Hoảng loạn qua đi, Bạch Vũ Tri mới gọi điện thoại cho cha Bạch kể lại tình hình.
Bên cha Bạch có vẻ đang có khách, ông gấp gáp hỏi, xác định hai đứa không bị sao mới dặn Bạch Vũ Tri thắt chặt thêm an ninh quanh khu phòng bệnh của Bạch Hiển hơn. Ông còn vướng chút chuyện, phải đến tối mới đến được.
Gọi về cho mẹ nhờ mẹ mang cho mình bộ quần áo để thay, Bạch Vũ Tri mệt mỏi cúp máy. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện liên tiếp khiến cậu không có thời gian để kịp điều chỉnh lại cảm xúc. Cuộc sống vốn dĩ êm đẹp của cậu sao đột nhiên lại biến chuyển theo hướng kinh khủng như vậy chứ.
Mấy người vệ sĩ sau khi được các bác sĩ kiểm tra và tiêm thuốc cũng đều gục ngã hết. Nghe nói họ bị dính loại thuốc dùng để điều trị cho các bệnh nhân mắc bệnh tâm thần nặng.
Còn chất lỏng trong ống tiêm được biết là một loại chất kích thích thần kinh (methamphetamine). Với liều lượng trong ống đủ để khiến người ta tử vong ngay lập tức vì sốc. May mắn cho Bạch Hiển khi thuốc mới bị đẩy vào trong ống dẫn chứ chưa đi vào cơ thể, làm kiểm tra không vấn đề gì. Vết thương trên tay cũng được sơ cứu không còn chảy máu.
Bạch Vũ Tri được mẹ mang cho bộ đồ mới vội vã thay ra. Lúc nhìn thấy vết máu khô dính trên áo với trên mặt mình, cậu sợ chết khiếp, vội vã tẩy sạch, chà đến mức đỏ bừng cả mặt.
Tuy là hành động chính đáng bảo vệ người thân, nhưng Bạch Vũ Tri từ bé đến giờ chưa bao giờ đi gây sự hay đánh người khác đến vỡ cả đầu ra như thế. Cái giá nến đó làm bằng sắt đấy, đập quá tay có thể khiến gã đàn ông tử vong.
Bạch Vũ Tri vuốt mặt, nhưng nếu thời gian có quay ngược lại khoảnh khắc ấy, cậu cũng không do dự hay hối hận khi đập cho gã đàn ông đo đất. Thở ra một hơi dài, Bạch Vũ Tri gấp đống quần áo bẩn nhét bừa vào túi giấy, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngồi xuống ghế cạnh giường Bạch Hiển, cậu như không còn sức nằm úp xuống giường anh trai mình. Mẹ Bạch đã đi ra ngoài để lấy kết quả kiểm tra cho Cố Thanh Vân nên không có trong phòng.
Bạch Hiển xoa rối mái tóc của em trai, giọng y có hơi khàn nhưng lại khiến người ta an tâm.
"Em làm tốt lắm, đừng lo lắng gì cả".
Bạch Vũ Tri hé mắt, "Hắn sẽ không chết đâu anh nhỉ?".
"Ừ, đợi hắn khai ra chủ mưu rồi mới chết được", Bạch Hiển nói nhẹ tênh với nụ cười mỉm khiến Bạch Vũ Tri ngậm mồm. Anh hai cậu đôi lúc đáng sợ quá.
Bạch Hiển nhìn em trai mình, y mím môi. Cảm giác bất lực khi không thể di chuyển, chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn người khác liều mạng bảo vệ cho thật không dễ chịu chút nào. Bạch Hiển lúc đó sợ hãi vô cùng, sợ hãi em trai cùng ân nhân của mình sẽ vì y mà mất mạng.
Hai anh em mỗi người chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Nguyệt Cốc đi từ ngoài vào đánh vỡ không khí nặng nề.
"Mẹ, em ấy thế nào rồi ạ?", Bạch Hiển vội hỏi.
Nguyệt Cốc ngồi xuống ghế thở dài, "Thằng bé lại phải làm phẫu thuật để cố định lại vị trí xương sườn bị gãy".
