Triệu Vô Cực nhìn hắn một cái sau đó quay mặt lại đối với tất cả mọi người nói:
“ các vị lục lâm bằng hữu, Thần Điện muốn khống chế giang hồ sau đó xưng bá giang hồ, đã không phải là chuyện gì bí mật, đây cũng là sự thực.
Bởi vậy chúng ta không thể bó tay chịu trói chờ bọn hắn ra tay trước.
Chúng ta phải chủ động xuất kích, đánh cho bọn hắn một đòn phủ đầu thật đau đớn, để cho bọn hắn biết, nhân sĩ giang hồ chúng ta, không thể nào chịu sự nô dịch của bọn hắn.
Chúng ta sở hữu tự do, không ai có thể khiến chúng ta phải mất đi sự tự do này.
Một khi mất đi tự do, so với cá chậu chim lồng có gì khác nhau?
Nhưng ở đây có một số người hẳn khôn phải là người của môn phái, không có đại bản doanh, các ngươi cũng sẽ nghĩ các ngươi không sợ Thần Điện truy sát.
Nhưng một khi giang hồ bị thống nhất, Thần Điện dã tâm cùng thực lực bành trướng,nhất định sẽ duỗi tay đến chỗ các ngươi.
Cho dù các ngươi có muốn hay không, cũng sẽ bị đối phương ép phải quy phục.
Giang hồ tuy lớn, nhưng sẽ không có chỗ bình yên cho các ngươi dung thân.
Nếu các ngươi vẫn cảm thấy không đáng, ta dùng danh dự của mình cam đoan.
Đến lúc đại chiến, nếu các ngươi dựa vào chính mình đoạt được đồ vật chúng ta nhất định sẽ không đối với các ngươi có ý kiến gì, đồ vật hoàn toàn thuộc về các ngươi.
ở Thần Điện có rất nhiều thứ tốt, chỉ cần may mắn một chút nhặt được, cũng đủ các ngươi dùng một đời.
Đây là cơ hội trăm năm có một, các ngươi chẳng lẽ muốn bỏ lỡ sao?”
Triệu Vô Cực dừng lại một chút, để cho bọn hắn tiêu hóa lời nói của hắn.
Đầu tiên chính là cổ vũ sĩ khí, dùng đại nghĩa dẫn dắt ý nghĩ của mọi người.
Sau đó lại dùng lợi ích giao động những người cứng đầu còn lại, để cho bọn hắn thấy lợi mà sáng mắt.
Cuối cùng chính là thi triển bạo lực thủ đoạn trấn áp. Để cho tất cả mọi người vì sợ hãi mà cất đi bỏ trốn tâm ý, hòa vào đoàn người đi tới.
Dù sao người đông như vậy, chỉ cần hơi ở phía sau, bọn hắn cũng sẽ không phải chết.
So với trực tiếp cùng Triệu Vô Cực đối mặt, bọn hắn đương nhiên sẽ nguyện theo chân mọi người cùng xông lên đánh Thần Điện, biết đâu không những không sao, còn nhặt được thứ tốt
Mọi người, vẫn là luôn tồn may mắn tâm lí như vậy
Triệu Vô Cực lúc này thực hiện bước cuối cùng, lập tức nói:
“ bây giờ, lời cũng đã nói hết, giang hồ an nguy tất cả đều nằm trong các vị bằng hữu ở đây một ý nghĩ.
Nếu như có ai không muốn tham gia, xin mời lập tức đứng ra phía bên tay phải của ta vị trí này!”
Triệu Vô Cực giơ tay ra chỉ vào một bãi đất trống, lập tức ánh mắt của mọi người cũng nhìn theo hướng tay hắn chỉ.
Bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán thảo luận vang lên.
Đám người ở đây cơ bản đều biết Triệu Vô Cực danh tiếng, giết người vô cùng quyết đoán, không hề có một cái nháy mắt.
Bởi vậy lúc chưa rõ ràng Triệu Vô Cực ý tứ ra sao, bọn hắn chắc chắn sẽ không mạo hiểm.
Đa số người ở đây nhận thức chung đều là như thế.
