*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi lệnh truy nã được phát ra, Kỳ Việt liền rời đi.
Nửa ngày sau, hắn thật sự từ chi cục phụ cận điều được một nữ cảnh sát trung niên đến đây trông cô.
Liên Hân không thể ra cửa đi làm, dặt dẹo trong nhà lại tương đối nhàm chán, nhắn tin cho Lâm Lập Phong thì hắn còn đang đau khổ thao luyện trong trường quân đội, tạm thời không có trả lời.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, Tô Tử Tích nhắn tin cho cô. Là ảnh chụp một hộp quà.
<Đoán xem là cái gì?>
<Quà cho em sao?>
<Là quà của "Cuối tuần nhất định nhớ rõ liên hệ đại mỹ nhân">
Liên Hân gửi qua một bức ảnh tự sướng <Tiểu khả ái của anh đột nhiên xuất hiện>
Tô Tử Tích click mở, nhìn đến khuôn mặt thanh tú đáng yêu ngơ ngác của Liên Hân, liền cười ra tiếng.
<Tiểu khả ái của anh thực thương tâm, tiểu khả ái bị giam không được ra đường> Liên Hân nhắn tiếp.
<Hửm?>
Cô đem thảm kịch bị bắt làm con tin sau đó còn có nguy cơ giết người diệt khẩu kể cho Tô Tử Tích xong, bên kia cư nhiên đá chìm đáy biển, không hồi âm lại. Cô nghĩ, khả năng là Tô viện phó lại đang bận việc.
Nửa giờ sau, Liên Hân bỗng dưng thu được tin nhắn.
<Ra ban công>
Cô ngoan ngoãn mà bò đến ban công, vừa ngó ra ngoài liền thấy Tô Tử Tích vai rộng chân dài, dáng người tu nhận đang dựa lưng vào Bentley, tùy ý giơ giơ tay lên ngoắc ngoắc.
"Aaa!!!!" Liên Hân vui vẻ nhảy cẫng lên, ghé vào ban công điên cuồng mà vẫy tay.
Tô Tử Tích cười cười, chỉ vào lầu một, Liên Hân liền hiểu ý.
Sau khi cô lao xuống dưới lầu giải thích với cảnh đội một hồi, cuối cùng thành công đem Tô Tử Tích đón vào cửa.
"Sao anh tới đây?"
Tô Tử Tích xoa xoa đỉnh đầu Liên Hân, nói "Đến xem bạn nhỏ có khóc hay không."
Liên Hân ủy ủy khuất khuất mà bĩu môi.
Tô Tử Tích đưa cái túi sang "Vốn là cuối tuần mới tặng, hiện tại lấy ra làm quà an ủi."
Liên Hân tiếp nhận, bên trong có hai hộp quà, cô gấp không chờ nổi nhanh tay liền muốn bóc ra.
Tô Tử Tích sắc mặt hơi đổi, giơ tay cản lại "Về phòng rồi xem."
***
Tiến đến lầu ngủ phòng hai, Liên Hân liền bổ nhào lên giường, trước tiên đem hộp quà lớn mở ra, trong lòng tràn ngập chờ mong.
Kết quả bên trong lại là một bộ nội y tình thú.
Bộ áo xinh đẹp được may bằng ren lưới, màu đen, ở vị trí bầu ngực khoét hai lỗ lớn, trên quần lót cũng có cái lỗ tương tự, thiếu vải đến đáng thương.
Liên Hân chỉ vào cái quần trông như chỉ có được hai cọng dây hai bên, tò mò mà hỏi "Quần lót mà khoét một lỗ như vậy thì còn mặc để làm gì? Thực vô nghĩa."
Tô Tử Tích ngồi ở bên cạnh, cúi đầu nhìn nhìn "Lỗ là để cắm, không muốn được cắm hay sao?"
Liên Hân động não, lập tức liền ướt.
"Mặc cái này bác sĩ ca ca sẽ cắm em sao? Sẽ đem tiểu huyệt bắn đến tràn đầy sao?"
Tô Tử Tích rũ mắt cười, hôn hôn phía sau gáy Liên Hân một chút, sau đó lướt một đường đi lên, ngậm lấy vành tai mà vân vê.
"Sẽ, bác sĩ ca ca sẽ đem nùng tinh tích góp được đều cho em."
Liên Hân rụt vai mà cười, lại bóc tiếp hộp quà còn lại.
Chiếc hộp bọc bằng lụa chỉ to cỡ nắm tay, bên trong là một chiếc vòng cổ Camélia*.
Cô đang chuẩn bị mang lên thử thì đột nhiên bị Tô Tử Tích vòng tay ôm lấy eo, đem người lật ngửa qua tới.
