Giày cao gót giẫm lên nền đá vang từng tiếng "cộp cộp", Mạc Tố Quyên không để ý dáng vẻ ưu nhã đưa tay vén tà váy dài vướng víu, muốn nhanh hơn nữa để nhìn thấy ông.
Đứng trên cửa sổ tầng hai, đôi mắt Mạc Tuấn theo dõi sát sao bóng dáng nhỏ xinh bên dưới, bàn tay cầm điện thoại lạnh nhạt nói:
"Tôi nghĩ 50℅ cổ phần của Mạc thị đã đủ thành ý rồi. Huống chi, cậu còn có thể dùng chuyện đó đả kích Nguyên Thiệu, với tình hình chiếc ghế lãnh đạo của Nguyên thị đang nghiêng về cậu ta. Cuộc giao dịch trăm lợi không hại này, cậu không đồng ý?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát, giọng nói mang theo hương vị được ăn cả, ngã về không đáp lại một tiếng:"Thành giao!"
Nghe tiếng bước chân của cô đã gần lên tới, Mạc Tuấn đưa tay kết thúc cuộc nói chuyện, điện thoại vừa bỏ vào túi quần thì đằng sau lưng liền truyền tới cảm giác mềm mại mát lạnh.
"Ba~ con đã về."
Hạ tầm mắt nhìn đôi bàn tay trắng như ngọc đang ôm chặt lấy ông, khóe môi bất giác đã cong thành nụ cười nhẹ:
"Quyên Quyên..."
Mạc Tố Quyên cọ cọ má vào tấm lưng vững trãi của ông, vô cùng dịu ngoan đáp:
"Con ở đây."
Mạc Tuấn tiếp tục trầm giọng gọi tên cô:
"Quyên Quyên..."
Mạc Tố Quyên quay mặt sang bên trái, dùng má phải cọ cọ, kiên nhẫn đáp lại:
"Con ở đây."
Những tưởng ông sẽ tiếp tục gọi tên cô, nhưng ông lại đột nhiên im lặng.
Nghĩ nghĩ, Mạc Tố Quyên buông hai tay đang ôm eo ông, đi đến trước mặt, nụ cười vui vẻ trên môi cô cứng lại khi nhìn thấy ánh mắt thâm thuý ấy.
Mạc Tuấn đưa bàn tay vuốt ve mái tóc con gái, bờ môi mấp máy mấy lần mới thốt ra tiếng:
"Chúng ta ra nước ngoài sống được không?"
Vì vô số lý do, thành phố B đã không còn là nơi an toàn nữa. Ở nơi này, ông sợ hãi Quyên Quyên sẽ gặp chuyện không may, hơn thế nữa... Nghĩ đến tình cảm cô dành cho thằng nhóc họ Nguyên kia, một cơn đau nhói bức bối lập tức đè ép lên trái tim ông.
Chớp chớp mắt, Mạc Tố Quyên chu môi:
"Chỉ cần ba hôn con, cho dù đi đến tận cùng trái đất con cũng đồng ý."
Nhìn đôi môi đỏ mọng của con gái, Mạc Tuấn im lặng đưa tay cầm khăn lụa nhẹ nhàng lau hết son đỏ trên môi cô.
"Ba không thích môi son sao?"
"Không phải." Ông chỉ không thích người tặng thỏi son này cho cô thôi.
Bờ môi không còn chút son có hơi trắng nhợt, ông đưa tay khẽ nâng cằm cô lên, từ từ cúi đầu hôn xuống.