Nhưng cũng có mấy người, mới ra giang hồ, kiệt ngạo bất tuần, không coi ai ra gì, cũng không hề sợ Triệu Vô Cực.
Chính là câu nói kia, nghé con mới đẻ không sợ cọp.
Một nhóm mười người lập tức đứng ra, một người đi dầu trong đó lập tức hướng Triệu Vô Cực chắp tay nói:
“ Triệu Võ tôn, chúng ta chợt nhớ ra có việc bận, phải lập tức trở về tông môn, thứ cho khôn thể phụng bồi!”
Lời nói tuy khách khí, nhưng trên mặt thì lại hiện lên vẻ trào phúng.
Ngươi là Võ tôn thì thế nào? Chúng ta cũng không trêu chọc ngươi, cho ngươi mặt mũi đã là lớn nhất vinh hạnh rồi.
Muốn chúng ta cùng ngươi đi đánh Thần Điện làm tay sai cho ngươi? Không có cửa!
Hừ!
Tên này vừa nói xong, lập tức dẫn theo mười người quay lưng muốn rời đi.
Triệu Vô Cực lập tức nhàn nhạt lên tiếng nói:
“ vị huynh đài này, chậm đã!”
Đối phương bước chân dừng lại, trong lòng bỗng dâng lên một tia cảm giác không ổn, nhưng vẫn là trầm giọng nói:
“ Triệu Võ tôn, ngươi là mời võ lâm đồng đạo đến đây công đánh Thần Điện bao vệ giang hồ, mọi người hoàn toàn là tự nguyện a.
Chẳng lẽ ngươi bây giờ muốn ép buộc chúng ta hay sao?”
hắn vừa nói xong, không ít người lập tức gật đầu đồng ý, nhưng đa số người thì là khôn khéo giữ im lặng quan sát kì biến.
Đối phương tự nguyện đứng ra thử nghiệm Triệu Vô Cực tính tình, bọn hắn cảm ơn còn không kịp, sao có thể ở lúc này nói giúp đối phương.
Triệu Vô Cực thái độ tiếp theo, sẽ quyết định bọn hắn cách làm việc.
Nếu Triệu Vô Cực thả người, đương nhiên là hắn nói lời giữ lời, không làm khó mọi người, rút lui hoàn toàn chuyện có thể.
Nhưng chỉ sợ lúc đó sẽ rất nhiều người lập tức rút đi a!
đại chiến, tất cả mọi người đều không muốn.
Bọn hắn cũng không phải là cái gì thích vì đại nghĩa diệt thân người. bọn hắn chỉ là một đám võ giả, thấy có lợi thì làm mà thôi.
Nói cái gì đạo nghĩa lớn đối với bọn hắn, có thể nhất thời kích thích bọn hắn tâm tình, nhưng không thể dài lâu.
Dài lâu, chỉ có thể là lợi ích. ở dưới lợi ích thôi động, tất cả mọi người đều sẽ tích cực
Nhưng không ít người lúc này cũng suy nghĩ tỉ mỉ lại, Triệu Vô Cực giống như chưa hề nói hắn đảm bảo sẽ không truy cứu cùng làm khó người rút lui a.
Như vậy, người rút lui, chỉ sợ cũng phải đối mặt với nguy hiểm nhất định.
Triệu Vô Cực lúc này lên tiếng hỏi:
“ không biết các vị là đến từ môn phái nào?”
tên cầm đầu võ giả kia lập tức xanh mặt.
Triệu Vô Cực danh hiệu chính là gì? Hắn chính là Diêm Vương Triệu Vô Cực.
Chuyên đi diệt môn diệt tộc người khác.
Bị Triệu Vô Cực hỏi đến tông môn, có thể là chuyện tốt được sao?
Trong lòng hắn cực độ sợ hãi, nhưng vẫn là ngoài mạnh trong yếu nói ra:
“ Triệu Vô Cực, ngươi không giảng đạo lí, không giảng nghĩa khí sao?”
Triệu Vô Cực cười lạnh:
“ giang hồ lâm nguy, mọi người đều có trách nhiệm.