"Cái vòng này, đeo đẹp nhất là khi mặc áo trễ cổ."
Hắn duỗi tay, từng lớp từng lớp cởi bỏ quần áo dày cộm trên người Liên Hân.
Đến lúc mảnh quần lót cuối cùng cũng rơi xuống, Tô Tử Tích mới chậm rãi lấy vòng cổ mang lên cho cô, vẻ mặt đầy ái muội mà thì thầm.
"Hoặc là, không mặc gì."
Mặt dây đeo hình hoa sơn trà* treo ở trên cổ, lủng lẳng giữa một đôi phong nhũ trắng ngần.
Thanh thuần, lại dụ hoặc.
Kim cương đính ở cánh hoa quang mang chiết xạ, điểm xuyết thêm cho đôi nhũ sóng đang lay động.
Thiếu nữ toàn thân lộ ra trọn vẹn, từ trên xuống dưới chỉ có một chuỗi châu báu, đôi mắt ướt át mà nhìn hắn.
"Rất hợp."
Tô Tử Tích cổ họng lăn lộn, hắn cúi đầu xuống, bắt lấy một bên đầu ngực mà mút lên.
Âm thanh tấm tắc tràn ngập căn phòng, Liên Hân bị hắn mút đến tê ngứa.
Đầu lưỡi linh hoạt liếm lộng xung quanh, thỉnh thoảng đá nhẹ vài cái vào đầu ngực rồi lại rời đi, trêu ghẹo ác ý làm cho ở giữa hai chân Liên Hân tràn đầy dâm thuỷ.
Cô khẩn thiết mà ôm lấy đầu của hắn, hai đùi khép chặt, mũi chân cuộn tròn.
Bỗng nhiên, Liên Hân nhớ tới phải cho hắn dùng nước hoa bậc 1 mới hoàn thành được nhiệm vụ, lại hốt hoảng đẩy ra.
"Từ từ, em cũng có quà cho anh."
Dứt lời, Liên Hân liền nhảy xuống giường, khom lưng mở ra ngăn kéo tủ quần áo.
Tô Tử Tích tầm nhìn vốn dĩ khoá trụ trên dáng vóc mê người của cô, bỗng nhiên, ánh mắt hắn chợt ngưng trọng, chân dài vượt lên, từ ngăn dưới chót của tủ quần áo lấy ra một chiếc giày nam.
Tô Tử Tích sắc mặt đình trệ, đuôi mi xốc xốc.
"Đây là cái gì?"
Liên Hân quay đầu, liếc mắt một cái liền biết đó khẳng định là giày thể thao của Lâm Lập Phong, lúc thu thập hành lý có lẽ đã để sót.
Bất quá cô chỉ sững lại một chút, sau đó rành mạch mà trả lời "Cái này không phải của em, chắc là của khách trọ khác."
"Ừm?" Tô Tử Tích nặng nề mà nhìn.
Liên Hân gật đầu, nói "Nhà này vốn dĩ là bảy tám hộ cùng thuê, mỗi gian phòng đều có người ở, về sau chủ nhà thu hồi lại nên bọn họ đều dọn đi rồi. Em xin được nán lại một thời gian, chủ nhà cho phép, nên liền tuỳ tiện tìm phòng rộng rãi mà ngủ."
Tô Tử Tích im lặng, tùy tay ném chiếc giày xuống.
Hắn đưa quần áo cho Liên Hân mặc trở vào xong, sau đó mở cửa đi ra ngoài, mặt vô biểu tình mà xem xét từng gian phòng.
Liên Hân toát mồ hôi lạnh, chỉ đành mù mờ nhắm mắt theo đuôi.
Thận trọng như Tô phó viện trưởng thực mau liền phát hiện, ở trong góc của mỗi phòng đều có vài thứ linh tinh còn sót lại.
Giống như núm vú cao su của trẻ con, mấy lá bài brit, quần lót nữ size XXL, còn có một con dép lê của nam kích cỡ bất đồng với chiếc giày ban nãy.
Vì vậy cả người vần vũ mây đen của Tô Tử Tích liền tiêu tán, biểu tình hồi phục lại vẻ vui mừng tiêu sái.
Hắn quay đầu lại nhìn Liên Hân đang co rúm sợ hãi, đôi mắt đen lúng liếng chấn kinh, bèn cong mắt cười, đem cô ôm vào trong lòng ngực xoa xoa đầu.
"Tùy tiện xem một vòng mà thôi, phòng ở không nhỏ nhưng hoàn cảnh tương đối loạn, em nếu muốn dọn đi đâu cứ nói, tôi giúp em tìm nhà, hoặc là có thể đi sang chỗ tôi mà ở."
