Edit: Tagoon
Bạch Húc hơi nghiêng eo lại tránh được một kiếm sắc bén kia, chỉ là bên hông đau nhói khiến hắn lập tức nhăn mặt. Lúc này trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, một khuôn mặt phóng đại hiện lên. Hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị một cỗ lực lượng cường đại lôi kéo rồi lâm vào hắc ám.
Nhìn chỗ hai người biến mất, trong mắt Phương Thiên Vận hiện lên một tia hoảng sợ. Nếu hắn không nhìn lầm, người kia là......
Tuy rằng hắn đã tính toán từ bỏ nhiệm vụ này, nhưng hiển nhiên người tới cùng hắn sẽ không quyết định như thế. Cơ mà cũng may là người kia, như vậy ít nhất an toàn của Bạch Húc không cần lo lắng, hắn hiện tại vẫn nên nhanh chóng nghĩ xem nên thoát thân bằng cách nào.
Bên kia, Dạ vô Thương đang cảm thấy nhàm chán mà ngáp liên tục lại đột ngột đứng dậy, y cảm giác được cấm chế của mình bị người phá!
Sư huynh!!
Sắc mặt y càng thêm âm lãnh, đứng lên đột nhiên bổ ra một chưởng về phía đám người đang không ngừng tranh loạn kia, không chút nào lưu tình, nháy mắt sau đó đã xuất hiện ở tẩm cung.
Nhìn cung điện trống rỗng, không có bất kì hơi thở của người sống nào, chỉ có ánh nến hơi hơi lay động là đang nhắc nhở y người nơi này chỉ mới vừa rời khỏi. Phẫn nộ trong đôi mắt y ngày càng bùng nổ, không chút do dự rạch mở bàn tay mình, lấy máu làm dẫn vẽ ra phù chú phức tạp. Theo cảm ứng vị trí giữa hai người càng thêm mãnh liệt, khóe miệng y dần dần gợi lên một mạt cười tàn nhẫn mà thị huyết. Bất kể là ai, dám trộm lấy sư huynh từ bên người y mang đi, nhất định phải trả một cái giá thật lớn!!
Ngay sau khi Bạch Húc ra khỏi truyền tống phù liền phát hiện mình đã hoàn toàn thoát ly phạm vi Ma Vực. Hắn vừa ngẩng đầu nhìn về phía kẻ trước mặt thì lập tức ngây ngẩn.
Người này thật sự là rất giống hắn. Nếu nói hắn cùng Bạch Uyên có bảy phần tương tự, cùng Bạch Phong có sáu phần tương tự, vậy thì hắn cùng người này gần như là giống nhau như đúc. Bất kể là ngũ quan tuấn mỹ hay là thần thái hơi hiện xa cách, hoặc là khí chất thanh lãnh, quả thực giống như được đúc ra từ một cái khuôn vậy.
Loại cảm giác gần như soi gương này làm Bạch Húc thấy hơi không thoải mái, thật giống như đang xem một cái clone phẩm ấy. Hơn nữa địch ý trong mắt người nọ quá mức rõ ràng, làm hắn không thể hiểu nổi đồng thời cũng vô pháp bỏ qua.
Hắn nhìn ngọc bội ấn tín tượng trưng cho Bạch Long Phủ bên hông người nọ, có chút biệt nữu mà thốt lên hai chữ, "Bạch Vu......"
Bạch Vu lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, đôi môi gắt gao mím chặt, tựa hồ đang vô cùng tức giận. Gã nâng kiếm lên, không nói hai lời đã đâm thẳng về phía Bạch Húc, trong mắt là hận ý đến tận xương cùng không cam lòng nồng đậm, "Ngươi đã chết rồi, vì sao còn phải trở về? Ngươi trở về làm gì? Ngươi vì cái gì không chết đi hả?!!!"
Gã gần như rít gào hét vào mặt Bạch Húc, tấn công không hề có kết cấu. Nhưng gã chẳng qua chỉ là Nguyên Anh kỳ, chênh lệch cấp bậc với Bạch Húc quá lớn, cho nên Bạch Húc thậm chí còn không tốn chút sức lực nào đã bẻ trật khớp xương gã rồi ném xuống mặt đất. Chạm đến ánh mắt hung ác của gã, Bạch Húc cho dù là Phật, bị người như vậy không hề có lý do nhằm vào cũng phải sinh ra ba phần hỏa khí, "Ta chưa từng gặp qua ngươi, cũng tự nhận chưa bao giờ đắc tội với ngươi, ngươi lại hận ta ư?"