Các ngươi sao có thể lâm trận rút lui, để mặc cho các vị lục lâm bằng hữu ở chỗ này vì các ngươi tồn vong mà liều mạng vô ích.
Nếu các ngươi đã không xem trọng tất cả mọi người an nguy cùng lợi ích, vậy thì ta cần gì phải cùng các ngươi giảng đạo lí.
Các ngươi không muốn nói, ta cũng có thể từ chỗ khác tìm được tung tích tông môn các ngươi.
Đến lúc đó, nhất định sẽ có người tới hỏi thăm các ngươi!”
Tiếu Mị Mị ở một bên đi lên, ôm lấy cánh tay hắn cười lạnh nói:
“ Vô Cực, đám người này đã không biết điều như thế, chàng cần gì phải cùng bọn hắn nói nhiều!”
tên võ giả kia sắc mặt tái nhợt, đám người ở phía sau của hắn thì mặt cắt không còn giọt máu.
Bọn hắn lúc này, thật sự sợ.
Không cần nói, bọn hắn lúc này cũng biết được, chờ đợi bọn hắn chính là cái gì vận mệnh.
Tiếu Mị Mị nhẹ nhàng truyền vào nội công cho Triệu Vô Cực, giúp hắn gia tăng sức mạnh.
Triệu Vô Cực có thể nâng lên một người nam nhân trưởng thành không chút áp lực gì.
Nhưng nếu một lúc mười người, đối với hắn thực sự vẫn là thử thách.
Chưa kể còn phải phát động kim hỏa thiêu đốt, đây cũng là một khoản lớn tiêu hao nội lực.
Triệu Vô Cực lúc này đứng trước mặt toàn thể võ lâm nhân sĩ, không thể thể hiện ra khuôn mặt mệt mỏi do tiêu hao nội lực quá độ được.
Nàng một cái tiểu động tác này, nhìn như có vẻ đang nũng nịu, nhưng thực chất chính là đang giúp Triệu Vô Cực một tay.
Đương nhiên đám người ở bên dưới, vẫn là khôn nhìn ra cái gì dị dạng, chỉ có Âm hậu ở bên kia ánh mắt liên tục lấp lóe, không biết đang nghĩ gì.
Triệu Vô Cực cánh tay hư nhiếp một cái, lập tức cả mười người cảm nhận được chân không đạp đất cảm giác, cứ như vậy lơ lửng bay lên.
Tên cầm đầu võ giả lúc này đâu còn cái gì khinh thường chi ý, thay thế vào đó chỉ còn là vô cùng sợ hãi. Đối với tử vong sợ hãi, đối với cường giả sợ hãi.
Đây chính là đỉnh phong cảnh võ giả thực lực sao?
đây chính là Võ tôn thực lực sao?
Tên kia khiếp sợ lập tức la lớn cầu xin:
“ Triệu Võ tôn, chúng ta sai rồi! Chúng ta muốn cùng các ngươi tấn công Thần Điện! Chúng ta muốn cùng giang hồ phân ưu! chúng ta nguyện nghe theo mệnh lệnh của ngươi! Xin hãy tha cho chúng ta một lần a!”
Triệu Vô Cực lắc đầu lạnh nhạt nói:
“ các ngươi đám người này, ngoài miệng thì nói tốt, nhưng trong lòng mang dị tâm, nói không chừng đã bị Thần Điện thu mua.
Dữ lại các ngươi sẽ chỉ đối với tất cả mọi người bất lợi, đối với chúng ta công việc thảo phạt Thần Điện gây ra rắc rối không cần thiết.
Bởi vậy, vì tất cả mọi người lợi ích, các ngươi có thể đi chết được rồi.
Còn tông môn các ngươi, ta cũng sẽ chăm sóc kĩ, không cần lo lắng!”
hắn nói xong, búng tay một cái.
Mười ngọn kim sắc hỏa diễm lập tức bùng cháy lên, nhanh như chớp biến mười người cùng âm thanh la hét thê thảm của bọn hắn thành tro bụi, trở về hư vô.
Triệu Vô Cực lúc này nhìn về phía dưới đài, lớn tiếng hỏi:
“ còn ai nữa không?”