*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ca chết, em sẽ không sống một mình.
Hàn trung tướng liếc mắt nhìn thiếu niên.
Thực lực đạt đến tầng này như gã, căn bản rất ít chú ý những người trẻ tuổi lớp sau, nhưng hai người trước mắt là ngoại lệ, dù sao bọn họ cũng từ trong cổ duy độ ra tới, huống chi lúc trước còn ồn ào nổi bật như thế, cho nên đương nhiên gã cũng xem qua video, biết rõ kiếm thuật của thiếu niên này vô cùng lợi hại.
Vẻ mặt của gã lạnh nhạt, thế nào cũng được, ý là mày muốn thì cứ đến đây.
Đường Du khẽ nângcằm: “Vũ khí của ngươi đâu?”
Hàn trung tướng nói: “Tao không cần.”
“Ta không muốn thắng một cách không vẻ vang.”
Đường Du hai mắt sắc bén cùng với sự kiêu ngạo của riêng mình ở độ tuổi này, nói với người bên cạnh:
“Lăng Mâu, lấy kiếm của cậu qua đây.”
Lăng Mâu lạnh lùng gật đầu, cầm kiếm tiến lên.
“Tao đã nói là không cần.”
Giọng nói nặng nề của Hàn trung tướng vang lên, một dòng nước đột nhiên lao về phía Lăng Mâu. Lăng Mâu đã sớm cảnh giác, cùng lúc bị tấn công cũng dùng sức ném kiếm đi, kiếm trong tay chính xác bay về phía Đường Du. Hàn trung tướng sắc mặt hơi tối tăm, đại dương mênh mông vừa mới dịu xuống trong chốc lát lại dâng trào.
Đường Du không cảm thấy ngoài ý muốn.
Cậu và ca đã đoán trước, cho dù trong bọn họ ai đứng ra ứng chiến, nhất định chưa đến hai chiêu, Hàn trung tướng cũng sẽ bất ngờ dùng “Vạn thủy xuyên tim” đối phó họ, bởi vì Hàn trung tướng muốn trêu đùa bọn họ —— điều này khi cậu nghe ca đề nghị, đầu tiên là khống chế dòng nước giống như đùa nghịch mèo con làm ca cậu bị thương sau đó mới miễn cưỡng nhìn ra.
Mặc dù trên mặt gã không lộ ra vẻ gì là đang hưởng thụ, nhưng không giấu được ánh mắt của bọn họ. Nếu ca cậu thật sự xông lên, phỏng chừng chưa kịp đến gần đã bị Hàn trung tướng dùng dị năng ngược thảm rồi.
Đương nhiên, cậu biết ca cậu cũng không thật sự có ý định đánh nhau với gã này.
Cậu hiểu Ân Triển rất rõ.
Ân Triển đánh qua nhiều trận, trải qua bao sóng gió trắc trở đều nhiều hơn so với tất cả những người ở đây, cho dù là việc quyết định đột ngột, hắn cũng sẽ tính đến tất cả khả năng có thể xảy ra, sao lại không nghĩ đến việc gã này sẽ xuất hiện chứ.
Điều quan trọng nhất là, trong trường hợp biết rõ đối phương lúc nào cũng có thể bùng nổ dị năng, Ân Triển sẽ không ngây thơ đến mức tin rằng sau khi nói “Có giỏi ngươi đừng sử dụng” thì đối phương thật sự không sử dụng, nếu là bọn họ cũng không ngốc mà không sử dụng.
Cho nên khi Ân Triển vừa bật thốt ra câu đó, cậu biết ngay ca cậu có mục đích, suy nghĩ một hồi, cậu lập tức hiểu được —— kéo dài thời gian.
Vì thế ngay sau đó cậu liền lên tiếng, nhưng Hàn trung tướng rõ ràng không phải đèn cạn dầu, vừa hơi động một tí đã lập tức dùng dị năng, bọn họ cũng chỉ tranh thủ được nửa phút.