Liên Hân ấp úng "Không sao, chủ nhà còn chưa có đuổi em đâu."
"Không phải em sợ bị phần tử phạm pháp theo dõi sao? Địa phương này dù sao cũng không an toàn."
Hắn không chờ Liên Hân đáp lời, trực tiếp lấy di động ra gọi điện.
"Cục trưởng Nghiêm, chào ngài, tôi là Tô Tử Tích."
Liên Hân không biết hắn muốn làm gì, chỉ nghe được thanh âm của người bên kia có vẻ thực nhiệt tình.
"Có chút chuyện muốn phiền ngài, khu vực ngài phụ trách mấy hôm trước xảy ra sự kiện trùm buôn ma tuý bắt cóc con tin đúng không, cho tôi hỏi hiện tại tình huống thế nào?"
Tô Tử Tích nghe trong chốc lát, gật gật đầu, cúp điện thoại rồi nói với Liên Hân.
"Nghe nói tên Mãn Long kia đã vượt biên, biên cảnh huyết chiến bắt được một nhóm người, đại khái thực mau cũng sẽ an toàn rồi. Mà vốn dĩ em cũng không làm gì, một tên buôn ma tuý ở nước ngoài thực chất cũng không dám duỗi tay quá dài."
Quả nhiên, cảnh đội bảo hộ ngay sau đó liền nhận được thông tri rút lui nhiệm vụ. Tất cả đồng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại chuẩn bị đầu nhập công tác tiếp theo.
Vị nữ cảnh sát trung niên kia tìm tới Liên Hân, đem một cái vòng tay báo nguy đeo lên cho cô.
"Cái này có thể trực tiếp thực hiện cuộc gọi khẩn đến Kỳ đội, kế tiếp vạn nhất gặp bọn chúng trả thù, cô liền ấn nơi này! Chúng tôi hiện tại còn có nhiệm vụ, chính mình nhớ phải cẩn thận."
Liên Hân cảm tạ không ngừng.
Sau khi cảnh đội lục tục bỏ đi cô mới nhẹ nhàng thở phào, sau đó quay đầu nhìn Tô Tử Tích.
Mi mắt hắn nhàn nhạt giơ lên, câu môi cười một cái.
Liên Hân nhào tới, ôm lấy eo nam nhân, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Như thế nào? Muốn được hôn hay muốn được làm?"
Liên Hân dúi đầu vào ngực hắn, nhỏ giọng "Cả hai."
Tô Tử Tích bắt lấy eo nhỏ đem người bế lên, giống như ôm tiểu hài tử ở trước ngực, đưa mắt nhìn chung quanh một vòng.
"Ở đây không được, đi đến chỗ của tôi đi. Sàn nhà lâu ngày chưa dọn, dùng d*m thủy của em tới tẩy."
***
Vì thế, Liên Hân đi theo hắn đến khu biệt thự trên sườn núi.
Sau khi vào cửa, Tô Tử Tích một bên giới thiệu chỗ ở của mình, một bên từ tốn mà thoát quần áo.
"Đây là hoa viên, dùng để làm em." Áo khoác Liên Hân bị cởi ra.
"Đây là bể bơi, dùng để làm em." Váy bị xé.
"Đây là phòng khách, dùng để làm em." Bàn tay bắt đầu vuốt ve xoa nắn.
Liên Hân nhịn cười không nổi, xoay lại đấm đấm ngực hắn thùm thụp.
Tô Tử Tích ôm eo Liên Hân, tự tay mở từng cái cúc áo sơ-mi thủ công tinh xảo trên người, để lộ ra một mảng ngực trắng nõn rộng lớn, sau đó rũ mắt nhìn cô.
"Đây là tôi, cũng dùng để làm em."
Dứt lời liền cúi đầu hôn Liên Hân.
Trong nháy mắt, vừa thấy môi mỏng của nam nhân dán tới đây, hai chân Liên Hân liền mềm.
Hơi thở nam tính, thoải mái, thanh tân lại dễ ngửi.
Kỹ thuật hôn của Tô Tử Tích phải nói vô cùng lưu luyến cao siêu, hai người quấn chặt lấy nhau, môi lưỡi giao triền.
Bàn tay hư hỏng của hắn cũng không quên quyện đảo trên thân thể, Liên Hân mềm thành một đoàn xuân thủy.
Tô Tử Tích chống tay nằm trên người cô, sơ-mi lỏng lẻo cởi ra một nửa, vắt vẻo nằm trên cánh tay hắn.
Mà ở bên dưới, Liên Hân đã bị lột sạch hoàn toàn.
