Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 37: Triệu Vô Cực vs Lý Tiếu (2)



Lý Tiếu từ trong kinh ngạc sợ hãi giật mình tỉnh lại lúc, Triệu Vô Cực đã tới trước người hắn. Lý Tiếu không quản được nhiều tay phải đau đớn như thế nào, hắn liền dùng tay trái quán chú linh lực lại là nhất quyền, quyền nhắm thằng mi tâm Triệu Vô Cực, cho dù lần này trọng thương hắn cũng muốn kéo một cái Triệu Vô Cực, dùng thương đổi thương.

Trong tưởng tượng đẹp đẽ, đáng tiếc Triệu Vô Cực đâu lăng đầu lăng não đi cũng hắn đối công, trảo pháp quý ở tinh xảo bộ pháp tấn công đối phương từ tứ phương bát hướng không cho đối thủ cơ hội phản kích.

Triệu Vô Cực lập tức vận chuyển thân pháp, thân thể hơi nghiêng lièn đơn giản né ra một quyền này của Lý Tiếu, trong mắt Triệu Vô Cực Lý Tiếu cưỡng ép xuất quyền đã gần như đánh mất căn, hắn quá dễ dàng liền có thể né ra. Đối với Lý Tiếu tới, Triệu Vô Cực chính là một trận loạn trảo. 

Triệu Vô Cực lúc này đây chính là thời cơ ngàn năm có một hắn đâu thể bỏ lở, vận lên nội lực chính xuất trảo tốc độ nhanh như thiểm điện, gần như có thể tạo ra tàn ảnh, trảo ảnh ngợp trời, mỗi trảo đi qua huyết vụ bay múa.

“Rống”! 

Lý Tiếu thống khổ rống to một tiếng, trên người hắn lúc này đã bị Triệu Vô Cực kéo ra mấy chục đạo huyết trảo, máu tươi như không cần tiền đổ ra, hết sức đau đớn, nhưng đáng tiếc quyền hắn đánh đã trượt chỉ có thể ngửa mặt lên trời hét dài chịu một đợt tấn công này.

“Cứ tiếp tục thế này ta sẽ bị hắn đánh chết. Không, không, ta sao có thể chết ở đây, trong tay một cái nhóc con”

Lý Tiếu trong lòng không cam lòng, mắt hắn tơ máu trải đầy vì đau đớn, trên trán gân xanh nổi lên, nếu không nghĩ ra cách gì thay đổi tình hình hiện tại hắn thật sự sẽ bị chết dưới tay Triệu Vô Cực.

Lý Tiếu 2 tay lập tức bắt lấy 2 vai Triệu Vô Cực, vì khoảng cách 2 người quá gần Triệu Vô Cực không kịp tránh né, lại thêm đối phương phản công quá đột nhiên hắn có nửa giây dừng lại thế công.

Lý Tiếu nhân lúc này liền dùng đầu chính mình đụng tới.

“bốp”

Tiếng xương sọ va chạm truyền ra, Triệu Vô Cực lảo đà lảo đảo lùi lại 5 6 bước, trên trán hắn máu tươi chảy ra, tràn vào khóe mắt trái, khiến mắt hắn cay xè không mở nổi. Đầu bị đụng choáng váng khiến hắn thiếu chút nữa ngã ra đất, cố hết sức mới có thể đứng vững.

Lý Tiếu thì lại không cố gượng chống, hắn liền là ngã lăn ra đất, cả người đầy là máu cái trán cũng đầy máu nhưng hắn liền nằm dưới đất không cần lo lắng chóng mặt vấn đề, từ túi trữ vật liền móc ra 2 bình đan dược, một bình là chữa thương, một bình là là bài tẩy của hắn đề phong bất trắc, hắn không nghĩ tới bản thân vì đối phó một cái tiểu quỷ liền phải dùng tới thứ này.

Đan dược ăn vào, một lát sau Lý Tiếu liền có thể đứng lên, trên người hắn linh lực bỗng nhiên từ trạng thái héo rút trở nên đầy đặn rồi lại trở nên lộn xộn cuồng bạo đứng lên.