—— Nhưng chỉ cần như thế là đủ rồi.
Trước đây bọn họ chưa từng giao đấu với dị năng giả cấp bậc này, cho nên có chút không kịp trở tay, bây giờ có được nửa phút này, bọn họ thừa sức lấy lại tinh thần.
Trong nháy mắt sóng lớn ập đến, mọi người cơ hồ đều lập tức hành động.
Tất cả mọi việc chỉ ra trong chớp nhoáng.
Đường Du cầm kiếm lao về phía trước, Ân Triển vươn tay ở sau lưng cậu, chính xác nhận lấy kiếm của Lăng Mâu. Đội viên hệ mộc và hệ thổ ở gần đó nhanh chóng thúc dục dị năng, cọc gỗ cùng trụ đá trong phút chốc đột ngột mọc lên từ mặt đất vô cùng hoàn hảo tiếp lấy đội trưởng cùng phu nhân, hình thành một loạt cọc nối đuôi tựa như mai hoa cọc(1) —— sau cơn lũ đầu tiên lúc nãy bọn họ đã vào đến trong viện, lúc này càng dễ dàng ra tay.
Đường Du tung người nhảy lên, lao về phía Hàn trung tướng.
Hàn trung tướng cười lạnh một tiếng, chỉ thấy vài luồng ánh sáng bay theo mọi hướng đồng loạt nhắm vào thiếu niên.
Đường Du nhớ tới những dòng nước này từng làm ca cậu bị thương, sát ý nơi đáy mắt càng đậm, tạo thành từng đoàn lửa, không hề sợ hãi tiếp chiêu, chỉ nghe âm thanh xèo xèo bên tai không dứt, sương mù trong khoảng khắc lan truyền. Dị năng của cậu không mạnh như Hàn trung tướng, bắt đầu không ngừng gia tăng ngọn lửa. Hàn trung tướng nheo mắt, đang muốn tăng thêm sức đâm xuyên cậu, nhưng chợt nhận ra điều gì, vội vàng ngẩng đầu.
“Rầm rầm!”
Một luồng sấm chớp màu tím giáng thẳng xuống!
Gã nhanh chóng lùi về sau tránh né, mặt nước lấy gã làm trung tâm bỗng nhiên mở ra một khối đất trống, tránh thoát một đòn kia chỉ trong tích tắc.
Trong chớp mắt Ân Triển giành trước tiến lên, vươn tay tung ra thêm mấy luồng tia chớp, dễ dàng tiến lại gần bao quanh gã.
Hàn trung tướng đã có chuẩn bị, nhanh chóng dùng nước ngưng tụ thành tầng tầng màn nước, lần này nước không bị dính tạp chất, cũng không dẫn điện, thậm chí gã không cần phải cử động, bình tĩnh hứng lấy toàn bộ, nhưng mà ngay sau đó, một bóng người quen thuộc lóe lên từ sương mù mờ mịt chỉ thoáng chốc đã đến trước mặt gã!
Nước trên những cọc mà Đường Du đứng đều bị bốc hơi, cho nên luồng sét mới vừa rồi tuy rằng dính nước, nhưng không gây ra rắc rối cho cậu, lúc này nhân cơ hội ca cậu công kích liền áp sát đối phương, chém ngay vào lồng ngực của gã.
Hàn trung tướng lập tức lui về phía sau, ngay sau đó nhận thấy ngực chợt lạnh, quân trang bị cắt phá, làn da cũng bị mũi kiếm cắt trúng, mang theo chút đau đớn, vẻ mặt của gã vô cùng đáng sợ.
Ân Triển cũng đã gần kề, đột nhiên phát hiện năng lượng dao động truyền đến từ giữa không trung, thấp giọng gọi:
“Đường Đường!”
Lúc hắn nhắc nhở Đường Du cũng phản ứng ngay tức khắc, đồng thời cùng hắn nhảy về phía sau. Hai người ngẩng đầu, thấy một làn sóng khổng lồ xuất hiện trên hư không, giống như sóng thần cuồn cuộn lao về phía họ!