Một đôi đầu nhũ hồng nhuận phấn nộn đã cương cứng, thỉnh thoảng cọ qua lồng ngực trơn bóng của nam nhân, xúc cảm mềm mại đến mức lệnh người điên cuồng.
Tô Tử Tích thở dốc, ưu nhàn mà cởi quần.
Một cây côn th*t thô tráng bạo gân đã nằm dư ra ngoài mép quần lót được hơn một nửa, trên đỉnh ri rỉ dâm dịch.
Bên trong cơ thể Liên Hân tê dại khó nhịn, cô thầm lấy bình nước hoa xịt xịt vài cái phía sau tai của Tô Tử Tích, sau đó nâng lên một chân, đem tiểu huyệt triển lãm ra trước mặt hắn, rầm rì khát cầu được thao.
Tô Tử Tích lại cực hư, lôi kéo Liên Hân hai chân đã ướt nhẹp đi dạo quanh biệt thự.
Hắn để cô ưỡn ngực dẩu mông đứng ở hoa viên, chốc lát tấm tắc mút ti, chốc lát xoa huyệt khảy âm đế, chốc lát liếm bắp đùi, chốc lát đè Liên Hân xuống mà đánh mông.
Kiên nhẫn chơi cô, lại không vội vàng thỏa mãn cô.
"Bác sĩ ca ca, cho em được không? Ha~ chịu không được nữa..."
Tô Tử Tích cười khẽ, một bộ thực buồn rầu, khàn khàn mà nói "Như vậy đi, chính là sàn nhà của tôi còn chưa sạch sẽ..."
Hắn cầm một cái khăn lông ra tới, đặt trên mặt đất, làm Liên Hân quỳ xuống, ngực áp đất, mông nhếch lên cao, hai tay khoá ngược ra sau, chỉ được dùng ngực mà nhích tới nhích lui lau sàn.
"Lau sạch liền sẽ được cắm một chút, xem như khen thưởng."
Liên Hân không còn cách nào, chỉ có thể ra sức mà đẩy, khăn lông xù xù sát qua đầu ngực cực kỳ ngứa ngáy.
Mông cao cao nhếch lên, thỉnh thoảng hướng về phía Tô Tử Tích mà vặn xoắn, hai cánh môi liên tục mấp máy khẩn cầu.
Sàn gỗ sau khi lau được một lúc, Tô Tử Tích quả nhiên đem côn th*t lớn cắm vào, nhưng Liên Hân vừa mới mừng rỡ cắn lấy được mấy cái, hắn liền rút ra.
"Lau rất khá, tiếp tục."
Từ phòng ngủ lau đến phòng khách, Tô Tử Tích thỉnh thoảng sẽ từ phía sau xỏ xuyên khuấy đảo trong chốc lát, d*m thủy tí tách tí tách mà rải một đường.
Cũng không biết đây là lau nhà, hay vẫn là phá cho dơ nhà.
Sau khi khí vị nồng đậm của Liên Hân khuếch tán khắp nơi trong biệt thự, cự vật của Tô Tử Tích bỗng nhiên thô thêm một vòng.
Hắn rốt cuộc vô pháp nhẫn nhịn, ôm lấy cặp mông cao kiều mà mãnh liệt xông vào, vừa xuyên qua huyệt khẩu đã bị cô gắt gao cuốn lấy.
Bốn chữ "giường kỹ phong phú" của Tô Tử Tích cũng không phải nói chơi.
Hắn lưu sướng vặn eo chấn mông, thay đổi đủ loại phương hướng góc độ mà cắm.
"A~ ha...trứng của bác sĩ ca ca đang hôn tiểu tao huyệt!"
"Mm? Trứng của ca ca có lớn không?"
"Lớn a...ha...vừa lớn vừa tròn."
"côn th*t thì sao?"
"Ưm côn th*t rất to, cắm tiểu tao huyệt rất sướng..."
Bị Liên Hân trùng trùng điệp điệp huyệt thịt mấp máy bao vây, Tô Tử Tích gia tốc bãi eo ra vào, ngửa đầu rên rỉ.
Hắn đem Liên Hân lật ngửa, hai chân khép lại ép sát lên đầu, chỉ chừa ra hai cánh hoa e thẹn hơi hơi khép mở.
Tô Tử Tích lần nữa nắm lấy côn th*t đặc biệt dữ tợn của mình, tách ra huyệt khẩu mà thâm nhập vào.
Thịt trụ đỏ sậm bị tinh lượng dâm dịch bao phủ, ở giữa hoa tâm bay nhanh giống như giã chày.
