Một đầu thanh sắc cự xà lập tức từ phía sau mạnh mẽ lao tới, đối với thổ hoàng sắc mãnh hổ không hề có chút nể nang sợ hãi nào.
Nó trên thanh lân phiến bóng mượt, dài đến gần mười mét, thô đến bốn, năm mươi centimet, trong hốc mắt không có mắt nhưng bốc lên lục quang vô cùng đáng sợ.
So với mãnh hổ mà nói, nó hình thể ở bên trên chiếm một ít lợi thế, khí thế cũng rất hung mãnh, không hề sợ sệt một chút nào ẩn ẩn còn có chút vượt qua xu thế.
Mãnh hổ xông tới, thanh xà cũng lao vào, bọn chúng nhanh chóng chạm mặt, bùng nổ chiến đấu.
Chỉ thấy mãnh hổ mở rộng thổ hoàng sắc đại khẩu, bên trong lộ ra từng khỏa sắc bén răng nanh, mạnh mẽ táp tới thanh xà, ở trên thân nó lập tức cắn vào thành công phá nát đối phương cương khí đồng thời tổn thương vào bên trong.
Nhưng thanh xà cũng không phải dạng vừa, nó hai cái năng nanh sắc bén còn phụ gia ăn mòn khí tức như là độc tố cắn vào trên mình mãnh hổ, khiến nó cương khí không chút nào chống cự chi lực lập tức bị phá vỡ, còn phát ra xùy xùy ăn mòn âm thanh.
Thanh xà lập tức dùng dài đến gần mười mét thân thể của mình cuốn lấy mãnh hổ, siết chặt lấy nó.
Mạnh hổ không cam lòng, ở trên người nó cắn xé cùng bắt loạn, khiến thanh xà tổn thương không ít chỗ, có chỗ còn gần như đứt gãy mà ra
Thanh xà không hề vội vã, liên tục siết chặt lấy, đấy chính là một trong hai sát chiêu mạnh mẽ nhất của xà loại.
Nó có thể tạo ra lực siết mạnh mẽ vô cùng khiến cho đối thủ thân thể gãy xương, hoặc bị nghẹt thở mà chết.
Tuy bọn nó đều là từ cương khí ngưng tụ thành thú loại, không hề cần hít thở, nhưng lực siết của thanh xà vẫn là một đòn sát thủ cực kì kinh khủng.
Nhưng cuối cùng, người chiến thắng vẫn là thanh xà.
Chỉ thấy nó mạnh mẽ thêm một vòng siết chặt, mãnh hổ trong ánh mắt không cam lòng tan thành từng điểm tinh quang.
Mà đầu này thanh xà người đánh ra, không ai khác chính là Kiếm các các chủ Trịnh Hạo Nhiên.
Trịnh Hạo Nhiên vốn nghĩ rằng cho Lư Cổn lên đánh một trận, nếu có thể thắng gỡ lại chút mặt mũi, cổ vũ sĩ khí một phen.
Dù sao trận trước, là bọn hắn bại trong tay võ lâm liên quân.
Đáng tiếc, sự tình lại không hướng hắn mong muốn phương hướng phát triển, ngược lại Lư Cổn còn bị đánh bại, khiến sĩ khí không tăng phản hàng, trong lòng hắn cũng là nộ.
Bởi vậy hắn không nhịn được liền ra tay đối phó Kiến Đức đại sư, đầu này thanh xà chính là của hắn kiếm kĩ một trong.
Thanh xà chiến thắng, nhưng cũng chưa hề tan biến, ánh mắt bốc lên lục mang nhìn lấy vừa đánh ra đại chiêu có chút uể oải Kiến Đức đại sư, nhanh như chớp thay đổi mục tiêu hướng bên này xông tới.
Kiến Đức đại sư trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, hắn vội vàng vận công muốn chống lại, nhưng hắn chợt phát hiện ra, mình vậy mà không thể vận lên bao nhiêu công lực.