Bạch Vu nằm trên mặt đất, cách tay bị bẻ trở nên cong queo bất thường. Bởi vì máu không thông nên khuôn mặt gã hơi đỏ, cũng chẳng biết có phải là vì giận hay không.
Hai mắt gã đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Húc, giãy giụa từ trên mặt đất đứng lên, lần thứ hai nhằm phía hắn. Không có tay thì dùng đầu đâm, lấy chân đá, công kích gần như không muốn sống, nhưng ngay cả góc áo Bạch Húc cũng không thể chạm vào.
Bạch Húc thật sự bị gã bức đến không còn cách nào, chỉ có thể một chưởng đập lên ngực trấn trụ kinh mạch gã, khiến gã chỉ có thể đứng im bất động tại chỗ. Lúc này hắn mới trầm khuôn mặt nói, "Ngươi tốt nhất có thể cho ta một lý do thích hợp, ta không tiếp thu oán hận không lý do."
"Không có lý do? Ha ha ha...... Hay cho một câu không có lý do, ngươi thật sự diễn quá giỏi!" Bạch Vu hung hăng nhổ một bãi trên mặt đất, đầy giọng căm hận nói, "Ngươi chẳng qua chỉ ở bên điện hạ bảy năm, bảy năm mà thôi, ngươi đã làm được những gì cho y đây?"
"Trừ bỏ nỗi thống khổ không thấy ánh mặt trời cùng sự tuyệt vọng không có điểm cuối, ngươi còn có thể mang lại cho y được cái gì? Ngươi muốn đi thì đi, muốn tới thì tới, ngươi coi điện hạ là cái gì? Một con chó mà ngươi nuôi sao? Hả?!!" Ngữ khí Bạch Vu càng thêm kích động, ngực kịch liệt phập phồng, tròng mắt đã biến thành một mảnh đỏ đậm.
Nhìn bộ dạng điên cuồng của gã, Bạch Húc có chút không vui lui về phía sau một bước. Nhìn biểu tình người này, là yêu Tiểu Dạ?
Tuy rằng rất rõ ràng Dạ Vô Thương vô cùng chân tình và trung thành với hắn, nhưng nghĩ đến trong mấy ngày không ở đây lại có người dám mơ ước người của hắn, hắn vẫn cảm thấy hết sức khó chịu. Huống chi người này còn có một khuôn mặt giống hệt hắn, đây là định làm gì? Muốn dùng đồ dỏm để hoàn toàn thay thế hắn sao?
Bạch Vu lại không có ý tứ dừng lại, chỉ là sau khi sự tức giận được hoàn toàn bùng nổ, cảm xúc dần dần hạ xuống, thấp giọng lẩm bẩm nói, "Ngươi thì tính là cái gì? Chỉ có bảy năm a! Ta lại ở phía sau yên lặng nhìn y hơn 200 năm. Y muốn ngọc tuỷ vạn năm ta tự mình tới cực hàn chi địa tốn ba mươi năm tìm được cho y; y cần chí bảo tông môn Hàn Băng Lạc của Điểm Tinh Phái, ta không tiếc gây xích mích chiến tranh hai giới tàn sát sạch sẽ toàn bộ Điểm Tinh Phái; y muốn Xích Viêm chi tâm, ta liền đốt tẫn trăm năm tu vi bức núi lửa bùng nổ......"
"Chỉ cần y muốn, cho dù là mạng của ta, ta đều sẽ vì y tận lực đoạt lấy, nhưng mà vì cái gì...... Vì cái gì trong tim trong mắt y vẫn luôn chỉ có ngươi? Thậm chí hết thảy điều này đều là làm vì ngươi?"
"Ngươi làm sao lại không chết đi? Chỉ có bảy năm a, nơi nào so được với trăm năm của ta. Ngươi đối với y từng có nửa phần tâm tư hay hy sinh, căn bản so ra kém xa ta!! Ta không cam lòng, không cam lòng!" Bạch Vu gào thét, dần dần rơi lệ, từng giọt nước mắt trong suốt nện ở trên mặt đất, cũng nện vào trong lòng Bạch Húc.
Hắn bất mãn người này mơ ước Dạ Vô Thương, nhưng đồng dạng hắn cũng không có lập trường để chỉ trích gã, bởi vì yêu một người, là không có sai.
Tên Bạch Vu này dùng phương pháp của mình, hy sinh hết thảy, lại bởi vì hắn trở về mà toàn bộ thất bại. Nếu đổi lại là hắn, hắn nhất định sẽ so với gã càng thêm điên cuồng. Nhưng mà lý giải cũng không đại biểu hắn có thể tiếp thu.
