Thẩm Manh cố gắng mở to hai mắt sưng vù của mình, dần dần thích ứng với ánh sáng hắt vào từ cửa sổ thuỷ tinh lớn, thầm gọi hệ thống trong đầu mấy lần cũng không thấy nó trả lời liền cảm thấy quái lạ. Giơ tay muốn ngồi dậy lại bị kiềm chặt bởi một cánh tay mạnh mẽ khác, cả người chỉ còn một cảm giác duy nhất chiếm cứ toàn bộ cơ thể hắn.
Đau! Đau tới nỗi muốn chết đi!
Cả thân thể giống như bị xe cán qua một lần khiến Thẩm Manh cảm giác cơ thể không phải là của hắn nữa. Chỉ duy nhất cảm nhận được cảm giác đau đớn khiến nước mắt sinh lý không nhịn được mà trào ra ngoài. Cmn, cái giá phải trả sau khi sung sướng thực quá nặng nề, nhất thời khiến hắn không thể tiếp thu. Khi quay sang nhìn hung thủ nằm bên cạnh an tâm mà ngủ ngon lành, hắn lại không thể nhẫn tâm mà đạp y xuống giường được.
Cẩu liếm nhan xin quỳ gối trước nhan sắc tuyệt trần này.
Tần Tu Xuyên bị Thẩm Manh làm cho thức giấc, vừa mở mắt liền nhìn thấy người mà y yêu thích nhất liền cảm thấy quá đỗi vui sướng. Không quản thái độ lồi lõm của hắn mà ôm chặt lấy người, hôn lên đôi môi còn sưng tấy do tối qua, dịu dàng chào buổi sáng đối với người thương:
"Thân ái, chào buổi sáng tốt lành."
Thẩm Manh mắt cá chết nhìn Tần Tu Xuyên vui vẻ, không nỡ đẩy y ra liền mặc y ôm lấy. Giọng nói vì kêu quá nhiều mà tạm thời không thể phát ra tiếng, chỉ có thể yên lặng ngồi trên giường.
Tần Tu Xuyên cũng biết tối hôm qua y quá đáng, nhanh chóng rót cho hắn cốc nước liền lấy quần áo mới. Thẩm Manh mới tỉnh dậu cả người lờ đờ, mặc cho Tần Tu Xuyên hầu hạ thay quần áo, đánh răng rửa mặt, ăn xong bữa sáng, dựa vào gối mềm xem hoạt hình mới hoàn toàn thanh tỉnh. Tần Tu Xuyên một bước cũng không nỡ xa hắn, ngồi ngay bên cạnh hắn cầm laptop làm việc. Hắn cũng quay qua nhìn một chút, lại yên lặng rút đầu về.
Xin lỗi, học sinh ngu đọc đếch hiểu tiếng.
Thẩm Manh đợi Tần Tu Xuyên xong việc, mới quay sang hỏi y vài chuyện mà hắn luôn thắc mắc.
"Tu Xuyên, chúng ta trước đây từng quen nhau sao? Còn cả hệ thống nữa, chuyện rốt cuộc là như nào vậy?"
Tần Tu Xuyên đặt Thẩm Manh ngồi lên trên đùi mình, nhẹ nhàng ngửi mùi hương làm y cảm thấy an tâm mới dần kể lại mọi chuyện.
Thẩm Manh nghe xong liền bày ra biểu cảm /_
Sao đau trứng vậy ta?
Cmn, hắn không biết là bản thân còn ngu vậy á? Soái ca tự dâng đến cửa mà còn từ chối? Nhưng hình như lúc đấy hắn vậy còn thẳng mà nhỉ? Thật cmn, người yêu quá tội nghiệp mà.
"Anh còn có anh trai?"
Tần Tu Xuyên gật đầu nói: "Đúng vậy, còn có em trai, hai đứa nữa, nhưng ngoài anh trai thì chúng ta rất ít khi gặp nhau."
Vậy là có ba soái ca nữa a...
Thẩm Manh: "khụ, vậy khi nào chúng ta đi gặp anh trai anh?"
Tần Tu Xuyên đã quá quen thuộc với Thẩm Manh, sao còn không biết hắn nghĩ gì. Mỉm cười đè hắn xuống dưới thân, nhẹ nhàng hỏi:
"Em còn muốn theo người khác sao?"
Thẩm Manh: QAQ "không, em không có. Anh đừng có mà làm bậy, em còn đau đó!"
Tần Tu Xuyên cúi người, không tiếp tục doạ Thẩm Manh, nhẹ nhàng hôn hắn một cái, nói:
"Sau khi xong việc ở thế giới này, chúng ta sẽ tới đó."
Thẩm Manh: "Họ hàng nhà anh... có dễ sống chung không?"
Tần Tu Xuyên lắc đầu: "Em từng gặp anh cả rồi. Ngoài hắn ra và hai đứa kia thì tất cả đều không tính. Không cần lo lắng. Ngược lại, anh hy vọng chúng ta sẽ sớm kết hôn, anh nhớ là em đã đủ tuổi rồi."
Thẩm Manh kinh hãi, giật mình nhìn y, lắp bắp: "Kết...kết hôn... nhanh vậy sao?"
Tần Tu Xuyên sâu kín liếc nhìn hắn, gật đầu. Nếu không nhanh chóng trói hắn vào bên người y, từng giờ từng khắc hắn thật sự đều không an tâm.
Thẩm Manh còn muốn phản đối lại bị Tần Tu Xuyên đè xuống giường thân mật, dù không làm đến cuối nhưng rốt cuộc Thẩm Manh cũng không dám phản kháng nữa, ngoan ngoãn cực kỳ.
Tần Tu Xuyên quả nhiên đã nói là làm, ngay ngày hôm ấy liền lợi dụng quyền lợi của mình, đưa Thẩm Manh lên lớp y. Hôm sau lập tức dắt Thẩm Manh về Thẩm gia nói chuyện cưới gả. Thẩm gia dù không chịu, nhưng cũng đâu còn cách nào, họ lại đấu không nổi Tần gia. Mà Tần gia, Tần Tu Xuyên nắm quyền, ai dám phản đối, việc này nhanh chóng được tiến hành. Tần Tu Xuyên vốn muốn làm Thẩm gia trả giá vì quá khứ đối xử không tốt với Thẩm Manh liền bị hắn ngăn lại. Dù sao thì bao năm sống ở bên ngoài, Thẩm Manh đã không còn tình cảm gì với Thẩm gia nữa, không cần thiết để ý họ. Dẫu vậy, Tần Tu Xuyên vẫn lén lút khiến cha và mẹ kế Thẩm Manh bị trục xuất khỏi Thẩm gia, trả thù cho người yêu.
Thẩm Manh chịu được nhưng không có nghĩa là y có thể chịu được. Y tuyệt đối không để Thẩm Manh phải chịu bất kỳ oan ức nào, kể cả là y gây ra. Tất cả đều phải trả giá.
Hôn lễ được tổ chức tưng bừng, Tần Tu Xuyên chỉ hận không để toàn thế giới đều biết hôm nay y kết hôn với Thẩm Manh. Mời tất cả những người có thể mời, làm đám cưới vô cùng náo nhiệt. Cho tới khi mọi chuyện xong xuôi, Tần Tu Xuyên giao quyền cho một người có năng lực ở Tần gia, cùng Thẩm Manh đi tới tương lai.