Có điều cười chưa được bao lâu thì Triệu Tố Quyên liền nhìn thấy Lâm Phi hai tay cầm một cây gỗ lớn chạy ra.
"Triệu Sở Khanh! Ngươi đi chết đi!"
Thấy thế công như vũ bão của hắn, Triệu Tố Quyên chỉ kịp rủa thầm một tiếng, hai chân vắt lên cổ chạy. Ỷ vào lợi thế chân dài, chẳng mấy chốc, nàng đã bỏ xa Lâm Phi mấy con đường.
Triệu Tố Quyên đắc ý quay đầu nhìn phía sau, không còn thấy bóng dáng ục ịch kia nữa, nàng theo thói quen đưa ngón cái quyệt mũi cười "haha". Lại không ngờ, nàng vừa quay đầu lại đã thấy bản thân sắp va vào một đám người ăn mặc sang trọng, hai chân vội vàng giảm tốc nhưng vẫn đụng phải một vị công tử nhỏ gầy tuấn tú. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Triệu Tố Quyên chỉ kịp nghĩ không thể đắc tội với đám công tử tiểu thư có tiền này được! Vì vậy, nàng đưa hai tay đỡ lấy eo vị công tử đó, ngã xuống làm đệm thịt cho y.
Khi bị người này đè lên người, tuy bộ ngực ẩn ẩn có chút đau, nhưng Triệu Tố Quyên vẫn thở dài nhẹ nhõm.
"Công tử! Tiểu Bình!"
Được nam tỳ và Dương tỷ đỡ lên, Khương Thanh Bình đỏ mặt nhìn dáng người cao lớn đang đứng dậy, trái tim trong ngực không khống chế được đập loạn xạ.
"Ngươi là thứ gì mà dám đụng phải tiểu Bình! Người đâu! Đánh què chân tiện dân này cho ta!" Nữ tử vừa đỡ Khương Thanh Bình xong lập tức quay sang đánh giá Triệu Tố Quyên, thấy dáng người và gương mặt nàng xinh đẹp hơn hẳn mình, cơn ghen tỵ lập tức trào dâng.
Nghe nữ tử kia quát, mấy nữ đinh lập tức đi tới muốn động thủ, Triệu Tố Quyên thấy vậy, hai chân lập tức sợ đến mềm nhũn, quỳ bộp xuống đất đáng thương cầu xin.
Trái tim đang nhảy nhót trong ngực giống như bị tạt một gáo nước lạnh, Khương Thanh Bình không ngờ nàng lại không có chí khí đến vậy, chỉ cần nàng cương quyết cứng cỏi, chả sợ Dương Dân có muốn tính mạng của nàng, y cũng sẽ cứu nàng. Nhưng nàng...
"Dương tỷ. Tiểu Bình hơi mệt. Chúng ta hồi phủ thôi." Nói xong, y chậm rãi bước chân lướt qua người Triệu Tố Quyên, vạt áo lụa khẽ tung bay.
"Hừ! Đúng là tiện dân! Ha ha!!!"
Nhìn dáng vẻ hèn mọn của nàng, Dương Dân chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái, hai tay chắp sau lưng ngửa cằm cười to bước đi.
Công tử và tiểu thư đều đã đi, mấy nữ đinh cũng buông tay lẽo đẽo theo sau.
"Xem như ngươi gặp may!"
Nghe tiếng bọn họ đã đi xa, bấy giờ Triệu Tố Quyên mới dám thả lỏng người ngồi phịch xuống. Cúi đầu nhìn quần áo trên người, trong đầu nàng hiện lên vẻ mặt tuấn tú tràn đầy thất vọng kia.
"Kháo! Không nghĩ nữa! Lão nương đi đánh bạc! Có tiền đầy túi mới là vương đạo!"