Hệ Thống Cứu Vớt Vai Ác Boss

Chương 87: Đại kết cục (2)



Edit: Tagoon

Bạch Phong dẫn đầu sắc mặt nghiêm nghị, gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Vô Thương, trong mắt là một mảnh sát ý lạnh lẽo, "Dạ Vô Thương, ta không để bụng thân phận ngươi ra sao, chỉ cần ngươi đem thi thể của Tử Thanh trả lại cho chúng ta, Bạch Long Phủ lập tức sẽ rời khỏi, quyết không nuốt lời!"

Đám người còn lại một mảnh ồ lên, tựa như một giọt nước bắn vào chảo dầu sôi, nháy mắt nổ tung. Những kẻ xưa nay sợ hãi cái chết nhưng đồng thời cũng oán hận Bạch Long Phủ rốt cuộc không khống chế nổi nữa, đủ loại chỉ trích không dứt bên tai.

"Họ Bạch, các ngươi đây là có ý tứ gì? Thì ra các ngươi quả thật là phản đồ của Tu chân giới chúng ta, từ sớm đã đầu phục Ma tộc, trở thành chó săn cho bọn chúng đi! Khó trách bọn chúng lại chưa bao giờ tấn công Bạch Long Phủ!"

"Đúng vậy, ra vẻ đạo mạo chẳng qua cũng chỉ như vậy, nhìn thì là thế gia mấy vạn năm, nội tình thâm hậu, cư nhiên thời khắc mấu chốt vứt bỏ đồng tộc, làm bạn cùng ma, các ngươi căn bản không xứng làm người!"

"Các huynh đệ, có khi những người thân đã chết của chúng ta lúc trước đều là do Bạch Long Phủ bọn họ đã thông đồng cùng Ma tộc, chính là để diệt trừ dị kỷ, ý đồ đáng chết a!!"

"Đúng vậy......"

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ khe vực cơ hồ bị đủ các loại chửi rủa trào phúng bao trùm. Tất cả mọi người đều tràn đầy căm phẫn cùng phẫn hận, không một ai đối với chuyện từng được Bạch Long Phủ thu lưu có chút cảm kích nào, giả nhân giả nghĩa thôi!

Hoặc đây căn bản chính là một âm mưu khác của bọn chúng, vì muốn một lưới bắt hết bọn họ!

Đúng! Nhất định là như thế này!

Nhưng cho dù ngoài miệng mắng hung ác tới đâu, lại không có một kẻ nào dám dẫn đầu động thủ. Không nói đến thực lực của Bạch Long Phủ, chỉ riêng đối diện với Ma tộc như hổ rình mồi đã khiến cho bọn họ nhìn thôi là thấy sợ. Nếu như không có Bạch Long Phủ phù hộ, bọn họ chỉ e hôm nay đều phải chết ở chỗ này. Nhưng muốn cho bọn họ cứ như vậy mà thỏa hiệp, xin thứ khó tòng mệnh.

Bạch Húc nhăn mày, đẩy Dạ Vô Thương bước ra ngoài. Dạ Vô Thương kinh ngạc trong chớp mắt, nhưng vẫn chỉ nắm chặt tay đi theo phía sau hắn, một tấc không rời mà che chở, bảo đảm không có bất luận kẻ nào có thể làm hắn bị thương.

"Phụ thân, ta đã trở về." Bạch Húc nhìn về phía đối diện mọi người của Bạch Long Phủ dùng ánh mắt giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm hắn, trong lòng một trận chua xót. Đây cũng là người nhà chân tình thực lòng yêu thương hắn a!

Bạch Phong cùng Bạch Uyên nháy mắt tiếp theo đã xuất hiện ở trước mặt hắn, tựa hồ muốn vươn tay sờ xem hắn là thật hay giả, tất cả bộ dáng vừa cẩn thận vừa khắc chế kia đều giống y hệt như Dạ Vô Thương ban nãy.

Bạch Phong lập tức đỏ hốc mắt, nam nhân gần 500 tuổi giờ lại giống như một hài tử, nước mắt chảy đầy mặt, run run rẩy rẩy ôm người vào trong lòng ngực, thở dài, "Trở về là tốt, không có việc gì là tốt......" Bạch Uyên đứng ở một bên, trên mặt cũng là vẻ kích động hiếm có.

Bạch Húc từ trong lòng ngực Bạch Phong lui ra ngoài, thở dài nói, "Ngừng chiến đi phụ thân, không ý nghĩa."

Bạch Phong liên tục gật đầu, bàn tay gắt gao nắm chặt cổ tay hắn, liên tục nói, "Đều nghe ngươi, đều nghe ngươi......" Quay đầu nhìn về phía đám người Tu chân giới, cất cao giọng nói, "Ta Bạch Phong lấy thận phận gia chủ Bạch Long Phủ tuyên bố, Bạch Long Phủ rời khỏi lần đại chiến này!"

