Mấy ngày trước Lâm Lập Phong đã học quân sự xong rồi, hắn mỗi ngày đều nhắn rất nhiều tin đến cho Liên Hân, nhưng dần dần cô cũng trả lời lại rất thưa thớt.
Ngày hôm qua hắn gọi điện đến, cô cũng không tiếp, chỉ qua loa nhắn lại một câu <Chị hơi bận>
Liên Hân căn bản không bao giờ nói với hắn chuyện của cô, nếu như hắn không chủ động hỏi thì cũng sẽ không biết anh trai cô chính là Liên Kỷ, càng không biết cô ở nơi nào.
Quan hệ giữa hai người, giống như là dùng phần mềm hack tốc độ lên N lần, bởi vì ngoài ý muốn mà ngủ với nhau, sau đó liền từ láng giềng hoà thuận bỗng dưng trở nên thân mật ỷ lại.
Có lẽ, chính vì điều này đã làm cho hắn sinh ra ảo giác.
Liên Hân là người con gái đầu tiên của hắn, đáng yêu, thẹn thùng, mềm mại, tuy rằng thỉnh thoảng cũng xảy ra dục vọng kỳ quái khó hiểu. Cái này làm cho nữ hài thực thẹn thùng thực tự ti, nhưng cũng là lý do lớn nhất khiến Lâm Lập Phong muốn bảo hộ cô, trân trọng cô, hiểu rõ cô.
Hắn cứ cho rằng giữa bọn họ có một loại ăn ý nhất định, nhưng mà gần đây Lâm Lập Phong mới dần dần tỉnh ngộ, thậm chí tự mình hoài nghi, đây có thể chỉ là do hắn đơn phương ngộ nhận mà thôi.
Hắn vốn dĩ còn tưởng Liên Hân vẫn đang ở Lợi Nhuận, bởi vì người thân gặp chuyện cho nên không thể quay về.
Kết quả vừa nãy bạn học của hắn la hét ỏm tỏi mà xem Weibo, hắn mới thấy được cô chụp ảnh cùng một nam nhân xa lạ, tư thái phi thường thân mật.
Liên Hân đã về Án Thị nhưng không nói cho hắn biết, không chủ động tìm hắn, cũng không hề quay về ngôi nhà lúc trước bọn họ ở cùng nhau.
"Chị hơi bận" chính là đang bận cùng người khác đi xem concert.
Lâm Lập Phong rũ mi, bỗng nhiên có chút xấu hổ mà kéo kéo quần áo trên người.
Liên Hân nhìn bộ đồng phục màu cam có in hàng chữ "Giang Dữ Mộ - Án Thị official fanclub" trên người hắn, cảm thấy thực buồn cười, liền hỏi "Sao lại như vậy...đừng nói cậu là fan của Giang Dữ Mộ nha?"
Lâm Lập Phong không muốn bản thân biểu hiện đến quá gượng gạo khó coi, từ nhỏ gia giáo tốt đẹp, gia cảnh ưu việt, một đường đều là nhân vật nổi trội trong trường, tuy rằng hắn làm người ôn hòa thiện lương, nhưng cũng có loại kiêu ngạo của chúng tinh củng nguyệt*.
Hắn giơ tay đem áo đồng phục cởi ra, cơ thể hơi pha màu mạch, rắn chắc khoẻ mạnh mà lộ ra bên dưới lớp áo thun cộc tay.
Lâm Lập Phong tùy tay cuốn chiếc áo màu cam lại, cũng cười cười theo "Không phải, bạn học của em là trưởng fanclub, hôm nay cậu ấy có rất nhiều việc phải làm. Con gái yếu đuối dù sao cũng không dọn nổi đống đồ này, cho nên mới tìm em với vài nam sinh đến hỗ trợ."
Liên Hân phát hiện nụ cười của Lâm Lập Phong không còn rạng rỡ giống trước kia, nhưng cô không nghĩ quá nhiều.
Dưới sự hại người của hệ thống, số nam nhân mà Liên Hân phải ứng phó thật sự quá nhiều. Chỉ cần không trả lời nhầm tin nhắn, không nhớ sai nội dung câu chuyện, không để lộ tẩy...như vậy cũng đã tốn không ít tinh lực.
Hai ngày nay, Phong Khải Ninh lại dán dính như sam, cả ngày đều tìm cơ hội chạy đến rót tinh cho cô, từ sáng đến chiều cô không phải đang chổng mông nghênh trụ thì cũng là cưỡi ngựa bắn tên, xác thật xem nhẹ rất nhiều việc.
Bạn học của Lâm Lập Phong trong lúc tới lui thu dọn đồ vật đều cố ý vô tình mà liếc nhìn Liên Hân.
