"A, ha...ha! Đừng...ưm..."
"Bạch bạch" từng tiếng kịch liệt vang lên trong phòng pha lê, xích trụ* của Phong Khải Ninh giống như giã tương, điên cuồng thảo phạt.
Mỗi lần hắn cắm xuống đều cực kỳ xảo quyệt mà nghiền áp lên điểm G, khuấy đảo đến mức dâm dịch lầy lội đều vẩy bắn ra ngoài, dính đầy huyệt khẩu cùng phần gốc thịt trụ.
Phong Khải Ninh hộ thực hùng sư*, dĩ nhiên không thích tại nơi hoang dã mà để lộ ra mỹ thực, hắn muốn mau chóng cho Liên Hân cao trào một lần sau đó đem người gặm tiến địa bàn.
Liên Hân duỗi dài đầu lưỡi, ngửa đầu thẳng chân thừa nhận xâm lược mãnh liệt giống như đạn pháo bên trên.
Điểm mẫn cảm liên tục bị kích thích, thống khổ cùng khoái lạc ập đến cùng lúc làm cô giật nảy thân mình.
"Không được... ha...như vậy, như vậy...lập tức muốn phun..."
Nước bọt cùng nước mắt giàn giụa chảy ra.
"Ngực sắp nhảy bay rồi...mau giúp em đè lại...A~"
Tức khắc, Phong Khải Ninh liền ngậm trụ một bên nhũ tiêm, mạnh mẽ mút vào.
***
Tô Tử Tích lẳng lặng đứng ở bên ngoài phòng pha lê, nốt ruồi dưới khoé mắt dường như tích tụ một loại cảm xúc hung hiểm.
Hắn nhìn hai người thân thể gắt gao quấn quyện bên nhau, căn thịt thô to không kém gì hắn đang ở giữa hai cánh hoa non nớt của Liên Hân, sông cuộn biển gầm mà xuất nhập.
Tiểu huyệt nhỏ hẹp đã bị cắm thành một chữ O thật lớn, mị hồng thịt non cùng chất lỏng xấu hổ đều bị nam nhân thô bạo mà thọc trào ra...
Phong Khải Ninh liếc thấy Tô Tử Tích đứng ở bên ngoài, hai mắt đen liền nhíu lại, nhưng hắn cũng không có ngừng, ngược lại càng khiêu khích khoe mẽ mà nâng mông Liên Hân, ôm người đi đến vách tường pha lê, tiếp tục cực lực chọc rút.
Phong Khải Ninh cố ý để bộ vị đang chặt chẽ giao hợp của hai người bày ngay trước mặt Tô Tử Tích, làm hắn nhìn đến thấu triệt rõ ràng.
Cặp mắt thiên nhiên liễm diễm trời sinh của Tô Tử Tích lúc này đã giống như truỵ vào hầm băng.
Hắn phóng tầm mắt giống như mũi châm bay đến trên người bọn họ, thẳng lăng lăng mà nhìn một lúc lâu.
Cuối cùng, Tô Tử Tích hít thật sâu, lồng ngực phập phồng, hai mắt nhắm chặt chuẩn bị xoay người rời đi.
Đúng lúc này, tiếng khóc kiều mị của Liên Hân bỗng nhiên dồn dập cất cao.
Tô Tử Tích cảm thấy, từng sợi tinh thần trong đầu hắn đã bị Liên Hân kéo chặt.
Tiểu cô nương hiển nhiên là sắp đạt cao trào, cô vẫn luôn như vậy, tiếng kêu tao lãng uyển chuyển giống như bị người khi dễ, con ngươi đáng thương ướt át hàm xuân.
Liên Hân siết chặt hai nắm tay nhỏ, toàn thân kịch liệt run rẩy, huyệt nhục gấp rút quấn lấy dương cụ của nam nhân.
Còn có, mùi hương cơ thể trong nháy mắt trở nên nùng liệt...
Liên Hân thét lên một tiếng, ngửa cổ ưỡn hông mà phun đầy cơ bụng của Phong Khải Ninh.
Đồng thời, bầu ngực cao cao cũng phun ra hai dòng chất lỏng, phun đến mức Phong Khải Ninh không kịp đề phòng.
Hắn liếm liếm môi, cúi đầu nhìn trong chốc lát, sau đó ngẩng lên, cùng Tô Tử Tích đứng ở bên ngoài bốn mắt nhìn nhau, vô cùng khiếp sợ.