Mấy tên đội viên mắng thầm một tiếng cũng nhanh chóng chạy đến, không ngừng thúc dục dị năng, trong giây lát dùng bùn đất và dây leo tạo nên một bức tường cao che chắn trước mặt họ, vững vàng chặn dòng lũ. Bởi vì phát ra dị năng quá nhiều, sắc mặt bọn họ tái đi bằng tốc độ mà mắt thường cũng thấy được.
Gã vung mạnh tay, mũi tên nước lao ra, nhưng lại thấy luồng chớp giáng xuống, đành phải tập trung chú ý vào đó, mà mũi tên nước mất sự điều khiển, bị đội viên khác giải quyết gọn lẹ.
Ân Triển tranh thủ thời gian nói: “Đường Đường, cho ta chút lửa.”
Đường Du đột nhiên nắm chặt thanh kiếm, dùng sức mạnh đến mức đầu ngón tay đều trắng bệch, nhưng cậu vẫn gật đầu ừ một tiếng, dùng lửa hơ lên miệng vết thương trên ngực của hắn để cầm máu.
Ân Triển mí mắt chỉ khẽ nhướng rồi khôi phục như cũ, thấy tường cao đã được đội viên thu về, lại tiếp tục cùng Đường Du áp sát Hàn trung tướng.
Dị năng giả hệ mộc và hệ thổ tìm được một khoảng đất cao, thở hổn hển quan sát bọn họ, không bỏ qua một hình ảnh nào, đội viên khác chia ra vài người bảo vệ bọn họ:
“Hai người nhất định phải chống đỡ nha!”
“… Biết, đừng có lảm nhảm.”
“Còn có bọn tiểu Lăng, mấy người đông cứng nước ở xung quanh nhanh đi, bây giờ chúng ta cách họ gần lắm, lỡ như đội trưởng dùng sấm sét, chúng ta cũng xui xẻo theo.”
Đội viên vừa nói vừa chăm chú nhìn cuộc cuộc, có vài khoảnh khắc nguy hiểm thậm chí không dám thở. Bọn họ tuy rằng rất muốn lên đánh, nhưng hệ mộc và hệ thổ nhiều nhất chỉ có tập trung vào hai người, nhiều hơn một người chỉ sợ chờ bị nước cuốn trôi đi, bọn họ chằng còn cách nào khác chỉ đành chờ đợi cơ hội công kích từ xa.
Lúc này Ân Triển cùng Đường Du lại đến đượctrước mặt Hàn trung tướng, hai người công kích rất sắc bén, phối hợp không một kẽ hở, mặt Hàn trung tướng càng ngày càng lạnh lẽo, rốt cục trốn tránh không kịp, vội vàng rút chủy thủ đỡ một kiếm của Đường Du.
Đường Du châm chọc: “Không phải ngươi nói không cần vũ khí à?”
“Muốn chết!” Hàn trung tướng quát to nhấc chân muốn đá cậu.
Đường Du nhảy ngay xuống mặt đất để tránh, thấy gã lại muốn dùng thủy, lập tức dùng ngọn lửa vây quanh gã. Hàn trung tướng điều khiển nước dễ dàng thổi bay tường lửa, trong nháy mắt sương mù bốc lên, cùng lúc đó gã phát hiện bóng người chợt lóe, chưa kịp phản ứng đã thấy bóng Ân Triển như quỷ mị áp lại gần.
Trái tim gã nhảy dựng, trong lúc nguy cấp chỉ thấy một luồng kiếm sáng như tuyết, rồi sau đó cổ tay lạnh lẽo, máu đột nhiên phun ra. Bởi vì tốc độ quá nhanh, gã không cảm giác đau đớn, nhưng biết tay phải đã bị Ân Triển cắt đứt, vô cùng giận dữ gầm rú.
Ân Triển còn định chém thêm nhát nữa, lại phát hiện năng lượng khủng bố tràn lên như dã thú liền vội vàng lui lại.
