Phan Hoà vừa đi, Hà Thành lập tức bỏ xuống vẻ mặt tươi cười, gã đủng đỉnh đứng dậy đóng cửa phòng y tế lại, treo lên tấm biển: Đã đi vắng!"
Ngồi xuống mép giường cô bé đang nằm mê man, Hà Thành nhẹ nhàng đưa hai bàn tay núc ních mỡ cởi từng cái cúc áo của Tố Quyên rồi kéo ra hai bên, sau híp mắt nhìn chòng chọc từng dấu vết bầm tím ái muội chi chít trên cổ, ngực và bụng. Càng nhìn, tần suất hô hấp của gã càng trở nên nặng nề.
"Giá như tiểu tiện nhân này mập hơn một chút, ăn vào miệng sẽ ngon lắm đây."
Gã vốn là một bác sĩ khoa sinh lý, bởi vì bại lộ chuyện dụ dỗ một nữ sinh lên giường nên bị cắt chức, nhận công việc ở trường này, gã đã phải ngậm đắng nuốt cay không dám hành sự lỗ mãng, chỉ dám ý dâm tiểu huyệt của các cô bé trong đầu. Không ngờ sáng hôm nay lại đột ngột có một bánh bột từ trên trời đưa tới cho gã, cô bé này phát sốt là do hàm tinh dịch quá lâu, túng dục quá độ đây mà, nhưng chuyện này gã làm sao dễ dàng nói ra được. Gã còn cần chuyện này để uy hiếp tiểu tiện nhân này ngoan ngoãn để cho gã ngoạn tiết.
Nhớ đến mấy lần vô ý nhìn thấy khe rảnh của mấy cô bé mặc váy ngắn khi chạy nhảy trong sân trường, hai cái mông nhỏ tròn tròn, cặp chân dài nhỏ nhắn. Côn thịt trong quần gã không nhịn được giật giật, thúc dục gã mau chóng xông pha.
"A—!" Trong mê man, cô cảm giác hạ thể truyền đến cảm giác xé rách, đau rát kinh hồn, Tố Quyên nhịn không được mở to mắt.
"Chào cô bé, cháu tỉnh rồi sao?" Thắt lưng vẫn mạnh mẽ đẩy vào, gã hưng phấn nở nụ cười hoà ái với cô.
Tuy cô không bao giờ đến phòng y tế, nhưng Tố Quyên vẫn nhận ra người đàn ông trung niên mập mạp đang áp trên người cô là bác sĩ Hà, cô thật sự không rõ vì sao bản thân lại ở đây, lại còn bị côn thịt núc ních của gã đâm vào lỗ huyệt.
"Bác sĩ Hà...đau lắm...cháu không muốn..."
Dù đã dãy dụa hết sức, ráng lùi người lại thế nào thì côn thịt mập mạp của gã vẫn cứ dính chặt trong huyệt nhỏ, đẩy sâu đến mức cả người cô càng thêm mềm nhũn.
"Không muốn sao?" Húc mạnh một cái, gã đắc ý khi nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, rõ ràng tao huyệt thèm khát như vậy, còn cứ thích cãi chày cãi cối.
"Nếu cháu đã tỉnh, chúng ta chơi tư thế khác nha." Dứt lời, gã lật người cô lại, nâng mông cô ngang tầm với côn thịt, sau đó thong thả rút ra "Phốc!" một tiếng đâm lút cán, trong lúc đó, hai mép thịt bị lông xoăn ma sát thập phần ngứa ngáy, Tố Quyên nhịn không được co rút vách thịt, phun ra dâm thuỷ.
"Sung sướng lắm đúng không? Bác được thao tiểu huyệt mẫn cảm cũng sướng lắm, thật là biết cắn. Ha ha."
Vách thịt ấm áp ẩm ướt thao càng thêm khoái cảm, tần suốt đưa đẩy thắt lưng của gã liền tăng cao, biên độ mạnh mẽ đến mức cả cái giường đều rung rẩy phát ra tiếng.
"Aa...chậm...chậm chậm một...chút... Không...chịu được..." Tố Quyên càng rên rỉ năn nỉ bao nhiêu, gã càng hưng phấn trừa sáp, thao đến khi cô không thể nói được gì mới thôi.
Không biết qua bao nhiêu tiếng trống hết tiết, côn thịt mập mạp trong hoa huyệt đột nhiên căng phồng, trừa động nhanh hơn rồi phun một dòng nhiệt khí vào sâu bên trong, cô chỉ có thể rên rỉ co rút bụng cảm nhận khoái cảm bị đưa lên cao trào.
Bắn xong, gã gục người ôm cô vào lòng, côn thịt mềm nhũn vẫn chôn chặt bên trong hưởng thụ dư âm, một bàn tay to lớn rảnh rỗi còn lại thì xấu xa xoa vuốt hai múi thịt trơn nhẵn ướt đẫm.
"...đừng... mà..." Tố Quyên nhịn không được rên rỉ, hai chữ ngắn ngủi bị giọng nói khàn khàn của cô trở nên đáng thương cực kỳ.
"Cái miệng nhỏ này thật là không thành thật tí nào. Chẳng lẽ không được đút ăn nên mới cứng như vậy?" Hà Thành day day hạt thịt trêu chọc cho cơ thể cô run lên rồi rút cái "Bụp!" Côn thịt hơi cưng cứng ướt sẫm dịch trắng liền đong đưa trước mắt cô.
Tố Quyên nhịn không được cảm thấy ơn ớn, quay đầu không dám nhìn.
"Chà! Tiểu tiện nhân còn biết thẹn thùng nữa sao?" Hà Thành di chuyển đến trước mặt cô, một tay nắm côn thịt đánh nhẹ vào má nhỏ:
"Lúc đầu nhìn thì thấy nó xấu xấu vậy thôi, đến khi nhìn quen rồi sẽ thấy nó rất hấp dẫn đó nha, nào quay mặt lại, há miệng ngậm nó vào cho bác."
Tố Quyên nghe vậy càng mím chặt môi, vẻ mặt vừa phản kháng vừa đang thương một lần nữa kích phát thú tính trong người gã, Hà Thành ghé vào tai cô đe doạ:
"Ngoan ngoãn há miệng, không thì bác Hà sẽ nói cho hiệu trưởng là học sinh giỏi của trường lại là một tiểu tiện nhân thiếu tao đến mức dụ dỗ bác nha. Sẽ bị đuổi học đấy."
"Không! Đừng mà..." Đôi mắt Tố Quyên đỏ hoe, hoảng hốt cầu xin gã.
"Nếu không muốn bị đuổi học thì phải làm sao?" Hà Thành vô cùng hưởng thụ vẻ sợ hãi bất lực của cô, côn thịt mập mạp bị sự hưng phấn bệnh hoạn của gã kích thích đến to tròn cứng rắn.
Tố Quyên run rẩy há miệng, nhắm chặt mắt ngậm lấy, mùi vị tanh mặn lập tức truyền vào xoang mũi, miệng, cho dù rất muốn phun ra ngay lập tức, cô vẫn gắng gượng há to miệng hơn.
"Đúng rồi, hóp miệng đẩy lưỡi hút mạnh lên." Tuy cái miệng nhỏ này không thành thạo, lại hơn ở chỗ mới lạ, thân trụ bị đầu lưỡi nhỏ nhắn ma sát, tê dại đến mức gã không nhịn được giữ vững hàm cô, mạnh mẽ đâm vào rút ra.
P/s: Hôm năng đăng hai chương an ủi vì những ngày vắng nhà vừa qua. Iu các tình yêu nhiều.