Bạch Húc nhắm mắt, lần thứ hai mở đã là một mảnh thanh minh. Hắn nhìn người kia, mang theo một chút thương hại, thở dài nói, "Tình yêu, vốn dĩ đã không phải chuyện theo lý lẽ, lý trí vô pháp khống chế, nhớ nhung suy nghĩ hoàn toàn bằng tình cảm cùng bản năng, mới là hình thái ban đầu của tình yêu, cho nên...... Không phải nói mọi hy sinh của ngươi đều không có ý nghĩa, mà là ngươi không hề minh bạch bản chất của tình yêu. Y cũng không hề sai, chỉ là không yêu ngươi thôi......"
"Ta không tin...... Ngươi gạt ta!" Bạch Vu càng thêm điên cuồng giãy giụa lên, cư nhiên thật sự phá giải được kinh mạch, "Điện hạ trong lòng nhất định là có ta, biến thành như vậy đều là bởi vì ngươi đã trở lại, nếu như không có ngươi thì tốt rồi......"
"Đúng! Chỉ cần ngươi biến mất, điện hạ nhất định sẽ một lần nữa nhìn đến ta! Cái hệ thống kia từng nói, người nam nhân này là người trong định mệnh của ta, là thuộc về ta!!" Bạch Vu loạng choạng lao về phía Bạch Húc, lại bị nhất kiếm xuyên tim, một thanh trường kiếm đen dài đâm xuyên qua gã.
Đau, lại lạnh. Bạch Vu có thể cảm giác được có thứ gì đang từ trong thân thể gã chậm rãi trôi đi. Gã càng ngày càng lạnh, càng ngày càng mệt, nhưng vẫn nỗ lực trợn to hai mắt, muốn nhìn người kia được rõ ràng, cho dù y vừa mới đâm mình một kiếm.
Nhưng làm gã thất vọng chính là, từ đầu đến cuối, nam nhân gã tâm tâm niệm niệm kia, đều không hề liếc mắt nhìn gã một cái nào, ngay cả dư quang cũng chưa từng dời qua chỗ gã một chút mảy may, phảng phất người như gã căn bản không tồn tại. Từ đầu đến cuối, trong mắt y tràn đầy đều là hình ảnh phản chiếu của người kia, chưa từng có gã......
Nhưng mà tại sao lại như vậy? Người này, không phải là của gã sao? Không phải sao......
Bạch Húc nháy mắt bị Dạ Vô Thương kéo vào trong lòng ngực trong khi còn đang khiếp sợ trước lời nói vừa rồi của Bạch Vu. Gã nói hệ thống nói cho gã, xúi giục gã đi làm những việc này?
Trong đầu một ít đoạn ngắn linh tinh vụn vặt đột nhiên tựa như được một cây kim xâu chuỗi lại với nhau, tất cả những điều ngày xưa xem nhẹ đều dần dần trở nên rõ ràng.
Vì sao năng lượng hệ thống không đủ, vì sao hắn khi trở về đã là hơn 200 năm sau, vì sao quan hệ giữa hai giới trở nên hỗn loạn như vậy......
Nghĩ đến ở thời điểm hắn vừa rời đi, vai ác đại nhân cũng từng hỏng mất bạo động một lần. Để trấn áp năng lượng của y, hệ thống đã phải trả một cái giá không nhỏ. Sau đó vì để cho cảm xúc của y ổn định xuống, liền ra đời một nhân vật như Bạch Vu, lấy gã làm vật thay thế. So với người dị thế không chịu khống chế mà nói, đương nhiên Bạch Vu sẽ là lựa chọn tốt hơn.
Hơn nữa mị lực của vai ác đại nhân hắn cũng quá rõ ràng. Bạch Vu dưới sự an bài của hệ thống sẽ khuynh tâm với y là hết sức bình thường. Đáng tiếc, hệ thống chung quy chỉ là tồn tại từ số liệu tạo thành, có nhân cách hoá tới cỡ nào thì cũng vô pháp chân chính lý giải tình cảm của nhân loại.
Nó đã cho rằng, Bạch Vu diện mạo tính cách hoàn toàn giống nhau tuyệt đối có thể thay thế Bạch Húc. Nhưng tình yêu không chấp nhận được một tia giả dối, vai ác đại nhân không chịu che dấu cũng vô pháp khống chế, nó mới không thể không hao phí chút năng lượng cuối cùng đưa hắn từ hiện thực trở về đây ngăn cản Dạ Vô Thương diệt thế......