Đội viên hệ mộc và hệ thổ không cách nào tạo ra bức tường lớn như thế, mặt đều tái đi.
Lăng Mâu cùng mấy vị dị năng hệ băng khác nhanh chóng thế vào, trong làn sóng khủng khiếp cấp tốc hình thành một căn phòng băng, suýt soát bao lấy bọn họ.Mấy vị khác cũng hồi phục tinh thần, dị năng giả hệ thổ vội vàng tạo một cái hố trên mặt đất để thoát nước ra ngoài rồi ngẩng đầu nhìn lên.
Ân Triển cùng Đường Du đã phá vỡ lớp băng, hoàn toàn không cần trao đổi, lại xông về phía Hàn trung tướng.
Hàn trung tướng theo sát phóng ra luồng nước xoáy, thấy hai người kia nhảy lên hoa mai cọc, hung dữ nhìn Ân Triển, tay trái vừa nhấc, mặt nước lấy Ân Triển làm trung tâm dâng lên hàng loạt mũi tên nhọn, vun vút bay về phía hắn.
Ân Triển rất nhanh nhảy xuống nước, tránh thoát công kích phía trên.
Hàn trung tướng lập tức muốn điều khiển nước siếc cổ hắn, lại bỗng nhiên thấy Đường Du giơ lên kiếm từ trên đầu mình chém xuống, vội vàng nghiêng người né tránh.Sau kích thứ nhất Đường Du lại lập tức ra chiêu, nhìn thấy miệng vết thương của gã, vươn tay tạo một đoàn lửa tung ra.
Nhiệt độ ngọn lửa của cậu vốn cao hơn lửa thường, hiện nay đốt lên vết thương đã đẫm máu, Hàn trung tướng không kềm được gầm lớn một tiếng, Đường Du thừa dịp lực chú ý của gã bị cảm giác đau chiếm cứ, kiếm trong tay đi chém xuống, tức khắc chặt đứt cổ tay khác của gã.
Các đội viên nhất tề hét lớn: “Đẹp lắm!”
Ân Triển nhân lúc này nổi lên mặt nước: “Đường Đường, lui!”
Đường Du không do dự đến bên cạnh hắn, ngay sau đó Ân Triển cùng Hàn trung tướng gần như đồng thời ra tay, lôi điện và nước xoáy cùng lúc từ trên trời giáng xuống, gầm rú cắn nuốt lẫn nhau. Bọn Lăng Mâulại tiếp tục che chắn Ân Triển cùng Đường Du, Hàn trung tướng lại không may mắn như vậy, rốt cục bị sấm đánh trúng, toàn bộ cơ thể lập tức tê liệt.
“Wow!” Các đội viên kích động nắm chặt tay, bọn họ biết, thắng bại sẽ sớm được công bố.
Khi Chu thượng tướng ổn định cục diện phái người đến, chỉ thấy Hàn gia ngập trong đống đổ nát, các đội viên binh đoàn thỏ mao mao ngồi bệt dưới đất, sắc mặt trắng bệch, vô cùng thê thảm, cònhai người Đường Du và Ân Triển đang bao vây một người toàn thân là máu, ông vội vàng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì? Gã là ai?”
Đội viên yểu xìu nói: “Em của Hàn thượng tướng.”
Chu thượng tướng tiêu hóa một lúc, dù cho bản thân từ lâu đã ở vị trí rất cao cũng vẫn không kềm được lộ ra ngữ khí không thể tin:
“… Là cái người em có tư chất thần cấp?”
Đội viên nói: “Ừ.”
Chu thượng tướng: “…”
Binh sĩ phía sau: “=口=”
Giỡn cái gì vậy!
Chu thượng tướng vẻ mặt cứng ngắc: “Hai người bọn họ làm?”
“Gần như thế, chúng ta cũng có giúp sức.”