Phong Khải Ninh hỏi "Cậu làm cô ấy mang thai?"
Hắn nghĩ nghĩ, hoặc là, chính hắn làm?
Tô Tử Tích đẩy cửa lao nhanh đi vào, kêu Phong Khải Ninh đặt người trở lại đệm xốp.
Sau đó, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thất thần sau cao trào của nữ hài. Liên Hân lúc này còn ở một bên vừa phát run vừa khóc lóc.
Tô Tử Tích cúi đầu hôn hôn cô.
"Liên Hân, em...mang thai?"
"Bảo bối, trả lời?"
Liên Hân mê mang mà nhìn Tô Tử Tích, tức khắc liền bụm mặt mà hô ra tiếng, hai chân ão não buông thõng, đôi ngực còn ở trước mặt hai người nam nhân mà đong đưa đong đưa.
"Mất mặt quá, hai người đừng nhìn nữa!"
Cô muốn giết hệ thống!
Phong Khải Ninh nhíu mày, bắt lấy một bên ngực cúi đầu hút chặt, Tô Tử Tích cũng lập tức vươn lưỡi ngậm trụ đầu v* bên kia mà mút lên.
Hai người say sưa uống vào mấy ngụm, cảm giác được vị sữa tươi thuần hậu ẩn chứa mùi hương độc đáo của Liên Hân.
Phong Khải Ninh cùng Tô Tử Tích ngẩng đầu liếc nhau.
"Là sữa."
Liên Hân thấy thẹn muốn chết.
Tô Tử Tích ôm hờ lấy cô, hôn hôn lên khuôn mặt ửng đỏ rồi hỏi "Bảo bối, sao lại thế này? Em mang thai sao? Chuyện khi nào?"
Liên Hân lắc đầu "Em không có thai, cái đó là...thể chất tự nhiên."
Hai nam nhân lại kinh ngạc nhìn nhau.
"Thể chất tự nhiên?"
"Chính là như vậy, chỉ cần cao trào liền sẽ...sẽ phun sữa." Liên Hân xấu hổ bụm mặt
Phong Khải Ninh nhướng mày, hỏi Tô Tử Tích "Chưa bao giờ làm được như vậy chứ gì?"
Tô Tử Tích vén tóc Liên Hân ra sau tai, rũ mắt xuống, không đáp.
Phong Khải Ninh hừ cười, trong mắt nhàn nhạt đắc ý.
Tô Tử Tích gỡ bàn tay đang bịt kín mặt của Liên Hân xuống, vừa hôn khoé mắt rưng rưng của cô vừa hỏi "Liên Hân, vừa rồi em tự nguyện làm như vậy sao?"
"Cậu có ý gì?" Phong Khải Ninh đứng phắt dậy.
"Tôi không có hỏi cậu."
Tô Tử Tích duỗi bàn tay thon dài đến giữa hai chân cô, nhẹ nhàng mà xoa ấn âm đế, kiên trì lặp lại câu hỏi khi nãy.
"Liên Hân, em tự nguyện sao?"
Liên Hân thoải mái mà ngâm khẽ ra tiếng, lại liếc mắt nhìn sang Phong Khải Ninh mặt mũi hầm hầm, nghĩ thầm vẫn là không nên oan uổng hắn thêm lần nữa.
"Có người hại em...cho em mặc quần áo có bôi dược."
Sau đó Liên Hân kể lại đại khái sự tình buổi tối hôm nay.
Tô Tử Tích thoáng dừng tay một chút.
"Ai làm?"
"Hình như gọi là... Lâm tỷ?"
Tô Tử Tích rũ mi, gật gật đầu.
"Đánh đổ chút đồ mà thôi, lúc đó vì sao không chịu báo tên tôi ra?"
Liên Hân bị hắn xoa thành một bãi xuân thủy, tiếng được tiếng mất mà hỏi ngược lại "Báo...báo tên của anh ra? Vậy cũng được sao?"
Tô Tử Tích cùng Phong Khải Ninh liếc nhau, cười một chút.
Phong Khải Ninh nhéo nhéo vành tai Liên Hân, lúc này mới lên tiếng "Tô ca ca nhà em chính là cổ đông lớn nhất của Lộc Hà."
Liên Hân mê mang gật gật đầu, âm đế bị ngón tay điêu luyện xoa nắn, đầu ngực lại bắt đầu tiết sữa.
Hai người nam nhân vừa thấy, liền mỗi người một bên cúi đầu xuống liếm mút.
