073. Tiểu huyệt bị thao ở ngoài trời.
Liên Hân mạc danh bất an, tránh đi tầm mắt của người này, nàng nhìn thoáng qua con số đang nhảy trong thang máy, tầng lầu đã lên tới rất cao.
“Ân…” Nàng buồn đầu buồn não mà nghĩ vòng qua người nọ ấn nút thang máy, nhưng mà, hắn nhìn như đang tùy ý đứng, lại vô thanh vô tức mà đem nàng ngăn chặn.
Hắn vươn đầu ngón tay thon gầy, ấn khoá thang máy, rồi sau đó lấy ra khăn tay, từ từ mà chậm rãi chà lau ngón tay, mỗi lần Liên Hân động đậy, hắn liền sẽ nhìn về phía nàng.
“Anh, ấn cái gì?” Sau lưng Liên Hân thoáng như bị một con kiến bò lên. Nàng im như ve sầu mùa đông mà đứng yên trong chốc lát, lại lần nữa có ý đồ vòng qua hắn:”Là… Có việc sao?”
“Tôi thật không có ý gì, đại khái là mùi thơm của cơ thể. Kinh động đến anh sao?”
“Tôi đây, tôi lập tức đi ra ngoài…”. Âm thanh của Liên Hân trầm xuống, hô hấp loạn, trong thang máy, chỉ có nàng cùng một cái nam nhân xa lạ, không ai nói chuyện, nàng kinh hoảng thất thố thở dốc như là có gì khủng bố.
Nam nhân phảng phất nghe thấy được mùi hương càng nùng liệt càng hấp dẫn hơi thở của mình, buông ra khăn tay, cúi đầu đem Liên Hân tới gần.
“A!” Liên Hân nhịn không được luống cuống tay chân mà lấy ra di động muốn gọi điện.
“Đinh ——”
Thang máy đột nhiên ngừng, cửa “Soạt” mở ra, Phong Khải Ninh đang cầm di động, mặt mày lạnh thấu xương ở ngoài cửa gọi điện thoại, trường thân dâng trào, cao lớn tuấn lãng.
Nhìn đến Liên Hân xuất hiện ở thang máy, hốc mắt phiếm hồng nước mắt liên liên, hắn sửng sốt một chút, làm rớt di động, đi nhanh tiến vào bắt được cánh tay của nàng: “Làm sao vậy?”.
Liên Hân lập tức nhào vào trong lòng ngực hắn, nhéo quần áo trước ngực, miệng bẹp lên, khẩn trương mà nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Phong Khải Ninh thuận thế xem qua, con ngươi co chặt: “Sao lại thế này, hắn làm gì em?”.
Nam nhân cao gầy không nói một lời, mặt vô biểu tình, không hề chột dạ khẩn trương, chỉ nhàn nhạt nhìn Phong Khải Ninh liếc mắt một cái.
Liên Hân buồn trong chốc lát, nói: “Hắn, chính là rất kỳ quái, hắn không nói lời nào, vẫn không nhúc nhích…”.
Phong Khải Ninh: ??
Nam nhân không tiếng động gục đầu xuống, tùy tay ấn thang máy, đi ra ngoài. Phong Khải Ninh bỗng nhiên nhớ tới: “A, là hắn”.
“Ai?”. Liên Hân hồng mắt.
“Lý Ngư, một vị điều hương đại sư, là thủ tịch cố vấn hương của hương nghiệp La Ân”. Phong Khải Ninh nhíu mày: “Hắn không đối với em làm cái gì ? Như thế nào sợ hãi như vậy?”.
Liên Hân nghĩ nghĩ, có điểm khó có thể hình dung: “Có điểm không thể hiểu được, hỏi trêи người của tôi có mùi gì, sau đó liền nhìn chằm chằm vào tôi, đáng sợ lắm”.
Phong Khải Ninh nhướng mày:”Chắc là bệnh nghề nghiệp đi, đối với mùi hương của em thực tò mò, thực bình thường”. Hắn ở bên gáy Liên Hân , hương vị si mê, đủ để khiến cho một vị điều hương đại sư** để mắt tới.
Thang máy lại lần nữa ngừng, lần này là ngừng ở tầng cao nhất, Phong Khải Ninh đơn giản đem Liên Hân ôm đi ra ngoài.
“Liền bởi vì điều này dọa em khóc? Đúng là không có tiền đồ?”. Phong Khải Ninh ôm nàng như ôm tiểu hài tử.
“Cũng không phải”. Liên Hân: “Tôi có vài chuyện xưa không tiện nói”, bộ dáng buồn rầu thở dài.
Tầng cao nhất có mở cà phê ngoài trời, hiện tại không buôn bán, u tĩnh không người, nhưng cảnh trí thập phần hợp lòng người, trăng sáng sao thưa, màn đêm buông xuống, chung quanh hoa diệp sum suê, vườn có hàng rào cùng bàn đu dây đan xen ở giữa, tầng thượng chọc trời lại như vậy trống trải mà an nhàn, làm người cảm giác yên tĩnh, thả lỏng.
Phong Khải Ninh đem Liên Hân ôm đến ghế ngồi trêи hoa viên, tùy tay nhéo cái cằm tinh xảo của Liên Hân.
Liên Hân nắm lấy cổ áo sơ mi của hắn.
Phong Khải Ninh lại giơ tay Liên Hân đưa lên miệng:”Miệng có thể làm a”.
Liên Hân im lặng trong chốc lát, cùng hắn nói ít ỏi vài câu, mẹ vứt bỏ lúc nàng đang học tiểu học, đột nhiên gặp mặt lại làm mình thất thố.
