Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 62: Giới Hạn Manh Sát (2)



Thẩm Manh vỗ vỗ trán, thở dài một hơi. Thế giới này đích xác thật sự rất khó. Tang thi không phải người, hắn giết cũng không có mấy cảm giác gì, nhưng thế giới này tất cả đều là con người và họ đang chém giết lẫn nhau để tranh giành số vật tư ít ỏi.

Trời vẫn đang mưa rất to, muốn đi tìm người yêu cũng không được. Bởi nước mưa này cũng chẳng phải mưa thường, mà là mưa axit.

Cơn mưa này xuất hiện hai ba tuần một lần, mỗi lần trời mưa con người đều tìm chỗ trú trong những ngôi nhà, cao ốc đổ nát..... Mưa axit có tính ăn mòn nhẹ, có thể đi khoảng 30 phút dưới làn mưa mà cũng chỉ có quần áo bị ăn mòn.

Thẩm Manh cúi đầu, gục xuống giữa hai chân, ánh mắt của hắn bỗng chốc bị một đôi giày cao gót đỏ hấp dẫn. Chủ nhân đôi giày đeo tất đen, không khó để nhận ra dưới lớp tất ấy đôi chân đẹp đến mức nào, hắn tò mò ngẩng đầu lên liền thấy một thiếu nữ đeo mặt nạ thỏ đang cầm máy cưa. Là máy cưa đẫm máu.

Không xong, là mặt nạ sát nhân!!

Sát nhân mặt thỏ cười hi hi, nhanh chóng chém xuống máy cưa rè rè gỉ sắt vào vai hắn. Tốc độ cực mau, nhanh, chuẩn chém vào vai hắn ngay lập tức.

Thẩm Manh kinh hãi nhắm mắt, hắn hoảng sợ đến nỗi đầu óc trống rỗng. Nghĩ cũng không thể nghĩ được gì, chỉ theo bản năng đưa tay ra đỡ nhát chém xuống của sát nhân.

Choang.

Tiếng va chạm chói tai giữa kim loại với kim loại vang lên. Thẩm Manh trơ mắt nhìn cái máy cưa chém vào tay hắn lại bật ngược lại, lực bật rất mạnh khiến lưỡi cưa chém vào đầu sát nhân mặt thỏ. Máu tươi bắn tung toé, sát nhân mặt thỏ loạng choạng vài cái liền ngã xuống sàn, đầu đầy máu, máy cưa bị hư hại rè rè kêu mấy tiếng rồi cũng im lặng. Thẩm Manh thở hồng hộc, chậm rãi ngồi tiếp thu hiện thực.

Hắn vừa mới suýt chết, chỉ một chút sơ sẩy thôi liền suýt bị giết chết. Cái máy cưa kia đẫm máu là máu, không biết đã giết bao nhiêu người rồi. Thẩm Manh đưa tay vén tóc, từ từ điều chỉnh hơi thở hỗn loạn. Hắn đưa mắt nhìn xác nàng thỏ đầu bị nứt toác kia bỗng có cảm giác buồn nôn, mặt hơi tái xanh nén ngăn mình nôn lại. Hắn đi tới, nhịn xuống đưa tay cầm lấy mặt nạ thỏ tháo ra.

Sát nhân mặt thỏ là một cô nàng tóc vàng xinh đẹp, ánh mắt trợn ngược cùng đôi môi há hốc cho thấy nàng rất đau. Trên má còn có một tấm thẻ màu đen, hẳn là thẻ bài rồi.

Thẩm Manh đưa tay nhặt lên lá bài, nhanh chóng cách xa xác nàng thỏ rồi mới lật bài xem xét. Hắn hiện có thẻ bài gấu, chó, mèo, cá vàng, nhện, cùng vài con vật nhỏ khác, sẽ rất khó để tìm tấm trùng lặp. Dù sao trên đời có không biết bao nhiêu là con vật cơ mà.

Lật lại tấm thẻ đen trên tay, lộ ra hình dáng của một con vật màu xanh. Nó có sừng và mang, vảy và đuôi. Uốn lượn cái thân hình dài của nó một cách tao nhã trên tấm thẻ 3d, thoạt nhìn càng sống động như thật.

"Green Dragon. Thanh long..."

Thẻ bài hiếm có, tứ đại thần thú Thanh long. Ôi mẹ ơi, tuỳ tiện nhặt cũng là thanh long???

Một kẻ sở hữu một trong những tấm thẻ thần thú sẽ rất nguy hiểm. Nếu để lộ ra ngoài rất có thể sẽ bị giết để cướp đoạt, nó quá hiếm, không dễ dàng mà tìm được, nhiều kẻ phải trả giá rất lớn mới có thể tìm thấy một tấm. Cái này hẳn là do thế giới giúp hắn đi.

Thẩm Manh sắc mặt nghiêm túc cất kín vào trong áo, để riêng biệt so với những tấm thẻ bài khác. Có rất nhiều nơi muốn hợp tác thì sẽ kiểm tra thẻ của mình, để lộ ra khác nào vác dao lên cổ.

Tay áo choàng màu bạc sượt xuống, Thẩm Manh bỗng nhớ ra lúc nãy nàng thỏ bị bật ngược lại. Mà cái áo này làm từ vảy rồng... đã hiểu. Vảy rồng miễn nhiễm đa phần sát thương vật lý, phản lại cho đối thủ, đúng là thứ tốt ha.

Thẩm Manh xoa xoa áo choàng ấm áp, mỉm cười: "Cảm ơn ngươi, Phượng Ly Mặc."

Phượng Ly Mặc hình như đã thành thạo việc sử dụng bàn phím, y nhanh chóng toát ra một câu:

Ngươi an toàn là được rồi.

Thẩm Manh bỗng cảm thấy trong lòng thật ấm áp, cơn mưa ngoài trời cũng đã tạnh. Cecil gửi cho hắn địa chỉ nơi Ly Tranh đang ở, giúp hắn tìm tới con đường nhanh nhất, an toàn nhất đến đó.

Không khí sau cơn mưa axit không giống cơn mưa thường. Mùi không dễ ngửi cho lắm, khá giống thuốc sát trùng trong bệnh viện hay thấy. Thẩm Manh che áo khoác bịt mũi lại, quả nhiên cái mùi khó chịu kia liền biến mất, chóp mũi quanh quẩn mùi đàn hương dễ ngửi đặc trưng. Mùi hương khó chịu biến mất, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, hắn nhanh chóng đi đến chỗ Ly Tranh tìm y.

Đi khoảng 10 phút liền đến, Thẩm Manh đứng trước một căn nhà cũ nát. Nó đã bị sập mất một nửa, nửa còn lại hơi nghiêng nghiêng như lúc nào cũng sẽ chuẩn bị sập tới nơi. Bên trong đầy gạch vụn và đất đá, những cành củi đè lên nhau chống đỡ thành một cái hốc nhỏ, vừa vặn có thể trú mưa cho trẻ con. Hắn cúi người xuống nhìn vào, bên trong toát ra mùi ẩm mốc đáng sợ, còn có một đứa trẻ đang nằm ngủ say sưa. Nó dường như không biết có người đến liền vẫn ngủ ngon lành.

———————————————————

Công dụng của áo vảy rồng.

Chống nóng, chống lạnh, siêu bền, miễn nhiễm sát thương vật lý, phản sát thương, tự động làm sạch, lưu mùi hương rất lâu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv