Liên Hân giương mắt đẹp nhìn Lâm Lập Phong.
Rõ ràng là mình không tốt, lại là hắn hướng cô xin lỗi, phải nói hắn quá ôn nhu, vẫn là quá ngốc.
Bàn tay đặt trêи vai của nam nhân, Lâm Lập Phong ngước mắt, khẩn trương mà nhìn chăm chú Liên Hân, lại thấy cô ấn trêи mu bàn tay hắn, chậm rãi dùng sức, nhẹ nhàng kéo hắn xuống.
Con ngươi đen bóng của Lâm Lập Phong nháy mắt mất hết tia sáng, sức lực của Liên Hân rất nhỏ, lại làm tay hắn ảm đạm mà rũ xuống dưới, thời điểm hắn cho rằng cô đã cự tuyệt hắn, Liên Hân lại dùng hai tay bắt lấy bàn tay hắn, dùng sức nắm chặt, hơi hơi cúi đầu, một câu không nói, đặt trán lên mu bàn tay của hắn, tuyến nước mắt như bị vỡ lách tách rơi xuống.
Lâm Lập Phong trợn to mắt, kinh hoảng mà ôm sát cô, một bên dùng bàn tay vỗ phía sau lưng một bên điên cuồng nói “Thực xin lỗi”.
Liên Hân không biết nên nói cái gì, cô đuối lý, nghèo từ, nhưng cô lại không nghĩ nói dối, vì thế đành phải dùng nước mắt dập đầu xin lỗi hắn, không nghĩ tới lại thiếu chút nữa đem Lâm Lập Phong phát điên.
Lâm Lập Phong đem nữ hài gắt gao ôm vào trong lòng ngực: “Chị đừng khóc, chị không có sai, chị đừng khóc, không nên khổ sở, em biết, người khác không biết tình huống của chị, em biết đến… Em biết chị có bao nhiêu bất đắc dĩ”. Hắn hôn hôn ở trêи trán Liên Hân, thấp giọng hỏi: “Em không nên làm chị khó xử, nhưng em không có biện pháp nào bỏ qua chị… Chị có thể cho em một lần nữa cạnh tranh, lấy lòng chị, tranh thủ quan tâm chị sao?”
Liên Hân hai mắt đẫm lệ ᘻôиɠ lung mà che lại mặt: “Tôi không biết, tôi không tốt, tôi thật sự quá xấu xa,tôi nên làm sao bây giờ a…”
Lâm Lập Phong một tay cầm tay cô, một tay vuốt ve tóc: “Đừng nói như vậy, chị là cô gái tốt bụng, là cô gái đáng yêu nhất, em biết, em biết, không cần như vậy…”. Hắn ᘻút̼ hôn nước mắt ở trêи má Liên Hân, Liên Hân vòng lấy cổ hắn, môi lưỡi nhẹ nhàng đáp lại, cánh môi hai người thực mau chạm vào nhau, như bị điện giật mà run rẩy, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt dây dưa với nhau.
Thân thể tuổi trẻ của Lâm Lập Phong chịu không nổi cảm giác này, một thân ɖu͙ƈ hỏa, hai người hôn nhau lăn vào rừng cây tử rậm rạp dày đặc, Liên Hân nâng lên chân vòng lấy eo hắn, Lâm Lập Phong vuốt ve đùi trơn mềm của cô, quan tâm hỏi: “Ngứa?”
Liên Hân gật đầu.
Lâm Lập Phong một chút một chút mà hôn môi Liên Hân: “Không sợ, không sợ, không quan hệ, có em ở đây”. Hắn cởi bỏ áo khoác lót ở phía dưới cô, đem quần dài cởi ra, kéo qυầи ɭσ"ȶ xuống, thả ra ƈôи ȶɦϊ.t thô to lại phấn nộn chắc nịch, côn thịt vừa thành niên không lâu không có quá nhiều hương vị, tinh thần phấn chấn mà bắn ra tới, khoẻ mạnh kháu khỉnh mà lay động một phen, quy đầu đã sớm tiết ra dịch, gân xanh chạy dọc thân côn thịt, hiện ra bộ dáng cấp bách đợi mệnh lệnh.
Lâm Lập Phong nhẹ nhàng xoa nắn thân thể Liên Hân: “Chị muốn sao?”
Liên Hân anh anh gật đầu, cởi bỏ áo ngực: “Muốn, cậu nhìn này…”
Lâm Lập Phong cúi đầu xem, một đôi иɦũ ɦσα hình dạng hoàn mỹ, bởi vì động tác của Liên Hân mà nhẹ nhàng phe phẩy, hai đầu núm иɦũ ɦσα ở trong không khí đứng thẳng.
“Như thế nào lại ngạnh như vậy?”. Lâm Lập Phong hơi kinh ngạc, nhẹ nhàng quát núm иɦũ ɦσα Liên Hân.
Liên Hân ô ô: “Nga, bởi vì, иɦũ ɦσα đã thật lâu không có người ᘻút̼, hảo ngứa hảo ủy khuất, cho nên trở nên rất mẫn cảm a…”