Vừa rồi cùng Lư Cổn đấu một chiêu xong, hắn liền mạnh mẽ nén lại thương thế, sử xuất ra đại chiêu.
Vốn đã là nén đau một kích, sức cùng lực kiệt. Bây giờ lại muốn vận công, đương nhiên là chuyện không thể nào.
Nhìn xông tới trước mặt mình ngày càng gần thanh xà, đối phương miệng đã hơi mở ra, chính là muốn một khẩu táp chết bản thân, Kiến Đức đại sư ánh mắt trợn to, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Phía sau đám chưởng môn, cũng là nước xa không cứu được lửa gần, tuy có lòng nhưng không đủ sức, mọi người đồng thanh hô to:
“ không, Kiến Đức đại sư!”
“ Kiến Đức đại sư!”
“ Kiến Đức đại sư, cẩn thận a!”
Bọn hắn tiếng gọi, tuy rất chân thành, nhưng đáng tiếc, đều vô dụng.
Thanh xà đã mở ra to lớn đại khẩu của mình, táp tới.
Kiến Đức đại sư , một đời ngũ tuyệt cấp cường giả, hai lần tham gia Hoa Sơn luận võ, trên giang hồ đức cao vọng trọng, bình thường luôn hòa nhã không tranh với ai, đa số thời điểm đều là giữ trung lập trạng thái, cứ như vậy bỏ mình, tất cả mọi người đều cảm thấy đau lòng cùng tiếc nuối, thay hắn không cam lòng a!
Ngoại nhân đã vậy, Kiến Đức đại sư lại càng không cam lòng, hắn cũng chưa muốn chết a.
Cho dù người ta có thể làm được xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng là còn phải xem trường hợp nào.
Mà Kiến Đức đại sư, hiển nhiên lúc này đương nhiên là không muốn chết, cũng không cam lòng chết a!
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng quát lớn mang theo mãnh liệt nội lực rung động vang lên:
“ Vô Cực bảo điển - Thiên địa biến!”
một tiếng quát này, mạnh mẽ mười phần, tràn chấp nhiếp lực.
Một tiếng quát này, như là thiên lôi nổ vang, khiến cho lòng người bàng hoàng, yêu tà sợ hãi.
Một tiếng quát này, chính là tuyên bố với mọi người, chủ nhân của nó, Triệu Vô Cực đã xuất quan.
Ba vị chưởng môn ánh mắt lóe lên tinh quang nhìn về phía bầu trời, Triệu Vô Cực ở giữa không trung vận chuyển khinh công lao tới, sau lưng hắn kéo ra đến năm đạo tàn ảnh vô cùng mờ mịt quỷ dị, mà trên tay hắn, bốn vòng âm dương hoàn điên cuồng xoay tròn, sau đó một chưởng như là thạch phá thiên kinh vỡ ra.
Một chưởng này, mang theo trầm trọng chi thế, như lôi đình vạn quân, một chưởng liền có thể phiên thiên, một chưởng liền có thể toái địa.
Thanh xà đang dũng mãnh lao tới, lập tức bị cái này kinh thiên nhất chưởng khóa chặt, như là một cái yêu xà gặp phải chân tiên, bị chân tiên trấn áp vậy.
Oành~
Mặt đất kịch liệt rung động, bụi mù cuốn lên tứ phía, nội lực dư chấn tản mạn ra từng vòng sóng xung kích khiến người ta nhao nhao che lại mắt mình đề phòng bị ngộ thương.
Đầu kia thanh xà, vốn đang khí thế hung hung lao tới cắn giết Kiến Đức đại sư, lập tức bị Triệu Vô Cực một chưởng này vỗ nằm bẹp trên mặt đất, bị trấn áp đến không ngóc đầu lên được, cuối cùng không cam lòng phẫn nộ tru lên một tiếng, tan biến thành từng điểm tinh quang.
Mà Trịnh Hạo Nhiên cũng theo đó nhận lấy nhỏ nhẹ phản phệ, sắc mặt hơi đỏ lên, nhưng rất nhanh liền bị hắn nhịn xuống.