Liên Hân duỗi tay ôm đầu cả hai, ngón tay luồn vào trong tóc, lắc mông kêu loạn.
"Ưm...không cần, đừng mút ngực... a~..."
Ba điểm mẫn cảm đồng thời bị kích thích, Liên Hân không khỏi vặn eo xoắn hông, dâm đãng rên rỉ lên.
Tô Tử Tích bỗng nhiên đứng lên kéo khoá quần, sau đó đem chân cô nhẹ nhàng bẻ ra, giương ngón giữa cắm vào trong huyệt động xem xét một chút.
"Chặt quá, vẫn là chặt như vậy... Xem ra thứ đồ chơi kia của Phong Khải Ninh thật sự chẳng ra gì."
Hắn cười cười, đem côn th*t gân xanh bạo đột chống ngay huyệt khẩu.
Phong Khải Ninh nghe vậy lườm hắn một cái, giả bộ vô tình lướt mắt nhìn sang cự vật của Tô Tử Tích, sau đó trong lòng âm thầm thả lỏng... kích cỡ của bọn họ không sai biệt lắm.
Dưới loại tình huống này, nếu mà thứ Tô Tử Tích móc ra tới lại to hơn so với hắn, vậy cũng quá xấu hổ.
"Tôi còn chưa xuất đâu." Phong Khải Ninh trầm giọng.
"Vậy cậu chậm rãi mà chờ." Tô Tử Tích nhàn nhạt trả lời.
Hắn thẳng lưng, đem toàn bộ thịt trụ vùi sâu vào tiểu tao huyệt, sau đó ngửa đầu than nhẹ một tiếng.
Bên trong Liên Hân vốn đã dầm dề, vừa ướt vừa chật, ấm áp bao vây, còn mang theo run rẩy sau cao trào, giống như dày đặc vô số miệng nhỏ đang ở bên trong toát mút côn th*t.
Tô Tử Tích cong eo, cửu thiển nhất thâm* thong thả mà làm.
Phong Khải Ninh đem hai bên ngực đều hút sạch, đến khi không thấy sữa chảy ra nữa, bàn tay thô to lại bắt đầu nhẹ nhàng quất đánh, đánh đến bầu ngực loạn nhảy, không nhìn ra được hình thù.
Tô Tử Tích nheo mắt "Đừng có khi dễ bảo bối nhà tôi."
"Khi dễ? Lúc tôi thương Hân Hân không biết cậu còn đang ở cái xó xỉnh nào đâu."
Phong Khải Ninh trầm mặt, hắn lấy hai ngón tay nhéo cằm Liên Hân, làm cô xoay qua sau đó cúi người hôn lấy.
Hơi thở cường thế vọt vào khoang miệng, môi lưỡi giao triền, nước bọt kéo dài thành từng đường chỉ bạc.
Tô Tử Tích nắm eo Liên Hân, từ gốc đến ngọn mạnh mẽ thọc rút, tinh hoàn cùng một ít lông bên dưới thỉnh thoảng vuốt ve qua hoa đế, miết đến dâm thuỷ rào rạt phun trào.
Hắn dùng cơ bụng rắn chắn mãnh liệt co gập giữa hai chân, hông cùng mông ở trên người Liên Hân phong tao mà vặn vẹo.
Tô Tử Tích hết đổi phương vị lại xoay tròn, thọc vào rút ra còn mang theo huyễn kỹ xảo diệu.
Phong Khải Ninh tự nhiên không cam lòng chịu yếu thế.
Liên Hân lại lần nữa bị côn th*t lớn lấp đầy, hai tên nam nhân áp dụng mười tám ban võ nghệ, thi nhau làm cô dục tiên dục tử.
Cánh môi khấp khởi hé mở, tiếng kêu ngâm nga, âm thanh lúc cao lúc thấp từ trong cổ họng tràn ra không ngừng.
Phong Khải Ninh cười cười "Thực biết kêu."
Tô Tử Tích cũng cúi đầu, câu câu khoé môi.
Phong Khải Ninh dùng đầu ngón cái tách hai cánh môi cô ra, sau đó dùng gia hoả thô to của chính mình nhét đi vào.
Liên Hân "ô ô" mà đem côn th*t lớn gặm cắn, cánh môi đẫy đà bao vây, đầu lưỡi linh hoạt liếm vòng, ăn đến Phong Khải Ninh cơ mông đều run rẩy, mã mắt không ngừng tiết dịch.
Lúc sau, hai người hợp lực đem Liên Hân lật úp qua, quỳ bò ở trên giường.