Đội viên nói, cuối cùng hơi bị khó đánh, người nào đó hai tay bị cặt, sau khi bị sét đánh trúng bắt đầu cuồng loạn phóng dị năng, bọn họ tốn không ít sức lực mới bảo vệ đội trưởng cùng phu nhân, có điều người nào đó cũng chỉ phát cuồng được một lần, ngay sau đó đã bị đội trưởng cùng phu nhân bổ xẻ.
Chu thượng tướng vẫn cảm thấy khó mà ngờ được hai người kia liên thủ giết người sắp tiến vào dị năng giả thần cấp, đang không biết phải nói gì, chỉ nghe “rầm” một tiếng, Hàn trung tướng cuối cùng chống đỡ không nỗi, ngã sầm xuống.
Đường Du đột nhiên xoay người: “Trói gã lên cho tôi!”
Dị năng giả hệ mộc hệ bị cậu nhìn nghe được mệnh lệnh, liền dùng cọc gỗ cùng dây leotrói đứng người nọ lên, lúc này Hàn trung tướng vẫn còn một chút ý thức, nhìn cậu.Lệ khí trên người Đường Du sớm đã tăng cao, đi đến gần gã:
“Ta đã nói rồi, ta muốn cắt người thành từng lát.”
Chu thượng tướng cùng binh lính vây xem đang tự nghĩ cậu có phải đang nói đùa không, đã thấy cậu cầm kiếm chém xoèn xoẹt, thật sự bắt đầu cắt.
Sĩ binh: “=口=!!”
Chu thượng tướng: “…”
Mẹ ơi quá tàn nhẫn, mau cản cậu ấy lại, nhanh nhanh dắt cậu đi nựng tụi mao mao! Đội viên tập thể nhìn đội trưởng. Ân Triển bật cười, giữ chặt tức phụ:
“Đủ rồi.”
Giờ phút này Đường Du đã tràn ngập suy nghĩ hung ác: “Em không.”
Ân Triển yếu ớt nói: “Vết thương của ta đau quá, ngươi đừng phá.”
Đường Du hơi cứng đờ, không tình nguyện dừng lại. Ân Triển xoa đầu cậu, ra hiệu binh sĩ giải người đi, sau đó chỉ vào anh của Hàn trung tướng được gã dùng nước nâng lên trên mái nhà:
“Đó là Hàn thượng tướng, nhớ mang xuống dưới.”
Chu thượng tướng cùng bọn lính ngẩng đầu nhìn, phát hiện đối phương toàn thân cũng là máu, đột nhiên im lặng.
“Ta tiêm cho gã thuốc áp chế dị năng có hiệu quả hai giờ.”
Ân Triển thấy bọn lính mang người xuống dưới, nhắc nhở một câu, người sau gật đầu, lấy ra thuốc thử do quân đội đặc chế chuẩn bị tiêm thêm cho gã một mũi, miễn cho nửa đường gã tỉnh dậy.
Hàn thượng tướng cúi thấp đầu, cảm giác mũi tiêm đâm vào da, ngón tay chợt động.
Ân Triển biết dược hiệu cũa gã gần hết, vẫn luôn phòng bị gã, lúc này vừa trông thấy động tác của gã, ngay sau đó chỉ thấy những cây kim bén nhọn bằng gỗ lao thẳng đến Đường Du đang gần đó, đúng lúc còn là sau lưng cậu, hắn vội vã xông lên trước.
Hắn định ôm tức phụ né tránh, nhưng vừa mới chạm vào cậu,một chân đã bị mắc kẹt sâu trong bùn,động tác khựng lại, không nghĩ ngợi gì vội đẩy Đường Du ra ngoài, chỉ nghe một tiếng vút, kim gỗ nháy mắt xuyên qua ngực hắn. Hắn đột ngột phun ra ngụm máu, ý nghĩ đầu tiên là tốt nhất đừng cho hắn biết việc này có liên quan đến Tư Nam.
Ý thức nhanh chóng mơ hồ, hắn ngã về sau.
