Hoàng Tam Lang ánh giọng điệu cao ngạo ánh mắt khinh bỉ nhìn về ba người.
Vân Hải Tâm cùng Từ Tiểu Bạch Triệu Vô Cực bỗng nhiên đều đồng loạt biên sắc, Vân Hải Tâm đưa ngón tay lên chỉ vào Hoàng Tam Lang run lên nói:
“ Ngươi...!”
nhưng hắn còn chưa kịp hết lời, một cỗ cảm giác suy lực, trời đất quay cuồng truyền tới.
Triệu Vô Cực, Vân Hải Tâm cùng Từ Tiểu Bạch đồng thời ngã ra mặt đất, cả ba người ánh mắt đều tràn đầy kinh hãi cũng không thể tin.
Từ Tiểu Bạch lúc này đâu còn chỗ nào không hiểu, bọn hắn trúng chiêu.
Chính là của vị này Hoàng Tam Lang sư huynh thủ đoạn.
Trong người hắn sức lực giống như là mất hết, chân tay như là bị chuột rút, muốn động một cái cũng không hề có sức mà động, chỉ có thể hoạt động được ánh mắt cùng một mở miệng nói chuyện một chút mà thôi.
Từ Tiểu Bạch kinh nghiệm nói cho hắn biết, bọn hắn đã bị trúng độc dược.
Hẳn không phải là cái gì độc dược nếu không lúc này trong cơ thể bọn hắn đã bắt đầu xuất hiện đau đớn triệu chứng rồi, đây hẳn là một loại dộc dược gây tê liệt.
Nhưng cho dù chỉ là độc dược gây tê liệt bọn hắn cũng đã chân chân thực thực trúng chiêu, bây giờ tính mạng chi có thể để cho đối phương tùy ý bài bố.
“khốn kiếp, tại sao ta không hề cảm giác được bất kì cái gì độc dược mùi cùng màu sắc? đây rốt cuộc là thứ dộc dược gì?”
Từ Tiểu Bạch trong lòng phẫn nộ.
Trước đây ở trên giang hồ, hắn cùng tất cả đám nhân sĩ võ lâm sợ hãi nhất chính là độc dược.
Loại này bị cho là hèn mọn ti bỉ thủ đoạn chính là tà phái người vượt cấp khiêu chiến át chủ bài.
Chỉ cần một cái người bình thường nắm trong tay đủ mạnh độc dược, hắn cũng có thể độc chết một cái đỉnh cấp cao thủ trên võ lâm, khiến đối phương cho dù có một thân võ công cái thế cũng không có chỗ sử dụng, cuối cùng ôm hận mà chết.
Lên tới tu chân tầng diện, độc dược vẫn luôn tồn tại, chỉ có điều tu sĩ thứ nhất chính là sinh mệnh so với phàm nhân ương ngạnh rất nhiều, có thể tạm thời chống cự độc dược, như vậy cho dù để đối phương trúng độc thành công trong lúc nhất thời cũng chưa thể ra tay được, bởi vậy rất dễ dàng gây ra hiện tượng đào thoát thành công
Thứ hai chính là tu sĩ linh thức mạnh mẽ, đối với nguy hiểm sớm có cảm giác, lại đối với mùi vị tanh hôi của độc dược mười phần mẫn cảm, bởi vậy muốn hạ độc vô cùng khó khăn.
Trừ khi ngươi hạ độc không màu không mùi không vị, không để lộ bất kì dấu vết cùng trên gương mặt biểu hiện bất thường nào, không để cho đối phương nghi ngờ gì.
Nếu không quả thật rất khó mà thành công.
Nhưng ở tu chân giới cũng không phải là không có trường hợp hạ độc thành công qua, ngược lại là rất nhiều.
Đa số chính là người mình hạ độc người mình, bởi vậy không ai có thể ngờ tới, trở tay không kịp.
Mà bây giờ bọn hắn chính là bị Hoàng Tam Lang hạ độc, bị chính một thành viên trong cái lâm thời tổ đội này hạ độc bởi vậy mới không chút nghi ngờ nào bị trúng độc.
Hoàng Tam Lang quái khiếu cười to:
“ khặc khặc khặc, có phải các ngươi rất kinh hỉ hay không? Các ngươi không biết rõ, ta là như thế nào hạ độc, hạ là cái gì độc chứ?
Vân Hải Tâm, có phải ngươi bị chính bằng hữu của mình là ta đây hạ độc, cảm giác rất khó tin, rất tức giận, rất uất ức hay không?”
Vân Hải Tâm gầm lên giận giữ:
“ Hoàng Tam Lang, ngươi điên rồi sao? Chúng ta tình nghĩa cũng chỉ đến thế này thôi sao? Ngươi vì hai cọng Ngọc Tủy Chi mà mà sẵn sàng ra tay với đồng môn sư huynh đệ đã cùng ngươi làm bằng hữu nhiều năm hay sao?
Lương tâm ngươi ở đâu? Bị chó ăn rồi hay sao?
Còn nữa, ngươi biết thân phận của hai người này còn dám ra tay? Bọn hắn nếu có mệnh hệ gì, cả Thanh Vân Tông chắc chắn muốn lật trời!
Triệu Vô Cực ta không nói, Từ Tiểu Bạch chính là chưởng môn thân truyền đệ tử, hắn còn được Thái Nhất trưởng lão thường xuyên chỉ dạy đây là việc ai cũng biết.
Ngươi làm thế không sợ Thanh Vân Tông dốc hết lực lượng điều tra việc này, mò ra ngươi chân tướng hay sao?”
Hoàng Tam Lang ha ha cười lớn:
“ chân tướng? Buồn cười!
