổn tâm tình "Tình hình bây giờ là thế nào, chắc ngươi phải có bối cảnh thế giới này chứ?"
"Có đây, kí chủ tiếp nhận thông tin nha, pon..." O7 được thả cho cái thang liền vội vàng leo xuống.
Một bảng thông tin bật ra. Thế giới này giống với thế giới của Cố Thanh Vân, đều ở thời hiện đại, khoa học kỹ thuật đều giống.
[Thông tin nhân vật:
Cố Trình, giám đốc tập đoàn Cố thị, sở hữu khối tài sản khổng lồ, nghe đồn hắn còn có thế lực trong cả hai giới hắc đạo lẫn bạch đạo. Hắn lạnh lùng tàn khốc, không ai dám chọc.
Bạch Vũ Tri, đối tượng cần giải cứu, nhị thiếu của Bạch gia.
Bạch gia cũng thuộc dạng có máu mặt trên thương trường không hề thua kém Cố thị. Còn có truyền thống quân nhân cấp cao.
Bạch Vũ Tri được nuông chiều thành quen, học hành không nên thân, chơi bời phá phách, tiếng xấu khắp nơi. Ngoại trừ chất cấm ra cái gì hắn cũng dám thử. Cả ngày chỉ biết đú đởn cùng đám bạn xấu.
Trong một lần Bạch Vũ Tri uống rượu say rồi bị đám bạn lừa chơi cá cược, kết quả là thua. Cậu bị yêu cầu phải tán tỉnh một người trong hộp đêm.
Hộp đêm này là cơ sở ngầm của Cố Trình, càng trùng hợp là hôm đó Cố Trình cũng đang bàn công việc ở đây.
Bạch Vũ Tri chệnh choạng đi ra ngoài trong tiếng cười thích thú của đám bạn.
Nhìn một vòng chả biết sao lại chọn trúng Cố Trình đang đi từ trên tầng xuống.
Bạch Vũ Tri cầm ly rượu lảo đảo chặn đường Cố Trình, buông lời ngả ngớn "Anh đẹp trai này, có muốn cùng tôi uống ly rượu không? Tôi mời nhé. Hì hì, nấc".
Cố Trình chả hiểu não chập mạch thế nào, ngăn lại vệ sĩ định đuổi Bạch Vũ Tri đi, nhìn Bạch Vũ Tri nhỏ bé hơn mình cả một cái đầu trước mắt buông ra một câu thập phần quen thuộc trong các bộ tiểu thuyết não tàn: "Có chút thú vị. Uống rượu xong rồi thì muốn làm chuyện khác không?".
Bạch Vũ Tri tuy ăn chơi nhưng thực chất lại là tên nhóc chưa hiểu chuyện người lớn, không nghe ra ý trong lời Cố Trình "Nấc, uống xong thì chúng ta, nấc, thành bạn. Có thể cùng tham gia nhóm của tôi nha, nấc, chơi nhiều trò hay lắm".
Cố Trình mỉm cười, kéo tay Bạch Vũ Tri "Đi thôi".
Hai người dây dưa với nhau từ đó, rồi như bao tiểu thuyết khác, hai người dần thân quen, rồi có tình cảm.
Mọi người tưởng sẽ là một màn ân ái ngược cẩu ngọt ngào ư?
Có cức ấy!
Sau khi Bạch Vũ Tri có cảm tình với Cố Trình, đồng ý hẹn hò được một thời gian thì Cố Trình bắt đầu lộ ra bản chất biến thái.
Hắn nhìn Bạch Vũ Tri cười đùa với con chó nhỏ thôi cũng ghen đến mức âm thầm bóp con chó nhỏ gãy cổ.
Đám bạn của Bạch Vũ Tri từng người cũng bị Cố Trình âm thầm chỉnh đến chết đi sống lại, không dám tiếp xúc gì với Bạch Vũ Tri nữa.
Bạch Vũ Tri lúc đầu không nhận ra, còn thầm oán ghét mấy tên cẩu bằng hữu bỏ rơi mình.
Nhưng rồi sự kiểm soát của Cố Trình ngày càng lớn dần, Bạch Vũ Tri đi đâu, ăn gì, ngủ lúc nào đều dưới sự dám sát của hắn.
Bạch Vũ Tri cũng không trì độn, cậu dần thấy không ổn liền nói với Cố Trình muốn về Bạch gia một chuyến. Cố Trình mặt ngoài mỉm cười đồng ý, sau lưng lại âm thầm cho người dàn dựng nên cảnh bắt cóc, rồi làm cái chết giả cho Bạch Vũ Tri khiến cậu triệt để mất liên lạc với Bạch gia.
