Tần Y Y chuẩn bị bán bánh bích quy và mì ăn liền ở thị trường giao dịch tự do, mấy thứ này rất được hoan nghênh ở mạt thế, bởi vì bánh bích quy và mì ăn liền ăn rất tiện ở mọi lúc mọi nơi, hơn nữa còn rất tiện khi cất giữ, dù sao ở mạt thế người sở hữu không gian dị năng cũng rất ít, cho nên Tần Y Y có tự tin mấy thứ này sẽ bán rất chạy, tuy nàng về sau sẽ theo tiểu đội chém giết tang thi, nhưng nếu giao dịch hộp vẫn tồn tại thì tinh thạch sẽ luôn luôn thiếu, dùng thứ mà mình không sử dụng được đổi lấy thứ mình có thể sử dụng, bút mua bán này nhìn như thế nào cũng là mình có lời.
Nói làm liền làm, nhìn xong quầy hàng, ngày hôm sau Tần Y Y dẫn theo Âu Dương Lâm và Âu Dương Tuyết đến trước quầy hàng, cầm theo một túi to bánh bích quy và mì ăn liền, bởi vì cầm theo túi to đồ to nên mọi người đều nhìn Tần Y Y, muốn biết Tần Y Y muốn bán cái gì. Nhưng khi nhìn thấy Tần Y Y lấy ra từng túi, từng túi nhỏ bánh bích quy và mì ăn liền thì dù là tiểu thương đang bán hàng hay người qua đường mắt đều sáng lên.
Bây giờ là mạt thế, người thường mỗi ngày đều có thể lĩnh từ căn cứ hai chén cháo và hai cái bánh bao. Đương nhiên người thường cũng có thể thông qua lao động thu hoạch được đồ ăn như vậy, một túi bánh bích quy thì phải làm trọn vẹn hai đến ba ngày mới có thể nhận được nó làm thù lao, nhìn Tần Y Y yết giá tất cả mọi người xung quanh đều hưng phấn, một túi bánh bích quy đều mười viên tinh thạch cấp một hoặc một viên tinh thạch cấp hai, còn giá của mì ăn liền giống với bánh bích quy.
Ở trong này nếu tính thì ngay cả người thường cũng có thể giết được tang thi cấp một, thậm chí có thể hơn bốn mươi đến năm mươi con, cho nên giá của bánh bích quy và mì ăn liền ngay cả người thường cũng có thể mua được.
“Ta muốn hai túi bánh bích quy” Một đại hán mặt đầy râu ria cầm theo túi to tinh thạch đi đến quầy hàng của Tần Y Y nói. Tần Y Y nhìn nhìn tinh thạch đưa cho đại hán hai túi bánh bích quy. Đại hán cầm hai túi bánh bích quy hớn hở rời đi, đại hán này là công nhân bốc xếp hàng ở sảnh giao dịch, bởi vì khí lực lớn, thân thủ cũng không sai, cho nên đôi khi cũng sẽ cùng đội ngũ lính đánh thuê đi liệp sát tang thi, mỗi ngày có thể nhận được tinh thạch cũng không ít, tinh thạch chỉ hữu dụng với dị năng giả còn người thường thì vô dụng, cho nên quầy hàng của Tần Y Y tương đối được hoan nghênh, thậm chí ngày sau còn khích lệ một số lượng lớn người thường đi giết tang thi.
“Chị, có thể cho em một túi mì ăn liền không” Một đứa bé trai khoảng mười tuổi ghé vào quầy hàng sợ hãi nói. Tần Y Y nghe vậy cũng nhìn thấy được bé trai kia, thật gầy yếu, làn da hơi vàng nhưng tinh thần thật không sai. Tần Y Y nhìn thấy thì trong lòng có chút không đành, nói đến mạt thế chịu khổ nhất chính là mấy đứa bé không có cha mẹ bảo bọc, bị Tần Y Y nhìn chằm chằm như vậy thì bé trai kia hơi ngượng ngùng, sợ bị hiểu lầm không có tiền lập tức lấy ra viên tinh hạch màu xanh lá cây, đó là tinh thạch cấp hai, rồi đưa cho Tần Y Y.
Viên tinh hạch này là do bé trai này chỉ dẫn cho người khác trong căn cứ nên được thưởng, lúc đó nhìn thấy tinh thạch cấp hai thì bé trai rất hưng phấn, bởi vì viên tinh hạch này hệ phong, bé trai tìm rất nhiều lần cũng không thể tìm được phong hệ dị năng giả, bởi vì phong hệ thuộc loại biến dị dị năng rất ít gặp, cho nên viên tinh thạch này không có ai dùng, hôm nay nhìn thấy quầy hàng này nên bé trai đến đây với tâm lí thử vận may, hi vọng Tần Y Y có thể cho mình một túi mì ăn liền.