ở chỗ hoang vu dã ngoại thế này,ta giết các ngươi, còn có thể có được cái gì chân tướng!
giết xong lấy của các ngươi túi trữ vật sau đó ném xác dã ngoại cho yêu thú làm bữa tối, lúc đó còn ai có thể điều tra ra cái gì chân tướng! Ha ha ha ha!
Các ngươi a, có biết Hồng tuyến lam căn nấm hay không?”
Từ Tiểu Bạch trước hết phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi:
“ khốn kiếp, là Hồng tuyến lam căn nấm độc dược sao?”
Hoàng Tam Lang hắc hắc cười nói:
“ xem ra ngươi hẳn biết hàng a! chính xác, chính là nó! Loại kia độc dược có thể đem cả kim đan kì đỉnh phong tu sĩ đem độc tê liệt tại chỗ loại kia nấm.
Dùng loại này Hồng tuyến lam căn nấm chiết xuất ra độc dược, lại hòa vào canh, để cho các ngươi ăn, không màu không mùi không vị, các ngươi có thể cảm giác ra được sao?
Kết quả chính là như vậy, cho dù là ngươi hay là Triệu Vô Cực, Từ Tiểu Bạch đám này thiên tài mới nổi của Thanh Vân Tông, đều phải bị ta độc cho nằm tê liệt tại chỗ.
Của các ngươi tài phú cùng cơ duyên, ta Hoàng Tam Lang xin nhận, ha ha ha ha!”
Từ Tiểu Bạch cùng Vân Hải Tâm nghe vậy đều ánh mắt tóe lên hỏa hoa.
Bọn hắn nãy giờ cùng nhau nói chuyện vô cùng vui vẻ, cơ hồ đã xem nhau là bằng hữu.
Bây giờ gặp phải người khác độc thủ, tự nhiên là cùng chung mối thủ, giận đến muốn nổ tung
Đáng tiếc, bọn hắn bây giờ là thịt cá, đối phương là dao thớt, chỉ có thể chờ bị chặt.
Vân Hải Tâm bỗng nhiên nhớ ra cái gì, ánh mắt đưa qua, hắn nhìn thấy Yến Đường đang dùng ánh mắt sợ hãi mà nhìn về phía bên này.
Vân Hải Tâm bỗng nhiên la lên:
“ Yến Đường, chạy mau! Muội không phải là đối thủ của Hoàng Tam Lang đâu! Mau trở về môn phái nói rõ cho các trưởng lão biết chuyện này, các trưởng lão nhất định sẽ giúp chúng ta chủ trì công đạo!”
hắn nói xong ánh mắt lại đảo về phía Hoàng Tam Lang, sợ hãi Hoàng Tam Lang đối với Yến Đường ra tay dù sao Yến Đường cũng là bạn gái của hắn a.
Nhưng Hoàng Tam Lang cũng không hề động, ngược lại phía sau lưng của hắn Yến Đường lại truyền tới khúc khích tiếng cười nhạt:
“ Hải Tâm a Hải Tâm ngươi quả thật ngây thơ vô tri đến đáng yêu a! ngươi thật sự cho rằng chính mình theo đuổi ta, ta liền đã là bạn gái của ngươi rồi?”
Vân Hải Tâm ánh mắt khó tin nhìn lại, lúc này Yến Đường đâu còn cái gì kinh hoảng thần sắc, ngược lại tràn đầy ngoạn ý nhìn lấy hắn.
Giống như là trước đó người kinh sợ không phải là nàng dồng dạng.
Vân Hải Tâm khó hiểu, mê mang, cuối cùng là tràn đầy bi thương.
Yến Đường ha ha cười nói:
“ chính là cái này biểu cảm, ta chờ chính là ngươi cái này biểu cảm a!
Ngươi có biết ngươi lẽo đẽo theo đuổi ta, khiến ta phiền thế nào hay không?
Nhớ ngày đó, ba chúng ta cùng ngẫu nhiên làm nhiệm vụ gặp gỡ, sau đó cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ mới quen biết a.
Từ đó về sau, ngươi bắt đầu đối với ta triển khai truy đuổi tư thái, muốn ta làm đạo lữ của ngươi.
Ngươi có biết không, Hoàng Tam Lang sư huynh so với ngươi còn sớm một bước tìm tới ta, đối với ta ngỏ ý.
Ngươi đường đường một cái trận pháp sư, không những không kiếm được tài nguyên tu luyện, ngược lại còn ném một đống tài nguyên tu luyện, thật là nực cười!”
nói xong nàng đi đến bên Vân Hải Tâm, cầm lên phi kiếm của hắn, lấy phi kiếm gõ gõ trên mặt cay nghiệt lên tiếng:
“ ngươi muốn truy ta, ngươi làm cho ta được cái gì? Hay chỉ toàn là sáo rỗng lời nói, khiến ta nghe đều muốn nhàm cả lỗ tai?
Luyện khí kì đỉnh phong, đến bảo kiếm của bản thân ngươi ngươi còn dùng trung phẩm linh khí, quả thật để người ta không nhịn nổi a!”
nói xong, nàng cầm bảo kiếm của Vân Hải Tâm vứt sang một bên, sau đó lấy ra bảo kiếm của mình lắc lắc trước mặt hắn nói:
“ nhìn xem, ngươi nói yêu ta, thích ta, ngươi có tặng ta nổi một cái bảo kiếm hay không?
Cái này cực phẩm linh khí bảo kiếm chính là Hoàng sư huynh tặng cho ta, để bày tỏ tấm lòng của hắn đối với ta, không giống như ngươi, chỉ một đống lời nói suông thừa thãi!
Ngươi như vậy nghèo, cũng xứng yêu ta sao?
Bởi vậy, ta cùng Hoàng sư huynh đã sớm là của nhau, mà ngươi, chỉ là một cái thằng hề mà thôi!”