Từ đó chịu sự giam hãm của Cố Trình, Bạch Vũ Tri dần mắc trầm cảm, cuối cùng tự sát mà chết. Cố Trình đau lòng, dùng tiền bạc cho ướp xác Bạch Vũ Tri ngay tại dinh thự của hắn, đêm đêm vẫn nằm cạnh ngủ.]
"Vãi....".
Cố Thanh Vân đọc xong không nhịn được muốn trầm cảm theo.
Thật con mẹ nó cẩu huyết lâm đầu, có chửi thề cả ngàn lần cũng không diễn tả được hết cảm xúc lúc này của Cố Thanh Vân
"Đậu mè! Đây nào phải tình yêu gì, rõ ràng cái tên Cố Trình này có bệnh.", tức hơn nữa là hắn còn họ Cố, còn là tổng giám đốc!
(Chắc mọi người không quên Cố Thanh Vân cũng là 'tổng tài bá đạo lạnh lùng họ Cố' nhỉ).
"Kí chủ, ngài bình tĩnh chút. Cái này là nội dung của cuốn tiểu thuyết tạo ra thế giới này. Chúng ta cần mau lên cứu lấy Bạch Vũ Tri trước khi quá muộn, pon!".
"Giờ là tình tiết nào rồi? Sao Bạch Vũ Tri lại ở trong rừng thế này?" Cố Thanh Vân dậm dậm chân cáo khởi động làm quen với cơ thể.
"Giờ là đoạn Bạch Vũ Tri bị bắt cóc đó, cậu ấy chạy trốn được vào rừng nhưng bị lạc, sau cùng vẫn bị đám người Cố Trình bắt được. Mau lên mau lên, cậu ấy cách chúng ta không xa đâu" O7 mở ra một bản đồ ảo, chỉ chỉ vào kí hiệu màu xanh.
"Kí chủ, cậu ấy ở hướng này" O7 bay lên phía trước vừa soi đèn vừa làm hướng dẫn viên.
Cố Thanh Vân không nhiều lời chạy một mạch theo hướng dẫn của O7.
- --
Loạt soạt, loạt soạt.
Bạch Vũ Tri nép vào gốc cây hoảng sợ nhìn vào phía phát ra tiếng động, nín thở nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng động.
"Bị phát hiện rồi sao? Ai đó, hức, làm ơn cứu tôi với", Bạch Vũ Tri chắp tay cầu nguyện, nước mắt không nhịn được lăn dài.
Cậu chưa bao giờ thấy hối hận như lúc này.
Buổi sáng khi cậu gọi điện cho mẹ nói muốn về nhà, mẹ Bạch đã muốn để quản gia đến đón thì cậu lại từ chối.
Ai mà biết được trên đường lại xảy ra chuyện, càng khiến cậu muốn sụp đổ là tên bắt cóc cậu có hình xăm giống hệt trên tay trợ lý luôn đi theo Cố Trình.
Có ngu lắm cậu cũng đã dần nhìn ra sự thật, chỉ là vẫn luôn ôm tâm lý may mắn níu kéo bằng chút tình cảm dành cho Cố Trình.
Hy vọng nhỏ nhoi bị đánh nát khi tên trợ lý đó thực sự xuất hiện, hắn lắm mồm nói ra Cố Trình muốn giam giữ cậu cả đời.
Vất vả lắm bọn người đó thay ca đêm nới lỏng phòng vệ, cậu mới tìm được cơ hội thoát ra.
Chạy ra ngoài mới biết bản thân bị đưa đến căn biệt thự ở trong rừng, Bạch Vũ Tri không dám ngừng chân, leo tường chạy thẳng vào rừng rồi bị lạc.
Một cái bóng nhỏ nhảy vụt ra từ bụi cây, Bạch Vũ Tri suýt thì la toáng lên.
Bịt chặt miệng bằng hai tay mới khiến cậu giữ im lặng được, nhận ra là một con cáo nhỏ, Bạch Vũ Tri ngồi phịch xuống.
"Dọa chết ta rồi. Cáo nhỏ, mau chạy đi chỗ khác chơi. Đừng gây chú ý nha" Bạch Vũ Tri nhặt cành cây lên quơ quơ đuổi con cáo đi sợ nó gây chú ý với đám người đang tìm cậu.
Kì lạ là con cáo này không những không chạy mà còn tiến đến chỗ cậu.