Chỉ là đáng tiếc cho Bạch Vu, một tấm chân tình đặt sai người, thậm chí cả một trái tim chân thành toàn bộ ném vào, cuối cùng lại chỉ trở thành vật hi sinh cho hệ thống......
Dạ Vô Thương có chút lo lắng ôm lấy Bạch Húc, thật cẩn thận cọ cọ lên mặt hắn, phát hiện không có bị đá bay mới yên tâm ôm lấy eo hắn, quan tâm nói, "Sư huynh có bị thương ở đâu không?"
Bạch Húc quay đầu, nhìn Dạ Vô Thương đầy mặt thâm tình, chỉ chỉ người trên mặt đất, "Ngươi có quen với gã không?"
Dạ Vô Thương quay sang ngắm nghía, gật đầu nói, "Cũng không hẳn là quen, trước kia đã từng cứu gã, gã vì báo ân đã giúp ta tìm được rất nhiều tài liệu quý hiếm. Không nghĩ tới gã cư nhiên còn dám ra tay với sư huynh, ta lúc trước đáng lẽ nên một chưởng đánh chết gã!" Dạ Vô Thương căm giận cắn chặt răng, tựa hồ như muốn trở về phanh thây gã cho hả giận.
Bạch Húc khẽ thở dài một hơi, biểu tình của Dạ Vô Thương hoàn toàn không giống giả bộ, xem ra y đối với tâm tư của Bạch Vu quả thật là hoàn toàn không biết gì, còn tưởng rằng gã là vì báo ân, hoặc là y biết nhưng lại lựa chọn ngó lơ......
"An táng cho gã đi......" Bạch Húc lắc lắc đầu, xoay người rời đi. Một chữ tình, đả thương người sâu nhất, cũng may hắn được trời cao chiếu cố, không thật sự mất đi người này......
Hắn quay đầu lại, nhìn vai ác đại nhân đang ngẩn ngơ đứng tại chỗ, hắn hơi cong cong khóe môi, vươn một bàn tay về phía y, "Sững sờ ở đó làm gì, còn không mau lại đây!"
Dạ Vô Thương có chút kinh hỉ chạy lên, nắm lấy bàn tay trắng tinh kia, cẩn thận vuốt ve một chút. Thấy Bạch Húc không có phản ứng gì, y lại nhân cơ hội hôn trộm một cái rồi bật cười giống như một tên ngốc.
Lần này Bạch Húc không phản kháng, mà chỉ nhìn nụ cười đẹp đẽ như trẻ con kia, chủ động nắm lại tay y. Người này, hắn đã tóm được, sẽ không buông tha nữa, ai cũng không thể từ bên cạnh hắn cướp người đi mất......
----
Bạch Vu là hài tử được sinh ra gần đây nhất của Bạch Long Phủ, bởi vì diện mạo hắn ngọc tuyết đáng yêu, cho nên từ nhỏ đã rất được sủng ái. Hơn nữa theo dung mạo hắn dần dần nảy nở, gia chủ và phu nhân cũng ngày càng chú ý tới hắn nhiều hơn, thậm chí còn coi hắn trở thành thân sinh nhi tử tìm mọi cách che chở, chỉ là ngẫu nhiên bọn họ sẽ nhìn mặt hắn rồi thất thần.
Hắn đã từng vô cùng cảm kích và ngưỡng mộ bọn họ. Nhưng sau đó, hắn lại từ miệng lão nhân trong nhà biết được, bởi vì mặt hắn lớn lên rất giống với thiếu chủ nhân tuổi xuân chết sớm, nghĩ đến là tưởng niệm đứa nhỏ đã mất, cho nên mới phá lệ chiếu cố hắn.
Lúc ấy, những người khác đều hâm mộ hắn mệnh thật tốt, lớn lên với một khuôn mặt như vậy. Nhưng hắn lại đối với vị thiếu chủ nhân này sinh ra một loại cảm tình cực kỳ phức tạp. Vừa cảm kích hắn tồn tại, giúp cho mình có thể giành được nhiều sủng ái như vậy, lại ghen ghét hắn, bất mãn mình chỉ là kẻ thế thân.
Theo loại cảm tình này càng thêm mãnh liệt, hắn đối với Bạch Phong và Bạch Nhược U cũng dần dần sinh ra tâm tư oán hận. Vì cái gì phải coi ta như thế thân? Hiện tại còn sống chính là ta, chỉ đơn thuần yêu ta không được sao? Vì cái gì bất kể ta đã cố biểu hiện thật tốt, cũng vô cùng hiếu thuận, nhưng tâm của các ngươi lại vẫn luôn đặt lên Bạch Húc kia sao?