Hắn lúc này chính là tràn đầy âm trầm nhìn về phía đang phá không phi thân mà tới Triệu Vô Cực, sắc mặt âm trầm tới cực hạn.
Vừa rồi một chưởng, lập tức tuyên cáo rõ Triệu Vô Cực thực lực, đã không hề thua kém gì hắn cái này Kiếm các các chủ.
Mà phía sau hắn, Tiếu Mị Mị khoan thai đến muộn, nàng nhẹ nhàng rơi vào cùng các chưởng môn ngang hàng vị trí, không hề lấn lên nửa bước.
Đây cũng là dành cho các vị chưởng môn đầy đủ tôn trọng.
Âm hậu không đến, hiển nhiên còn đang chữa thương.
Triệu Vô Cực vừa xuất hiện, võ lâm liên quân khí thế lập tức sôi trào, Kiến Đức đại sư cũng là dạo quanh tử môn quan đi một vòng, âm thầm thở phào một hơi.
Triệu Vô Cực nhìn Kiến Đức đại sư, gật đầu nói:
“ Kiến Đức đại sư đã vất vả rồi, ngài có thể lùi ra sau một chút nghỉ ngơi lại sức, chỗ này để ta đến là được rồi!”
Kiến Đức đại sư cũng không hư giả khách khí hắn chắp tay lên niệm một câu “a di đà phật” sau đó liền lùi.
Vừa rồi hắn xuất chiến, đã đánh bại đối thủ của mình.
Tên kia Kiếm các các chủ, là lâm thời đánh lén, cho dù hắn bại, cũng không ai có thể nói gì được hắn.
Dù sao chỉ cần chiến thắng trận chiến của mình, như vậy liền đủ.
Mà Triệu Vô Cực mới là chủ soái của trận chiến lần này, vị trí này vốn cũng nên thuộc về hắn.
Triệu Vô Cực đứng đó, bóng lưng thẳng tắp, khí thế cường thịnh.
Hắn như là một cái định hải thần châm, “định” chính là nhân tâm, quân tâm, sĩ khí.
Đám người phía sau không nhịn được lập tức có người nỉ non:
“ quá tốt rồi, Triệu Võ tôn đã tới, ta xem bọn hắn còn như thế nào phách lối?”
“ hừ, không phải là ra tay đánh lén sao? Vốn là đơn đấu, đối phương sắp phải chết liền ra tay, đúng là không cần mặt mũi a! ta xem Thần Điện cũng chẳng có gì hơn cái này!”
“ đúng vậy, Thần Điện rặt một lũ tiểu nhân bỉ ổi. Trước mặt nói một kiểu sau lưng lại làm một kiểu, thật là nhục nhã a!”
“ các ngươi vừa rồi có nhìn thấy một chưởng kia mạnh mẽ không? Ta cảm giác Triệu Võ tôn thực lực lại có tăng tiến. Hắn một chưởng vỗ ra liền đánh tan đầu kia thanh xà. Sắc mặt tên Kiếm các các chủ muốn bao nhiêu khó xem liền có bấy nhiêu khó xem a! thật khiến lòng người sảng khoái!”
“ đúng vậy, ta rất mong chờ thời khắc Triệu Võ tôn đánh hắn nằm bẹp trên đất kêu cha gọi mẹ, sau đó san bằng cái này Thần Điện tổ chức, san phẳng cái này Tử vong hạp cốc.
Để cho bọn hắn biết, võ lâm giang hồ hào kiệt, không phải là dễ dàng chọc vào như vậy!”
“ hắc hắc hắc, Triệu Võ tôn đã tới, vậy thì đại chiến cũng có thể bắt đầu được rồi.
Ta đã nhìn thấy, hàng trăm bảo kiếm cùng bí kíp võ công hướng về mình ngoắc tay! Thật là khiến cho lòng người khó nhịn a!”
“ hắc hắc hắc, Thần Điện sao, hôm nay chiến thì chiến, ai sợ ai!”