Tần Y Y nhìn bé trai ôm bụng có chút xót xa, ngồi xổm trước mặt bé trai nói “Em ở trong căn cứ là sinh hoạt như thế nào ?” Bé trai sửng sốt, không nghĩ tới Tần Y Y sẽ hỏi vấn đề này, ngây người một lúc mới nói “Em bình thường chỉ đường cho những người ở trong căn cứ để đổi lấy thức ăn và tinh thạch.”“Thật không? Nhìn thấy em như vậy thì em vẫn còn hi vọng với cuộc sống.” Tần Y Y nói là lời nói thật, bé trai này tuy nhìn dinh dưỡng không đầy đủ, tuy nhiên ánh sáng trong mắt chưa bị che lấp, vẫn ánh lên ánh sáng, làm người ta nhìn vào cảm thấy cuộc sống vẫn còn hi vọng.
“Bởi vì anh Lâm nói cuộc sống luôn có hi vọng, anh ấy cho bọn em thật nhiều sách, dạy bọn em biết chữ, còn thường xuyên mang đồ ăn cho bọn em, nhưng có rất nhiều người nên bọn em đều ăn không đủ no.” Nghe thấy bé trai nói vậy thì Tần Y Y nổi lên hứng thú với người được gọi là anh Lâm kia, ở mạt thế còn có thể nhìn thấy người như vậy thì thật sự không bình thường.
Tần Y Y xoay người lấy ra từ túi màu đen bên cạnh ra mười túi mì ăn liền nhỏ rồi để Âu Dương Lâm dẫn bé trai kia về nhà, thuận tiện hỏi thăm người được gọi là anh Lâm kia, bé trai kia nhìn thấy Tần Y Y lấy ra mười túi mì ăn liền thì vui đến nỗi bay lên trời, nghĩ đến buổi tối mình và nhóm bạn có thể được ăn no, vô cùng vui vẻ đi theo Âu Dương Lâm cùng nhau về nhà. Tống Diễn đến tuy không còn sớm nhưng vẫn có thể nghe được hết lời nói của bé trai kia, cũng nghe được anh Lâm trong lời nói của thằng bé.
Đi đến bên cạnh Tần Y Y, ôm bả vai thấp giọng nói “Y Y, em cũng không thể nảy sinh hứng thú với anh Lâm kia nha, anh sẽ ghen đấy .” Tần Y Y hung hăng véo thịt trên lưng Tống Diễn một cái nhưng lại không thành công, thịt trên người không phải làm bằng đá chứ, chỉ có thể bất đắc dĩ nói “Anh không biết ở mạt thế gặp được người như vậy rất thú vị sao.”
Kỳ thật Tần Y Y nói chỉ là một phần nguyên nhân, về phương diện khác là vì nàng thấy người này có lẽ nàng biết, trong sách có nói người họ Lâm này là nhân vật lớn, đối với nội dung của sách có lực đẩy rất mạnh, nói thật Tần Y Y mặc kệ là bây giờ hay lúc đọc sách luôn cảm thấy hứng thú với người này. Ở trong sách người này tên là Lâm Lâm, là dị năng giả hệ quang cấp năm duy nhất trong sách, Lâm Lâm người này từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, trong lòng tràn đầy ánh sáng chính nghĩa, rất thích trẻ em, nhưng người như vậy lại luôn chướng mắt nữ chủ Tô Nhuế, cuối cùng chết trong tay tang thi, có lẽ là do Tô Nhuế đặt bẫy.
Ngày đầu tiên sinh ý tương đối náo nhiệt, thị trường giao dịch tự do tám giờ sẽ đóng lại, bởi vì quá muộn có thể sẽ bị tang thi tập kích, cho nên tám giờ tất cả mọi người sẽ trở về nơi mình ở, lúc dọn hàng vẫn còn có rất nhiều người tay cầm tinh thạch đứng xếp hàng, phần lớn trong bọn họ lúc đầu không đủ tinh thạch, ra căn cứ giết tang thi lấy tinh thạch sau đó quay lại đổi bánh bích quy và mì ăn liền.
“Cái kia, bánh bích quy không còn sao, ta có thể lấy thêm tinh thạch để đổi .” Một người đàn ông trung niên có chút xấu hổ đứng ở trước mặt Tần Y Y nói, một nhà ba người bọn họ, vợ ở nhà chăm sóc đứa con một tuổi, tất cả sinh hoạt đều dựa vào việc hắn làm công việc trong căn cứ đổi lấy, chỗ này mười viên tinh thạch là có thể đổi lấy một túi bánh bích quy hoặc là mì ăn liền, hơn nữa mặc kệ là bánh bích quy vẫn là mì ăn liền đều là đóng gói lớn, cũng đủ cho một nhà ba người họ ăn trong ngày mai.“Bánh bích quy hôm nay đã bán hết rồi, nếu muốn mua thì tám giờ sáng ngày mai đến đây ta sẽ bán tiếp, ngươi có thể đến.” Tần Y Y sáng sớm đã biết sẽ có chuyện này nên mỗi ngày chỉ bán theo số lượng tiêu chuẩn.
Người đàn ông trung niên nghe thấy Tần Y Y nói như vậy thì có hơi thất vọng tuy nhiên vẫn rất vui vẻ, ít nhất ngày mai hắn có thể mua được bánh, về sau lại nỗ lực làm thêm việc thì người nhà có thể sống no đủ rồi