Hắn ăn chính là chữa thương đan cùng cuồng bạo đan. Cuồng bạo đan tên thuyết minh cho chính tác dụng của nó, chính là đưa người ta vào trạng thái cuồng bạo, lì trí giảm thấp nhưng bù lại linh lực tăng lên nhiều lần, chính là liều mạng chi vật.

Lý Tiếu có chút đắng chát, bị ép tới nước này hắn thật đúng là đủ thất bại, luyện khí kì 1 tầng đỉnh phong như hắn mà lại phải dùng tới cuồng bạo đan đi đối phó một cái tiểu quỷ 2 tuổi, biết bao nhục nhã. Dùng một chút lí trí còn tỉnh táo cuối cùng, Lý Tiếu như phong ma đối với Triệu Vô Cực quát to:

“ Triệu Vô Cực, ngươi, phải chết!”

Ở phía dưới đài, Sư huynh giáp nhổ nước bọt nói: “ không phải là luyện khí kì tu sĩ sao, luận bàn mà thôi còn dùng cuồng bạo đan có muốn mặt hay không?”

Sư huynh ất tỏ vẻ hiểu rõ nội tình nói: “ xem ra bọn họ giống như có thù a, Triệu Vô Cực mới 2 tuổi mà đã biết cùng người kết thù, quả nhiên không đơn giản, hắc hắc.”

Sư huynh bính nói: “ tập trung xem, bọn họ muốn liều mạng rồi, hi vọng chấp sự có thể can thiệp đúng lúc không ra cái nhân mạng đi”

Lý Tiếu khí thế trên người đạt tới đỉnh điểm, linh lực giống như ngựa hoang mất cương không ngừng trùng kích lấy ý chí của hắn, khiến hắn càng ngày càng đánh mất thanh tỉnh. Lúc này Lý Tiếu trong đầu chỉ còn lại thị huyết hiếu sát chi ý.

Đứng ở bên ngoài chấp sự nhíu mày, trong lúc giao đấu cũng không cấm sử dụng đan dược, nhưng tông môn luận bàn không mấy người sử dụng Cuồng bạo đan, trừ khi là tử thù lên lôi đài giải quyết ân oán. Hắn đang phân vân có nên can thiệp một chút không thôi, lại nghĩ chờ đến quyết ra thắng bại một khắc đó ra tay ngăn cản cũng không muộn, dù sao hắn ở đây làm chấp sự đã rất lâu rồi, sinh tử chi chiến đã thấy qua nhiều nên đối với tử đấu loại chuyện này có chút lãnh đạm.

Triệu Vô Cực trong lòng thầm mắng Ngụy Tuấn một trận máu chó xối đầu. Không ngờ đối phương nhẫn tâm như vậy, Cuồng bạo đan cũng dám đem ra sử dụng ở chỗ này. Đây thật sự là muốn truy hắn vào chỗ chết mà.

Trước đây hắn từng xem qua tiểu thuyết, có những lúc đám người kia ở trong tông môn ngang nhiên cướp đoạt đan dược rồi khiêu khích nhân vật chính,sau đó bị nhân vật chính điên cuồng dẫm một loạt hành động Triệu Vô Cực thấy hết sức não tàn. Trong tông môn lại ngang nhiên cướp đoạt đan dược như vậy hắn còn không hiểu cái tông môn đó là để bồi dưỡng đệ tử hay là ổ cướp, hắn vô cùng đối với loại này thiết lập quan ngại, đối phương có đủ IQ không? 

Đối với cái này hắn chỉ có thể vô lực thở dài đóng lại truyện mà đi tìm truyện khác đọc, nhưng từ khi tới thế giới này hắn mới cảm thấy dân bản địa ở đây thông minh hơn nhiều, còn biết chơi các kiểu sáo lộ. Từ khi tới đây hắn chỉ mới gặp đúng một cái não tàn, lại là nguyên anh kì não tàn.

Đại chiến trước mắt nhưng Triệu Vô Cực lại miên man suy nghĩ, chợt tỉnh lại, hắn liền vứt hết những tạp niệm này tập trung vào trước mắt cuộc chiến.