Phong Khải Ninh bồi nàng tĩnh tọa một lát, vỗ vỗ đầu nói: “Có thể lý giải, tuổi thơ ấu ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc, có người dành cả đời để trị liệu tổn thương thời thơ ấu, có người cả đời đều sống với nó”.
Liên Hân dựa vào trong lòng ngực hắn. “Tỷ như anh, cũng có tuổi thơ không tốt”.
Liên Hân ngẩng đầu xem hắn, thấy hắn rủ xuống môi mỏng đạm mạc vô tình nhẹ nhấp, nhìn không ra cảm xúc dao động, hiếu kỳ nói: “Thật sự?”.
Phong Khải Ninh ngưng trọng gật đầu: “Từ nhỏ đến lớn, anh đều trong top, anh là thiên tài, gia đình của anh, bắt buộc anh phải đứng nhất…”.
Liên Hân tập trung tinh thần mà nhìn chăm chú vào hắn.
“Nhưng bất hạnh chính là ở kì thi năm tiểu học lớp 4 , bởi vì tiêu chảy anh viết văn không xong, thế nhưng làm cho anh đứng nhì, để lại vết thương lòng nặng nề”.
Liên Hân “Bạch bạch” dùng sức mà ở ngực hắn đánh lên tới: “Anh muốn chết a!!”.
“Đây là đau xót sâu nhất của ông xã em đó nha “.
Phong Khải Ninh tuỳ ý cho nàng đấm: “Em vì cái gì không tin anh, lần đó để lại cho anh thật lớn thương tổn a .”
Liên Hân đem giày cao gót đạp rớt, nhấc chân đá hắn.
Phong Khải Ninh bắt được chân trắng nõn của Liên Hân, dang tay ôm nàng, cúi người hôn môi.
Hai cánh môi mềm mại tương liên, bị điện giật vuốt ve đem qua muôn vàn an ủi, Liên Hân bị Phong Khải Ninh ôm ôm xoa vào trong lòng ngực, môi lưỡi cọ xát, mềm mại lưu luyến.
“Ngô…”. Liên Hân xô đẩy hắn: “Không cần loạn. Hôn tôi một ngụm, sẽ bị tôi thao”.
Phong Khải Ninh nâng nâng mi, nói: “Có thể, cho em thao”. Hắn đem tay Liên Hân đặt ở hạ bộ cực đại của mình xoa lên: “Hôm nay anh tùy em chơi, không cần quá cảm tạ”.
Liên Hân cạn lời: “Anh là đồ đáng ghét, Phong Khải Ninh!”.
Phong Khải Ninh tự tin cười lạnh: “Rõ ràng mê anh muốn chết”.
Hắn đứng dậy đem cửa quán cà phê trêи tầng cao nhất đóng lại, khóa trái, người quay lại thoát dây lưng, đem đại bao phình phình phía dưới ra tới.
Liên Hân biết hắn là an ủi nàng, bất quá nàng vốn dĩ không có muốn làm loại chuyện kia, nhưng tay Phong Khải Ninh đã với vào váy dài, tách ra hai chân trắng của nàng, cách qυầи ɭσ"ȶ ở huyệt khẩu mềm mại linh hoạt mà xoa nhẹ lên.
Liên Hân thực mau liền mềm thành một bãi xuân thủy, Phong Khải Ninh cởi qυầи ɭσ"ȶ nhỏ, đem hai chân nàng tách ra, làm nàng lộ ra tiểu huyệt ở dưới ánh sao cùng gió đêm.
“A… Không cần, như vậy sướиɠ quá a…”.
Phong Khải Ninh cúi đầu, thật nghiêm túc mà ở miệng huyệt xoa xoa, giúp nàng xoa ra một cổ lại một cổ ɖâʍ dịch: “Làm sao vậy? Sướиɠ đến quá phận?”.
“Giống như tiểu huyệt bị toàn bộ thế giới nhìn chăm chú vào”.
“A”.Phong Khải Ninh cười một chút, cẩn thận nhìn chằm chằm huyệt nộn hồng mềm của nàng , tưởng tượng đến tuyệt diệu tao địa phương này đợi lát nữa liền phải kẹp hắn, hạ thể liền cứng, hắn hoàn toàn tách ra hai chân Liên Hân, đem hoa huyệt giữa hai chân lộ ra, cúi đầu, đôi môi bao lại miệng nhỏ đang run rẩy của nàng, lại càn rỡ lại tinh tế mà ᘻút̼ ăn lên.
“A… Nga…”. Liên Hân bị ăn đến run rẩy, ở màn đêm ɖâʍ đãng mà kêu, ở tầng thượng trống trải không kiêng nể gì ngâm nga , kɧօáϊ cảm như sóng lớn giống nhau lôi cuốn ở phía dưới, môi nam nhân linh hoạt hữu lực, đầu lưỡi vòng vòng, dùng các loại phương hướng, chòng ghẹo xoa hút thủy huyệt mẫn cảm yếu ớt, cho nàng mang đến phun trào vui sướиɠ.
Phong Khải Ninh hơi hơi ngẩng đầu, dọc theo bắp đùi nàng một đường khẽ hôn hướng về phía trước, đem qυầи ɭσ"ȶ bao vây ƈôи ȶɦϊ.t nặng trĩu hướng tay nàng, hỏi: “Chơi côn thịt sao?”.
Liên Hân thở dốc, gật gật đầu.
**điều hương đại sư: nhà chế tác nước hoa.