Bạch Hiển siết chặt tay, cổ họng khô khốc đến phát đau, y chẳng thốt nổi nên lời.
"Rốt cuộc chuyện là thế nào, Vũ Tri?", Nguyệt Cốc biết con trai lớn đang tự trách, bà đành phải quay sang hỏi chuyện con trai nhỏ.
Bạch Vũ Tri kể lại tình huống lúc ấy.
"Con ngủ quên mất nên không để ý, chỉ đến lúc nghe thấy tiếng mở cửa mới phát hiện em ấy chạy qua phòng anh hai rồi", Bạch Vũ Tri nghĩ lại lúc đó còn tưởng bản thân nằm mơ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức bộ não của cậu không theo kịp để nghĩ gì cả. Cậu chỉ theo bản năng thấy Cố Thanh Vân gặp nguy hiểm nên muốn giúp đỡ. Đầu óc trong trạng thái trống rỗng, chỉ biết lao đến khi thấy gã đàn ông muốn làm hại cáo nhỏ của cậu.
"Em ấy lại cứu mạng con một lần nữa", Bạch Hiển rũ mắt. Nhìn vết tích bầm tím trên tay mình, nếu không phải Cố Thanh Vân kịp thời quyết đoán xử lý, có lẽ giờ xác y cũng lạnh rồi.
"Mẹ chuyển phòng cho con rồi, ở trên tầng cao yên tĩnh nhưng không an toàn. Xuống phòng riêng tầng 2 tuy cách âm không tốt lắm nhưng mọi người có thể chú ý động tĩnh cho con được.", Nguyệt Cốc nghĩ đến chuyện thuê nhiều vệ sĩ như thế rồi mà vẫn xảy ra chuyện, bà chẳng dám tin tưởng vào mấy cái công ty bảo vệ nào nữa.
"Mẹ, mẹ chuyển Thanh Vân vào ở chung phòng bệnh với con đi".
"Ừ, con không nói mẹ cũng có ý này", sau những chuyện vừa xảy ra, bà nghĩ Cố Thanh Vân nhất định là phúc tinh ông trời ban cho gia đình bà. Để cậu ở cùng con trai bà là tốt nhất.
"Con ở bệnh viện không an toàn, hết tuần này con nên xuất viện, tiếp tục điều trị ở nhà thì hơn".
"Thanh Vân thì sao ạ? Em ấy bị thương nặng như thế chắc cuối tuần cũng chưa về được. Con không muốn để em ấy ở lại đây một mình", Bạch Hiển nhíu mày.
"Mẹ tính đưa cả thằng bé về luôn, mời bác sĩ về nhà là được. Thiết bị y tế có thể đặt trong phòng riêng", Nguyệt Cốc đã nghĩ kĩ lắm rồi, điều trị tại gia là an toàn nhất. Bà không thiếu tiền, lắp các thiết bị y tế ở nhà chẳng tốn bao nhiêu.
Nghe mẹ nói thế Bạch Hiển mới đồng ý.
Trong lúc chờ đợi, Bạch Hiển làm thủ tục chuyển phòng. Y tá cùng Bạch Vũ Tri giúp Bạch Hiển ngồi lên xe lăn, Nguyệt Cốc giữ xe rồi tự mình đẩy con trai vào thang máy.
Phòng riêng ở tầng 2 tường mỏng hơn tầng 3 nhiều, bệnh nhân nằm cũng đông hơn. Tiếng nói chuyện ồn ào như kéo Bạch Hiển ra khỏi thế giới im lặng. Nghe tiếng cười nói của bệnh nhân và hình ảnh bận rộn của các bác sĩ y tá, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng. Tất cả những điều này khiến Bạch Hiển có cảm giác chân thật rằng mình vẫn còn sống.
Người ta hay nói khi đứng trước cái chết, những kí ức xưa cũ sẽ hiện lên. Bạch Hiển lại không thế, trước khoảnh khắc sinh tử của chính mình, y chẳng nghĩ về gì cả, tâm trí y trống rỗng chỉ biết nhìn thẳng về phía trước. Tận đến khi cơn đau khủng khiếp và bóng tối bao trùm lấy y.
Bạch Hiển hơi thất thần, y nghĩ phải chăng y vốn chẳng lưu luyến gì với cuộc đời nên mới vậy? Khi mở mắt và biết bản thân vẫn còn sống, y không thấy may mắn hay vui vẻ gì. Khi biết bản thân chẳng thể đi lại nữa, y vô cùng bình tĩnh tiếp nhận, một chút cảm xúc tiêu cực cũng không hề có.
Hình ảnh cậu nhóc nhỏ bé với mái tóc đỏ rực thẳng lưng khiến Bạch Hiển hơi giật mình. Y siết tay, bỗng cảm thấy bản thân không được phép buông lỏng không quan tâm đến tính mạng bản thân nữa. Mạng sống này của y, từ giây phút được Cố Thanh Vân cứu đã không còn thuộc về riêng y nữa rồi.
"A Hiển, con đang nghĩ gì thế? Đừng để ý ánh mắt người ta, cứ kệ đi con", Nguyệt Cốc thấy dọc đường đi Bạch Hiển vẫn im lặng rũ mắt, bà hiểu nhầm rằng y đang cảm thấy không thoải mái khi phải ngồi trên xe lăn.
Con trai bà vẫn luôn có phong thái tự tin của một tổng giám đốc, giờ đây lại bị phế mất hai chân, Nguyệt Cốc đau lòng muốn chết. Bà không biết con trai bà có vì thế mà cảm thấy không còn tự tin?
Bạch Hiển hồi thần, thấy mẹ lo lắng, y biết mẹ mình lại đang nghĩ quá vấn đề. Dùng một nụ cười mỉm trấn an bà, y nói, "Con chỉ đang nghĩ cảm giác được ngồi trên xe lăn khá mới lạ, không tệ như con tưởng".
"Bây giờ đang thịnh hành chuyện ngồi xe lăn ra đường ở giới trẻ đó mẹ", Bạch Vũ Tri cũng cố gắng tạo một bầu không khí thật dễ chịu, cậu trẻ con giơ điện thoại cho mẹ xem, "Mẹ nhìn này, giờ chuyện ngồi xe lăn là bình thường lắm, chẳng ai để ý đâu".
Nguyệt Cốc rốt cuộc chịu nở nụ cười, bà biết hai đứa con của mình không yếu đuối dễ bị hoàn cảnh đánh gục. Nhìn sắc mặt tự nhiên của Bạch Hiển, bà nghĩ có lẽ mình thực sự đã suy đoán thái quá.
Đợi vào trong phòng riêng, Bạch Hiển lại không muốn về giường ngay, y nói muốn đi đợi Cố Thanh Vân ra.
"Không được! Con vẫn chưa khỏe đâu, thằng bé sẽ ra ngoài sớm thôi. Mẹ đã dặn bác sĩ đưa thằng bé đến đây ngay sau khi đã phẫu thuật xong rồi", Nguyệt Cốc cứng rắn khiến lời muốn nói của hai anh em đành phải đem nuốt ngược trở về.
Nguyệt Cốc đã hỏi bác sĩ chuyện ăn uống, bác sĩ nói hoàn toàn không vấn đề gì, dù sao Bạch Hiển là bị thương ở chân, những chỗ khác hoàn toàn ổn cả.
Bà gọi về cho quản gia, dặn bác làm một số món thanh đạm dễ tiêu mang đến bệnh viện cho Bạch Hiển, lại đuổi Bạch Vũ Tri về nhà nghỉ ngơi, bà sẽ ở lại đây trông chừng.
Lệnh của mẹ đã hạ xuống, không thể không nghe theo, Bạch Vũ Tri dù cố kì kèo muốn đợi nhìn thấy Cố Thanh Vân rồi mới về cũng không được.
"Trở về nghỉ đi, mai còn lên công ty giúp cha con một tay", Nguyệt Cốc nói xong lạnh lùng đóng cửa để Bạch Vũ Tri mếu máo đáng thương đứng ngoài.