Đường Du nghiêng ngã quay đầu lại, toàn thân như bị đóng đinh tại chỗ, bên tai giống như vang lên âm thanh toàn bộ thế giới sụp đổ, giọng nói của cậu lạc đi:
“Ân Triển!!!”
“Ha ha ha ha!”
Hàn thượng tướng hoàn toàn không để ý tới chất lỏng lạnh lẽo đang bị tiêm vào trong cơ thể, cười ha hả:
“Cố Ngạn, mày cũng có ngày hôm nay, tao… Ách…”
Lời còn chưa dứt, Đường Du đã vung kiếm, đâm xuyên qua trái tim của gã. Cậu chạy lên đỡ lấy Ân Triển, nước mắt không thể cầm được tuôn rơi. Các đội viên cũng vội vàng chạy tới, ngón tay cũng run rẩy, lập cập nói:
“Cứu… Xe cứu thương, gọi xe… Xe! Có xe kìa!”
“Đường Đường, buông ra chúng ta đi bệnh viện!”
“Đường Đường!”
Đường Du vẻ mặt đờ đẫn, cuối cùng họ đã buộc phải tách tay cậu ra kéo lên xe. Ân Triển hơi khôi phục ý thức, hai mắt cố điểu chỉnh tiêu điểm, nhìn rõ Đường Duở bên cạnh, dỗ dành:
“… Đừng khóc, ta không sao.”
Đường Du nhìn hắn không dám chớp mắt, trên mặt không có một chút biểu tình gì, nhưng mà nước mắt lại ào ào tràn ra hốc mắt, từng giọt từng giọt rơi. Một lúc sau cậu mới nói nên lời:
“Ca chết, em sẽ không sống một mình.”
Ân Triển muốn vươn tay xoa mặt cậu, nhưng chỉ có thể nâng lên được một chút. Đường Du nhìn thấy thế, nắm chặt tay hắn. Ân Triển nắm tay cậu, thở hào hển rồi nhẹ giọng nói:
“Nhớ kỹ, cho dù phát sinh chuyện gì chăng nữa, ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi…”
Hắn nói xong cảm giác ý thức lại bắt đầu mơ hồ, hỏi:
“Ta đã nói cho ngươi nghe câu này chưa?”
Đường Du hỏi: “Câu gì?”
Ân Triển nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu: “Đường Đường, ta yêu ngươi.”
Đường Du nghẹn ngào: “Ca chưa nói.”
Ân Triển nói: “Vậy giờ nói không muộn chứ?”
Đường Du đang muốn nói cái gì, đã thấy hắn nhắm mắt lại, tay cũng buông thõng xuống.
Tối nay, thủ đô xảy ra tình trạng hỗn loạn chưa từng có —— Phó soái và Nguyên soái lần lượt bị ám sát nhập viện, các đội quân liên tục được điều động, xung đột kịch liệt phát sinh ở vài nơi, dị năng giả thần cấp của hai nhà Chu Hàn ở vùng ngoại ô quyết đấu, cũng đều bị thương, Hàn thượng tướng cùng Hàn trung tướng có hi vọng thăng lên dị năng cấp thần một chết một bị thương, Cố Ngạn thiếu tướng trọng thương hôn mê, vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Toàn quốc giới nghiêm.
Trên mạng bùng nổ điên cuồng, phát ngôn gì cũng có, các phương tiện truyền thông cũng túc trực 24/ 24 ở ngoài bệnh viện, sẵn sàng chờ đợi những tin tức mới nhất. Hai ngày sau, phó soái và Nguyên soái cùng thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, lúc này Chu thượng tướng đã lục soát toàn bộ Hàn gia, mang chứng cứ đến trước mặt Nguyên soái, phó Nguyên soái lập tức bị khống chế.
Hiện giờ Chu thượng tướng đã là người thừa kế chắc chắn, Nguyên soái đem mọi sự việc giao cho ông, hỏi:
“Tôi nghe nói Cố Ngạn cũng xảy ra chuyện, là thế nào?”