“Rống”! 

Lý Tiếu rống to một tiếng liền lao tới, linh lực điên cuồng vận chuyển, khí thế hung mãnh ác sát, khóa chặt lấy Triệu Vô Cực, khiến Triệu Vô Cực có chút hít thở không thông cảm giác.

“Mãnh hổ đào tâm”!

Vẫn là một thức này, nhưng uy lực cùng khí thế khác hẳn lúc nãy. Lý Tiếu nhất quyền xé rách không khí kéo ra một tiếng dài âm bạo, không khí xung quanh quyền đầu hắn tụ tập giống như một cái hổ đầu hướng về Triệu Vô Cực gào thét, muốn cắn xé Triệu Vô Cực tan xương nát thịt.

Triệu Vô Cực biểu tình hết sức nghiêm nghị. đối phương tuy không thể linh lực ngoại phóng nhưng nhờ vào Cuồng bạo đan uy lại có thể tụ khí thành thế, hung mãnh ác sát như vậy chính hắn cũng có chút bất ngờ. Đứng dưới áp lực này Triệu Vô Cực hô hấp có chút khó khăn, nhưng từ nhỏ nhiều lần luyện tập mã bộ kiên trì tới cực hạn ngất đi để cho ý chí của hắn được đánh bóng như một khối mỹ ngọc, không dễ dàng gì bị ảnh hưởng bởi ngoại giới. Triệu Vô Cực gầm nhẹ một tiếng liền vận chuyển lên Tử Hà Bất Diệt thần công, cổ tay hắn liền xuất hiện 1 vòng âm dương hoàn.

“Ầm”

Quyền chưởng va chạm trong nháy mắt, một tiếng nổ to lớn vang lên. Không khí từ trung tâm va chạm quét ra tạo thành từng đạo cuồng phong quét ra ngoài khán đài khiến đám đệ tử vây xem đều phải híp mắt lại.

Sư huynh giáp lúc này liền rên khẽ một tiếng nói: “ cái quỷ gì, nội lực tu sĩ mà có thể đánh ra uy lực to lớn như thế sao? Hắn dùng lại là cái gì chưởng pháp ta ở ngoại môn thường xuyên xem luận bàn tại sao ta chưa thấy bao giờ?”

Sư huynh ất tiếp lời: “ Ngươi có thể xem được đến tàng thư các tầng cao sao? Người ta là trưởng lão chi tử có thể được truyền thừa đặc biệt thì sao? xem ra không thể xem thường nội lực tu sĩ a, đánh tới như vậy hỏa cũng có thể cùng luyện khí kì tu sĩ tranh phong rồi”



Sư huynh bính lại có chút tiếc rẻ nói: “ Mạnh thì có mạnh, nhưng xem ra vẫn thiếu một chút, cao thấp thấy rõ a”

Sư huynh đinh lại không cho là đúng nói: “ngươi cái này nói có vẻ không khách quan a, ngươi nhìn Triệu Vô Cực tuy bị thương nhưng chỉ là thương nhẹ, ngược lại tên Lý Tiếu kia không phải xuất 1 người toàn là huyết sao, đánh thêm một lúc cũng chảy máu chết hắn.”

Mọi người thảo luân hết sức nhiệt tình, chính là vẫn tiếp tục quan sát trận chiến.

Triệu Vô Cực cùng Lý Tiếu va chạm, Lý Tiếu dưới chân sàn đấu không chịu nổi xung kích hõm sâu xuống một chú, nhưng hắn vẫn có thể đứng vững không lùi. Ngược lại Triệu Vô Cực thì như diều đứt dây bay ngược ra ngoài 5 6m mới nặng nề rơi xuống đất, kéo ra tiếp một đoạn mới dừng lại được.

Lý Tiếu như phong ma cười to: “ Haha, Triệu Vô Cực ngươi tiếp tục trang a. Không phải ngươi rất lợi hại sao? Sao lại bị đánh như con chó chết thế kia.Một cái nội lực tu sĩ mà cũng dám cùng linh lực tu sĩ tranh phong, ngươi quả thật không biết chữ chết như thế nào?”