Tô Tử Tích từ phía sau ôm mông Liên Hân, lại lần nữa đem cự điểu đưa vào huyệt mật, cong eo đẩy hông.
Liên Hân đỡ lấy dương cụ thô tráng giữa hai đùi Phong Khải Ninh, đầu nhấp nhô lên xuống.
Làm được một hồi, hai nam nhân lại thay đổi vị trí.
Tiểu huyệt bỗng chốc hư không, lại ngay lập tức bị một căn dương v*t bừng bừng khác lấp đầy, chỉ nghe Liên Hân ô a mà kêu vài câu, không rõ là bất mãn hay là vừa ý.
Trước sau Liên Hân được hai căn côn th*t tận tình hầu hạ, bốn bàn tay ở trên người cô chu đáo đùa bỡn hết thảy điểm mẫn cảm.
Âm đế, âm môi, đầu ngực, huyệt tâm đều được nam nhân dùng tay cùng đại quy đầu tỉ mỉ mát-xa.
Liên Hân thực mau liền run rẩy cao trào thêm lần nữa. Hai người kia chỉ chờ có vậy, liền lập tức vui vẻ mà cúi đầu mút sữa.
Liên Hân một bên hưởng thụ khoái cảm kịch liệt triều xuy, một bên bị hai nam nhân anh tuấn cắn nút đầu nhũ, không dằn được mà bắt đầu nhấc lên từng đợt cao trào tuần hoàn.
Tuy rằng làm tình trong phòng pha lê, tình huống tùy thời đều có thể bị người vây xem như vậy cực kỳ kích thích, trong ngoài sàn nhảy cũng là dâm dật khắp nơi.
Nhưng mà hai nam nhân yêu cầu khắt khe kia đối với hoàn cảnh như vậy vẫn là không thể tận hứng.
Vừa muốn thỏa mãn Liên Hân, còn phải căn đổi góc độ để che chở thân thể của cô, bằng không Liên Hân lại khóc lại nháo.
Cho nên rốt cuộc hai người họ đều chưa thể xuất được lần nào.
Cuối cùng, bọn họ đột nhiên phát hiện Nghiêm Tự chạy khắp nơi tham quan đoàn xiếc xong rồi, đang vui vui vẻ vẻ mà hướng bên này đi tới.
Tô Tử Tích vội đem lễ phục vứt ra ban nãy nhặt về, qua loa mặc vào cho Liên Hân, sau đó hai người quyết định mang cô về toà biệt viện gần đây của Phong Khải Ninh.
Chờ đến khi Nghiêm Tự đi tới, trong phòng cũng chỉ còn lại dư vị sau cuộc chiến cùng với mùi hương mê người lạ lùng.
Nghiêm Tự đứng trước đệm xốp hồi lâu, vuốt cằm nghiên cứu dấu vết hằn lại ở mặt trên, cuối cùng lớn giọng mắng một câu.
"Đệt mợ, chơi tay ba? Cho mị chơi với a~!!!"
———
*Xích trụ : trụ đỏ, ý là diễn tả côn th*t của Phong trẩu màu đỏ nhưng dịch ra thì thô nên thôi giữ nguyên
*Hộ thực hùng sư : (护食雄狮) bản năng bảo vệ miếng ăn của sư tử
*Cửu thiển nhất thâm: chín cạn một sâu (thấy tác giả có vẻ thích cho Tô phó viện trưởng xài cái chiêu này, haha)
———
~Thông báo nho nhỏ
Đầu tiên, Nguyệt Nguyệt xin cảm ơn các bạn đã ủng hộ. Dù comt, vote hay đơn giản là chỉ xem thôi cũng là động lực rất lớn để mình up truyện hàng ngày rồi.
Mình edit truyện vì sở thích, cũng sẽ không bao giờ yêu cầu phải vote hay gì đó. Chỉ hy vọng thỉnh thoảng các bạn để lại bình luận góp vui, hoặc là bàn luận về truyện, như vậy đã rất tốt.
Vào vấn đề chính, chuyện là từ hôm nay Hệ Thống Thể Dịch Nước Hoa sẽ được mình up chương cố định vào lúc 10h tối mỗi ngày.
Bản gốc đã hơn 80c và vẫn chưa hoàn. Mình sẽ cố gắng đuổi kịp và ĐẢM BẢO KHÔNG DROP. Mọi người cứ yên tâm nhảy hố nha.
Yêu yêu ?