Hắn không hiểu, cũng hoàn toàn không muốn hiểu, dần dần đi vào một cái ngõ cụt. Ngay thời điểm hắn sắp bị ép tới nổi điên, đột nhiên có một ngày trong đầu hắn xuất hiện một thanh âm.
Thứ kia tự là xưng hệ thống, nói cho hắn vào khoảng thời gian này đi tới rừng rậm Ma Thú thì có thể gặp gỡ người có thể thay đổi cuộc đời hắn. Nam nhân kia, chính là người trong định mệnh của hắn.
Hắn vốn dĩ không tin, chẳng qua dù sao Bạch Long Phủ với hắn mà nói đã là một nơi tràn đầy thương tâm, đi thử một chút cũng chẳng sao. Vì thế hắn liền gặp được người nam nhân giống như thần kia, sau đó hoàn toàn lún sâu vào.
Hắn thề, hắn chưa từng gặp một nam nhân nào tuấn mỹ đến thế, lạnh nhạt, cường đại, hoàn mỹ đến gần như chói mắt, đây là người định mệnh của hắn......
Nhưng làm hắn cảm thấy sợ hãi chính là, người nam nhân này cũng giống hệt như mấy người Bạch Long Phủ. Sau khi cứu được hắn, y trừ bỏ kích động lúc ban đầu, sau lại đối đãi hắn giống như là không khí.
Vì để cho người nam nhân này nhớ kỹ hắn, hắn hy sinh hết thảy. Thời gian, tu vi, cảm tình thậm chí thân thể, liên tục lấy thân phạm hiểm đi cướp đoạt mấy thứ kia. Suốt hơn 200 năm theo đuổi, lại ở thời điểm nhìn thấy nam nhân trong quan tài băng kia liền hoàn toàn hỏng mất.
Đây mới là bảo bối của mọi người a......
Khuôn mặt giống với hắn như đúc, không có bất cứ chỗ nào xuất sắc hơn, nhưng lại được bọn họ nhớ kỹ đến tận bây giờ. Giờ khắc này, những tâm tình phức tạp đó rốt cuộc chuyển hóa thành hận, hận thấu xương.
Hắn hận Bạch Húc, hận Dạ Vô Thương, hận mọi người Bạch Long Phủ......
Nhưng mà ngay thời điểm hắn duỗi tay định huỷ diệt cổ thi thể đó, hắn bị nam nhân kia tự tay đánh gãy tay chân, tự tay......
A, xuống tay tàn nhẫn như vậy, không màng tới tình cảm hơn 200 năm của bọn họ chút nào......
Hắn đến nay còn nhớ rõ ánh mắt lạnh băng không hề có cảm tình lúc ấy nam nhân kia nhìn hắn, làm hắn đến nay không dám hồi tưởng lần thứ hai.
Thật vất vả kéo thân tàn trở về Bạch Long Phủ, nghênh đón lại là một con mưa chỉ trích của mọi người trong phủ. Bạch Phong, người đã từng coi hắn như trân bảo, cũng lần đầu tiên động thủ đánh hắn.
Nhưng hắn đã làm sai cái gì? Còn không phải là định huỷ hoại cái người vốn đã không nên tồn tại kia sao? Hắn chỉ là muốn sửa sai lầm này lại cho đúng thôi. Trên đời này có hắn là đủ rồi, còn cái người tên Bạch Húc gì đó, căn bản là không nên tồn tại a!
Nếu không có hắn thì tốt rồi...... Nếu hắn không còn nữa......
Đáng tiếc ngay cả chút hy vọng xa vời cuối cùng này của hắn cũng bị Dạ Vô Thương tự tay chặt đứt. Thật lạnh quá, chưa bao giờ lại lạnh đến như vậy, hoá ra chết đi chính là như thế này. Hắn đã từng vì đoạt bảo mà vô số lần tiếp cận với tử vong, chỉ là lại chưa từng cảm thấy lạnh lẽo như bây giờ.
Bởi vì tâm cũng hoàn toàn lạnh sao?
Cho nên hắn rốt cuộc vì cái gì lại tồn tại? Có hắn, rồi lại vì cái gì phải có Bạch Húc?
Hai người bọn họ, vốn dĩ cũng chỉ có thể tồn tại duy nhất một người. Đáng tiếc, sống sót, không phải hắn a......