Nhất là vị nữ sinh đảm đương chức vụ trưởng fanclub Án Thị, biểu tình đặc biệt do dự cùng nghi hoặc mà nhìn cô vài lần, sau đó bỗng nhiên liền móc di động ra so sánh một chút, rồi lại khiếp sợ mà bay lại đây "Oa! Chị là người trong hình phải không? Đúng không! Đúng không?! Giống nhau như đúc! Chị với Nghiêm Tự có quan hệ gì vậy? A a a a! Vậy còn Giang Dữ Mộ thì sao, chị quen anh ấy chứ?"
Hai tai Liên Hân đều lùng bùng, cô vội vàng xua tay "Chị với Nghiêm Tự không liên quan gì nhau đâu, là bạn của bạn, trùng hợp gặp gỡ mà thôi..."
Biểu tình trên mặt Lâm Lập Phong bỗng chốc rực rỡ hẳn lên, hắn thực nghiêm túc mà nhìn cô chằm chằm.
Liên Hân thấy dáng vẻ Lâm Lập Phong dường như có chuyện muốn hỏi, bèn nhéo vài cái lên cánh tay trần trụi hữu lực của hắn "Làm sao vậy?"
Lâm Lập Phong đang định mở miệng nói gì, thình lình đã bị một giọng nam dị thường to lớn vang dội đánh gãy.
"Chị dâu?!"
***
Lý Thiếu Lâm đang tham dự vào đội cảnh sát tuần tra, vừa thấy Liên Hân liền đon đả bước tới, hết sức nhiệt tình mà chào hỏi "Sao chị dâu lại trở về rồi? Đội trưởng còn chưa có về đâu! Chị dâu đến đây làm gì vậy, xem ca nhạc à? Nói sớm một tiếng là được rồi, bọn này có nhiệm vụ trị an ở khu vực này, trong cục còn thừa mấy tấm vé tặng, biết sớm đã đưa hết cho chị dâu rồi."
Lâm Lập Phong lại từ đám mây sầu thảm mà ngã xuống, hắn mờ mịt nhìn Liên Hân.
......chị dâu?
"Chị kết hôn rồi sao?" Thanh âm của hắn có chút ảm đạm mơ hồ.
Lý Thiếu Lâm ngẩng đầu nhìn cậu "fanboy" trước mặt, rành mạch lưu loát mà giải thích, miêu tả, tường thuật quá trình Liên Hân cùng đội trưởng nhà bọn họ ân ái như thế nào, kêu một tiếng "chị dâu" cũng thực bình thường, cả cảnh đội đều như vậy.
Lý Thiếu Lâm ba hoa ồn ào trong chốc lát, còn đơn độc hàn huyên vài câu cùng với Liên Hân, sau đó đã bị đồng sự ở đằng xa gọi đi mất rồi.
Liên Hân cũng dại ra, mờ mịt mà đứng như trời trồng, cô đối diện với Lâm Lập Phong, lại không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
Lâm Lập Phong chậm rãi lui về sau một bước.
Biểu tình trên mặt hắn hơi ủ rũ, vừa hỗn loạn, ngơ ngẩn, rồi lại có chút hoài niệm cùng khó có thể tin.
Liên Hân quả thực cũng có nghĩ tới khả năng một ngày nào đó sẽ bị lật thuyền, nhưng không ngờ chiếc thuyền này lại lật đến độ chớp nhoáng không kịp phòng bị như vậy, đùng cái liền xảy ra.
Cô có cảm giác bản thân giống như một con gà, bị cuộc sống tàn nhẫn quyết tuyệt mà chặt đầu, ném vào nồi canh.
Mà lúc này, hệ thống vẫn luôn "bùm bùm bíp bíp" phát ra âm thanh gián đoạn kỳ lạ bỗng dưng nói chuyện.
《Thăng cấp hệ thống đã hoàn thành.
Ể? Thật đáng mừng! Phát hiện mục tiêu nam tính phù hợp yêu cầu nhiệm vụ bậc 7!
Mời ký chủ thông qua hơn 30 phút hoạt động...》
Ánh mắt Liên Hân vô cùng khó có thể tin mà toả định trên người Lâm Lập Phong.
Giờ này khắc này, cô thật sự muốn dùng một ngụm kinh nguyệt phun chết hệ thống.
Có bệnh phải không, vì cái gì lại muốn bức cô quan hệ với đối tượng vừa mới bị cô lật thuyền thê thảm?
———
*chúng tinh củng nguyệt: được săn đón, được vây quanh
———
?A Nguyệt là cô gái hư vinh, A Nguyệt nghe mọi người khen chăm chỉ nên giống như tiêm máu gà, edit không ngừng nghỉ...haha