Chu thượng tướng nói: “Đã có chuyển biến tốt đẹp, ngài không cần lo lắng.”
Nguyên soái gật đầu, trò chuyện với ông môt lát rồi muốn nghỉ ngơi. Chu thượng tướng đắp chăn cho ông ta, ra ngoài đi đến phòng bệnh bên cạnh, nhìn Đường Du đang canh giữ ở bên cạnh, khuyên nhủ:
“Bác sĩ đã nói hắn không sao cậu đi nghỉ ngơi đi.”
Đường Du như không nghe được, tiếp tục đứng.
Chu thượng tướng nghĩ đứa nhỏ này ngoài việc đi vệ sinh hầu như không rời đi nơi này, vỗ vỗ vai cậu, dặn dò đội viên gia tộc thỏ mao mao chăm sóc cậu, rồi rời đi.
Các đội viên lo lắng:
“Đường Đường, đại mao nhị mao hai ngày rồi không gặp cậu, đều không ăn uống gì, hay là chúng ta đi thăm tụi nó nha?”
Đường Du vẫn không nhúc nhích.
Đội viên nói: “Nếu không chúng ta ăn một chút đi, được không?”
Đường Du muốn nói không ăn, đột nhiên phát hiện mí mắt ca cậu khẽ động, vội vàng bước lên phía trước. Đội viên nhìn theo, cũng phát hiện đội trưởng bọn họ sắp tỉnh, vội vàng chạy đi gọi bác sĩ, trải qua thời gian chờ đợi, nghe được bác sĩ nói đội trưởng đã hoàn toàn thoát khỏi gian đoạn nguy hiểm, đều thở phào nhẹ nhõm. Đường Du cũng gật đầu, ngay sau đó nhũn người ngã gục.
Các đội viên hoảng sợ, lại thêm luống cuống tay chân.
Lúc Ân Triển tỉnh táo đã là ban đêm, hắn nhìn khắp nơi, nương ánh sáng lờ mờ biết được đây là phòng bệnh cao cấp, rồi phát hiện tay đang bị nắm, không khỏi nghiêng đầu, thấy Đường Du cuộn tròn nằm ngủ mê mệt bên cạnh mình, có lẽ do sợ đụng vào mình nên người này cách rất xa, chỉ dám nắm một bàn tay hắn.
Trong lòng hắn đau nói, vuốt ve gương mặt cậu.
Đường Du lập tức mở mắt, đứng lên nhìn hắn: “Ca?”
Ân Triển ừ một tiếng, lại xoa lên mặt cậu. Đường Du mở đèn bàn, muốn quay đi gọi bác sĩ, lại bị cầm tay, không khỏi quay đầu lại. Ân Triển vỗ vị trí bên người:
“Ta không sao, lại đây.”
Đường Du hơi do dự, nằm trở lại.
Ân Triển nói: “Gần hơn một chút.”
Đường Du lại nhích gần hơn một xíu. Ân Triển nhéo má cậu, bảo cậu gần hơn nữa, Đường Du rốt cục không nén được cảm xúc dâng lên, ôm lấy cánh tay của hắn, vùi đầu vào trong. Ân Triển cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm áp, trong lòng lại đau, cố sức nâng lên cánh tay khác, xoa đầu cậu.
Đường Du mãi mới lên tiếng: “Ân Triển.”
Ân Triển nhướng mày.
Từ sau khi nhận ra nhau, Đường Du vẫn luôn gọi hắn là ca, cơ bản không gọi qua tên hắn, hắn không khỏi nhớ tớihình ảnhkhi bọn họ yêu nhau, cười hỏi:
“Như thế nào?”
Đường Du nói: “Lúc em chết, khi đó cảm giác của ca thế nào?”
Ân Triển im lặng một lúc: “Ta cũng muốn chết.”
Đường Du lui vào cạnh hắn, ôm chặt cánh tay của hắn, vùi đầu vào đó.
Ân Triển rủ mắt thấy nhìn hắn: “Đường Đường.”