Nhìn Lý Tiếu như điên cười to cùng khinh bỉ, Triệu Vô Cực nặng nhọc đứng dậy, nhổ ra một ngụm máu. Lần giao phong vừa rồi hắn liền bị đối phương áp chế triệt để, Thiên Địa Tinh biến chưởng tuy mạnh mẽ nhưng bị giới hạn ở nội lực cùng linh lực khác biệt, tu vi của hắn không đủ cũng là một vấn đề. Trong cơ thể bị cuồng bạo linh lực tàn phá, khí huyết đảo loạn, lục phủ ngũ tạng bị thương. Triệu Vô Cực phải phí hết sức 9 trâu 2 hổ mới bình ổn lại trong cơ thể thương thế, dùng nội lực đánh tan linh lực đối phương, dù sao linh lực đối phương vào tới trong cơ thể của hắn liền là thủy vô nguyên, dùng sức là có thể phá. Lần này thật rắc rối, không cẩn thận Triệu Vô Cực cũng có thể lật thuyền trong mương.

Triệu Vô Cực nhìn đối phương lãnh đạm nói: “ dựa vào đan dược oai mà thôi, không phải mình ngươi mới có. Chỉ một lát nữa thôi, chó chết không phải ta, mà chính là ngươi”

Nói xong, Triệu Vô Cực trên tay cực nhanh xuất hiện một đống bình bình lọ lọ, tay hắn nhanh như tàn ảnh mở ra hết đống bình thuốc này, đây chính là chữa thương đan cùng tụ khí đan, hắn muốn thật nghiêm túc cùng đối phương liều mạng rồi.

Lý Tiếu thấy Triệu Vô Cực xuất ra một đống đan dược liền hơi sững sờ, không phải Ngụy Tuấn nói đối phương làm nội lực tu sĩ sao? Từ khi nào nội lực tu sĩ có thể sử dụng nhẫn trữ vật rồi? Ít nhất hắn ở ngoại môn là chưa từng thấy qua. 

“không tốt, nếu để hắn sử dụng hết đống đan dược đó ta chỉ có thể cùng hắn đánh cái ngang tay, phải ngăn chặn hắn ngay”

Lý Tiếu trong lòng quyết đinh cực nhanh, dưới chân bộ pháp liền di chuyển hết tốc lực về phía Triệu Vô Cực mạnh mẽ xuất quyền cường công.

Triệu Vô Cực lúc này nào có tâm tư cùng đối phương đối cứng, Thủy Thượng Phiêu thân pháp lúc này bị hắn vận chuyển nhanh tới cực hạn, trong đường tơ kẽ tóc né ra công kích của đối phương, trên tay thì không ngừng đưa đan dược từ trong bình móc ra bỏ vào miệng.

Triệu Vô Cực âm thanh lúc này nhẹ nhàng từ bên tai Lý Tiếu vang lên: “ ngươi dược hiệu thời gian hẳn là không còn nhiều đi”

Âm thanh Triệu Vô Cực như ma âm rơi vào tai Lý Tiếu. Cuồng bạo đan sử dụng là có thời gian hạn chế đấy, sau thời gian cuông bạo liền rơi vào suy yếu kì, lúc đó hắn chỉ có thể mặc cho Triệu Vô Cực làm thịt bản thân, nghĩ vậy Lý Tiếu tâm lý liền vô cùng bất an đứng lên.

Triệu Vô Cực tranh thủ thời gian tránh né liền bắt đầu tấn công nội tâm đối phương, tâm lí chiến cũng là một môn hết sức phức tạp cao siêu. Ở tu tiên giới nếu biết sử dụng tâm lí chiến đến tốt thì có thể dễ dàng công phá tâm linh đối thủ khiến bỏ ra cái giá nhỏ nhất chiến thắng đối phương, không chỉ như thế còn có thể không đánh mà thắng, khiến đối phương tự sinh tâm ma mà chết cũng không phải chưa có ví dụ.

Triệu Vô Cực đang ở thế yếu, hắn đang tích súc lực lượng chuẩn bị phản công.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv