Thẩm Manh ngủ say sưa, đến khi trời xẩm tối mới tỉnh lại. Hắn thực sự đã ngủ đủ, muốn đứng dậy hoạt động một chút. Cho dù từ xương cốt đến cơ thể đều kêu gào mệt mỏi, nhất là chỗ bộ vị khó nói kia bị sử dụng quá độ, dù đã rửa sạch sẽ nhưng vẫn khiến hắn thấy hơi đau. Trước bụng còn bị đè nặng một cánh tay, dưới hõm cổ lại có trận trận hơi nóng theo quy luật phả vào làn da. Không cần nhìn cũng biết Ly Tranh đang ôm lấy hắn, còn ai dám ôm hắn ngoài y cơ chứ. Bộ dạng y hệt đứa nhỏ đang ôm chặt món đồ chơi yêu thích của mình, mãi mãi không muốn buông.
... mẹ nó, đứa nhỏ cái quần què á! Có đứa nhỏ nào hung mãnh như y không? Hết đè hắn ra thế này thế này, rồi lại úp hắn xuống thế kia thế kia. Đã thế lại kèm theo vài sở thích biến thái nữa cơ chứ. Muốn thao khóc là cái đam mê đặc thù gì hả? Lại còn muốn hắn bị xích tay còng chân là thể loại biến thái gì thế này? Hắn muốn trả hàng còn kịp không???
"Ưm..."
Âm thanh mềm nhũn như mèo con khẽ vang lên bên tai Thẩm Manh. Cả người hắn bỗng chốc cứng đờ, nằm yên không dám động đậy. Ly Tranh vẫn dùng một tay ôm chặt lấy Thẩm Manh, ngái ngủ mà ngáp một cái. Méo hiểu sao đến ngáp mà cũng đáng yêu là thế nào?
Y có vẻ rất thoả mãn, thân mật cọ cọ mái tóc mềm mại màu hạt dẻ lên làn da đầy dấu vết hoan ái của hắn. Cả người mềm nhũn quấn lấy hắn, một bộ cầu vuốt ve, cầu âu yếm. Cười đến là biếng nhác, cứ như có một đôi tai mèo thật sự đang vẫy vẫy trên đầu Ly Tranh, cái đuôi thích thú lướt lướt trên đùi hắn vậy. Nếu có người không biết tình hình nhìn vào chắc chắn sẽ cảm thấy, Thẩm Manh mới là người đè Ly Tranh. Còn là cái loại tra nam, ăn xong phủi mông đi ấy. Cái điệu bộ của y bây giờ thật giống một con thú cưng đang làm nũng, sợ bị chủ nhân vứt bỏ.
"Chú~Tôi rất vui."
Vui cái gì? Vui vì đè lão tử á?
Thẩm Manh yên lặng phỉ nhổ trong lòng, ngoài mặt vẫn duy trì trạng thái mặt đơ, chỉ ừ hử vài cái cho có lệ. Ly Tranh cả tâm hồn lẫn thể xác đều được thoả mãn vui muốn chết. Lưu luyến trên giường thêm một lúc nữa mới không tình nguyện đứng dậy đi nấu ăn.
Mọi bữa ăn của Thẩm Manh đều được Ly Tranh bao thầu hết tất cả, từ nước ép đến cơm ăn đều do một tay y làm ra. Ly Tranh cũng rất hưởng thụ cái quá trình tự nấu cho hắn ăn này.
Thẩm Manh mặt không cảm xúc cố gắng ngồi dậy, đưa tay cầm thìa xúc bát cơm rang trứng ăn. Có lẽ vì vừa làm chuyện cấm trẻ em kia xong nên y làm khá nhạt, nhưng vẫn rất ngon. Nhà máy điện đã bị y chiếm đóng nên điện nước vẫn đầy đủ, tivi các kênh đều không còn, đành phải xem những thứ khác. Ly Tranh ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm hắn ăn cơm, nhìn đến nỗi lông tơ của hắn dựng hết cả lên vẫn nhìn. Hắn cảm giác đôi mắt của y đang toát ra ánh sáng màu xanh lục, y còn vươn lưỡi ra liếm môi một vòng. Đợi hắn ăn xong, Ly Tranh liền nhanh chóng dọn bát đũa, quay sang khô khốc hỏi: "Chú đã ăn no chưa?"
Thẩm Manh sờ sờ bụng mình cảm nhận một chút, gật đầu: "No rồi."
Như chỉ chờ câu này của hắn, y nhanh chóng nhào lên áp hắn xuống giường, giữ chặt chân tay hắn cười đến là vui vẻ:
"Cơm chỉ là món phụ, tôi ăn không no. Chú đã ăn no rồi thì cho tôi ăn no đi. Itadakimasu~"
Wtf????
Thẩm Manh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra liền bị Ly Tranh đè xuống giường làm chuyện không đứng đắn. Kết quả nguyên ngày hắn đều ở trong giường không dậy nổi.
Ăn no chăm chỉ làm việc. Ly Tranh để Thẩm Manh ngủ say mới vui vẻ, thần thanh khí sảng mặc quần áo nghiêm túc đi làm việc. Đi ngang qua mắc áo treo cái áo choàng bạc, y đứng lại đắn đo một lúc lâu mới khó chịu mặc nó vào. Ai bảo y là đứa nhỏ ngoan ngoãn, biết nghe lời làm gì cơ chứ?
Dưới phòng khách đã có sẵn vài nam nhân mặc đồ đen kiểu gọn gàng, dễ dàng chiến đấu đang chờ sẵn. Ai nấy đều mang súng, đeo dao bên người, khí thế vô cùng hung hăng. Dưới thảm đỏ hình tròn, còn đang có một tên đàn ông bị ép quỳ xuống, tay thân đều trói chặt bằng dây thừng. Một họng súng đen sì đang dí vào đầu gã, khiến gã không dám lộn xộn dù chỉ một chút. Bỗng gã nghe thấy tiếng bước chân vang lên một cách nhịp nhàng trên cầu thang, nó không quá to nhưng mỗi bước đi rơi vào tai gã đều chẳng khác nào tử thần đang gõ cửa.
"Thế... mày là người giữ tấm thẻ bạch hổ à? Còn nhớ tao không?"
Giọng nói của thiếu niên vô cùng êm ái, mang theo ý cười nhẹ nhàng hài hước. Vô thức khiến người ta thả lỏng tâm thần ra một chút, gã đàn ông có vẻ cũng vậy, một chút can đảm đó khiến gã dám ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt vàng kim xinh đẹp như biết nói kia.
"Mày là...?"
Không biết là do Ly Tranh quá đẹp hay bị doạ đến thất thần rồi. Câu đầu tiên gã đã không gào lên đòi thả gã ra nữa, chỉ là đơn giản hỏi y mà thôi.
Đứng từ góc nhìn này quả thực là rất đẹp. Ánh trăng bàng bạc từ cửa sổ hắt vào đến chỗ cầu thang. Phản chiếu trên khuôn mặt tươi cười dịu dàng như thiên sứ đang dựa nửa người trên lan can kia. Mọi thứ cứ như dần dần thất sắc, chỉ là phụ trợ làm nền cho dung mạo xinh đẹp đến quá phận kia. Dù nhìn đã quen, mấy nam nhân mặc đồ đen kia vẫn không khỏi thất thần một lúc, nghe đến câu nói của Ly Tranh mới vội vàng hoàn hồn trở lại.
"Ly Tranh. Tên tao đó. Mày hẳn là không nhớ tao rồi. Tao vẫn luôn.... rất là nhớ mày đó."
Từng câu nói một theo Ly Tranh rời bậc cầu thang ngồi xuống ghế. Nụ cười vốn dịu dàng của y giờ chỉ còn lại ám ảnh kinh hoàng, nó khiến người ta rợn tóc gáy không dám nhìn thẳng vào. Giống như là bướm đêm vậy.