“… Dạ?” Đường Du nhìn hắn, ánh mắt hồng hồng, rất đáng thương.
Ân Triển hỏi: “Thích ta là loại thích nào?”
Đường Du không trả lời, chỉ ôm lấy cánh tay của hắn, trong động tác tràn đầy quyến luyến. Ân Triển cười một tiếng, dần dần thiếp đi.
Chuyện lần này nhanh chóng được công bố, từ chứng cứ lục soát nơi ở của Hàn thượng tướng cho ra kết quả rõ ràng, sau đó bọn họ không ngừng thực hiện một loạt hành động, bao gồm vu oan Chu thượng tướng và Ân Triển, hợp tác với trùng nhân giúp bọn chúng đánh thắng mấy trận… Nếu không phải Ân Triển nhanh chóng ra tay trước thì hậu quả thực khó mà lường được.
Dân chúng tức giận vô cùng, phẫn nộ mắng Hàn thượng tướng và không ngớt lời ca ngợi Cố thiếu tướng, rất nhiều chính trị gia đời sau đều cho rằng đây là một trong những bằng chứng nói rõ khi đó Cố thiếu tướng đã có được ánh mắt vô cùng sắc bén về chính trị, chỉ có phó tướng trung thành và tận tâm mới cảm thấy, có lẽ sự thật chính là đêm hôm đó thiếu tướng của bọn họ không gặm được tức phụ nên mới bùng phát mà thôi.
Qua sự việc này danh tiếng của Ân Triển càng trở nên nổi trội, ngay cả Đường Du cũng có liên quan đến, việc hai người bọn họ đánh bại Hàn trung tướng đẳng cấp cao hơn mình đã được truyền ra đủ loại thần kỳ, dẫn tới một đám người cúng bái quỳ liếm,sau đó có người chụp được ảnh Đường Du đang ôm con thỏ liền tải lên trên mạng khiến cho cả đám người bị moe chịu không nổi, đều tò mò hỏi đó là giống loài gì.
Phương tiện truyền thông cũng đặc biệt tò mò, quân đội không có cách nào, dành phải công bốrằng chúng được mang ra từ trong Cổ duy độ, thế là lại tạo thành rung động không nhỏ.
Các chuyên gia động vật rất hứng thú với loài thỏ tai dài lông xám này, tìm đủ mọi cách gặp Đường Du để được nhìn chúng, còn bảo rằng giống loài quý giá này tốt nhất là nộp lên cho nhà nước.
Đường Du liếc gã, đưa tụi mao mao cho Lăng Mâu, mặt lạnh rút kiếm ra nhìn gã:
“Nào, nói lại lần nữa.”
“…” Chuyên gia quay đầu bỏ chạy.
Đường Du lúc này mới vừa lòng, ôm con thỏ xoa xoa rồi đặt chúng vào trong ổ, ngồi xổm trước mặt đút cho chúng ăn rau xanh sau đó mới đi tìm ca cậu.
Vết thương của Ân Triển đã tốt hơn rất nhiều, lúc nào cũng có thể xuất viện, lúc này hắn đang dựa vào đầu giường chăm chú đọc tiểu thuyết, thấy Đường Du đếnthì mỉm cười ngoắc cậu đến gần.
Đường Du bò lên: “Ca đang xem gì thế?”
Ân Triển cười đưa cho cậu, Đường Du cầm đến xem thử, đập vào trong tầm mắt là đoạn ngắn mà thiếu nhi không được coi.
“A… A um… Không, không được…”
Cố Ngạn thấp giọng mỉm cười: “Bảo bối, chỉ thế đã không chịu được?”
“Ông xã, em thật sự… A!”
Đường Du: “…”
Ân Triển cười nói: “Truyện viết chúng ta là nhân vật chính, muốn coi nữa không?”
Đường Du: “…”
_Hết chương 51_
Ghi chú: mai hoa cọc là những cọc gỗ nối liên tiếp như trong hình