Mỗi một nhát cắm xuống đều chính xác mà va chạm đến chỗ sâu nhất.
***
Tô Tử Tích liên tục biến hóa tư thế trong hai ngày liền.
Có khi đứng ở mặt sau, làm Liên Hân vễnh mông nghênh trụ.
Có khi ôm cô ngồi trên xích đu, một bên đánh đu một bên cắm làm.
Ỷ vào biệt thự trên núi hoang vắng ít người, nửa đêm hắn còn để Liên Hân mặc nội y tình thú đứng giữa đường mà thao, cặp ngực trắng nõn ở giữa gió đêm kịch liệt run rẩy.
Cũng đã hai ngày qua Liên Hân không có cơ hội để mà mặc quần.
Tô Tử Tích cũng không.
Hai người tùy thời tùy chỗ đều có thể quấn lấy nhau mà thọc vào rút ra.
Tô Tử Tích vốn dĩ đau lòng, không nỡ để Liên Hân uống thuốc tránh thai. Nhưng mỗi lần hắn muốn mang bảo hộ thì cô lại một hai cự tuyệt.
Kết quả là tiểu huyệt ăn tinh ăn đến no, hắn cũng chỉ có thể có bao nhiêu tinh dịch liền bắn cho Liên Hân bấy nhiêu.
***
Cuối tuần nháy mắt liền qua, quần áo của Liên Hân sớm đã bị xé rách, Tô Tử Tích đành phải lái xe ra ngoài mua mới cho cô.
Liên Hân ở lại biệt thự một mình, bên ngoài khoác áo sơ-mi của Tô Tử Tích, bên trong không mặc quần lót, duỗi eo vặn mông mà lắc lư tản bộ ở trong hoa viên.
《Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ bậc 2.
Ta trước đó đã báo cáo một lần, nhưng suy xét đến việc ký chủ trầm mê tính ái căn bản không nghe, cho nên nói lại lần nữa》
Liên Hân lười nhác duỗi duỗi cánh tay.
《Lần này nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ có 5 ngày tự do nghỉ ngơi. Đồng thời 5 ngày sau nước hoa bậc 2 sẽ hoàn thành chế tác, nhiệm vụ giai đoạn 3 chính thức bắt đầu》
"Biết rồi biết rồi." Liên Hân đấm đấm sau eo.
《Khen thưởng bao gồm 4 đề mục để tuyển chọn
1. Cường hoá tố chất thân thể
2. Mở rộng công năng mùi thơm cơ thể
3. Miễn trừng phạt 15 ngày
4. Tiền tệ quốc tế, giá trị 8 vạn》
Liên Hân sửng sốt một chút, hỏi "Mở rộng công năng mùi thơm cơ thể là cái gì?"
《Công năng hiện tại chính là kích phát tình dục. Hệ thống sau khi tiến hành mở rộng, năng lực sẽ được tuỳ cơ gia tăng.
Nhắc nhở, hiệu quả mở rộng là ngẫu nhiên》
Liên Hân nghĩ nghĩ, ưu hoá thân thể cô không có hứng thú, lần đầu tiên nhiệm vụ khen thưởng đã chọn mười ngày miễn trừng phạt, trước mắt thì tiền cũng không có chuyện gì để dùng.
Hẳn là nên chọn thử mở rộng công năng đi, nói không chừng sẽ còn có chỗ tốt.
Hệ thống thu được lựa chọn, yên lặng mà xử lý một hồi, sau đó nói《Chúc mừng ký chủ, mở rộng thành công, thu được: năng lực kích phát tình dục càng mạnh!》
"Moẹ nó, cút đi!"
Nghe được Liên Hân ghét bỏ, hệ thống vẫn vô cùng trấn định mà nói sang chuyện khác
《Nhắc nhở ký chủ, kỳ nghỉ đã qua 43 giờ. Người nam nhân này tính dục rất mạnh, nếu ngài tiếp tục lưu lại có thể mang tới hậu quả không thể khống chế. Đề nghị mau chóng rút lui》
Liên Hân im lặng một lát, thở dài.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng còi ô-tô.
***
Phong Khải Ninh từ trên Maybach bước xuống, trong tay cầm một trương thiệp mời màu đen thiếp vàng.
Đôi chân dài dừng ở trước cổng biệt thự của Tô Tử Tích, hắn tuỳ tay ấn chuông cửa.
"Không mang chìa khóa sao?"
Liên Hân nhỏ giọng lẩm bẩm, chạy ra mở cửa.
Kết quả, chỉ thấy Phong Khải Ninh đang đứng sừng sững bên ngoài, cặp mắt tối tăm như vực sâu không đáy, lẳng lặng mà nhìn cô.