Tức khắc, bốn phía một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên bạch y đột nhiên nhảy ra này. Tu vi rõ ràng không phải đặc biệt cường, nhưng bất kể Bạch Long Phủ hay là đám người Ma giới đều ẩn ẩn có ý vị lấy hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Bạch Húc vừa lòng gật gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía Dạ Vô Thương, hỏi, "Ngươi nói đi?"

Dạ Vô Thương đúng lúc bày ra một gương mặt tươi cười, chân chó nói, "Sư huynh nói cái gì thì chính là cái đó, sư huynh nói đều là đúng!" Ngay sau đó quay mặt về phía mọi người, nghiêm nghị nói, "Từ nay về sau, Ma tộc tuyệt không chủ động sinh sự, chỉ cần các ngươi không chủ động khiêu khích, liền vĩnh không khai chiến!"

Mọi người sửng sốt, như vậy là xong rồi?

Đại chiến liên tục hơn 200 năm, lại bởi vì một nan nhân đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng nói một câu, liền kết thúc như vậy?

Có kẻ tâm tư lung lay, nhìn thấu sức ảnh hưởng của Bạch Húc đối với Dạ Vô Thương, vội vàng nói, "Vị thiếu hiệp này, ngươi khả năng có điều không biết, kẻ đứng phía sau ngươi chính là đại Ma Tôn, làm người âm ngoan độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn quả thực không ai không biết. Một mình gã đã giết gần mười vạn tu sĩ, nợ máu trong tay chồng chất quả thực lệnh người giận sôi. Một tu sĩ có tinh thần trọng nghĩa như ngươi, hẳn là nên giết gã để báo thù cho đông đảo đạo hữu đã chết đi!"

"Đúng vậy, báo thù! Giết gã!"

"Ma đầu phát rồ ai cũng có thể giết chết!"

"......"

Trong khoảng thời gian ngắn, tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ. Sống nhiều năm như vậy, đương nhiên có thể nhìn ra Dạ Vô Thương vô cùng để ý người này, đặc biệt là sự thâm tình trong mắt y, tuy rằng làm người cảm thấy ghê tởm, nhưng không thể không nói, hiện tại đối bọn họ là có lợi.

Người thanh niên này là tiên tu, nhất định phi thường thù hận Ma tộc, hơn nữa với tính cách kia của Dạ Vô Thương, tất nhiên đã làm gì đó với hắn rồi. Như vậy thù mới hận cũ chồng chất, chỉ cần người này nguyện ý, lấy tính mạng của gã quả thực dễ như trở bàn tay!

Nghe thanh âm thảo phạt như sóng biển đinh tai nhức óc, cảm xúc của Dạ Vô Thương không có bất cứ dao động nào. Y chỉ tiếp tục lẳng lặng nhìn Bạch Húc, tin rằng Bạch Húc chỉ cần lộ ra một chút ý tứ muốn giết y, y lập tức sẽ ngoan ngoãn đem cổ dâng lên.

Ngay sau đó, mọi thanh âm đột nhiên im bặt, cổ họng của tên lão giả lên tiếng đầu tiên bị một thanh băng kiếm đâm thủng, hai mắt trợn tròn, không cam lòng ngã xuống đất.

"Ngươi...... Ngươi cư nhiên giết người! Uổng cho là đệ tử tiên đạo chúng ta!" Mấy tên bạch mi lão giả giận dữ, tức đến mức khuôn mặt đỏ bừng. Vốn dĩ cho rằng thiếu niên này là kẻ đơn thuần dễ nắn bóp, nhưng hắn cư nhiên dám ra tay với bọn họ?

Bạch Húc nhẹ nhàng bâng quơ thu hồi tay, tựa hồ một kiếm sắc bén cừa rồi không phải xuất ra từ tay hắn.

Ánh mắt hờ hững của hắn nhìn quét về phía mọi người, thấp giọng nói, "Tiên tu? Sớm tại khi tông môn của ta thi triển tiêu hồn thực cốt đinh với ta, ta cũng đã đem hết thảy đều trả lại cho tông môn. Lúc này ta, chỉ là ta, chỉ là Bạch Húc, không phải Thiên Hoa Tông thủ tịch đại đệ tử gì cả, càng không phải người đạo đức mẫu mực gì hết, chỉ là...... Bạch Húc!"

Bạch Húc giương mắt, lạnh lùng cười lớn, "Ta đã nói rồi, ngừng chiến. Nếu các ngươi không phục, có thù báo thù có oán báo oán, ta không còn lời nào để nói. Đến nỗi giết không được kẻ thù, đó chính là do bản lĩnh của các ngươi vô dụng, trách không được người khác."

"Hiện tại, muốn báo thù cứ bước ra, chúng ta có thể một bút một bút tính. Không thù không oán thì cút ngay, đừng quay đầu lại để đến khi bị người ta lợi dụng cũng không biết."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn hiện ra một loại trầm mặc mê mang, lại không có một ai dám can đảm đứng ra.

Ngẫu nhiên có một vài kẻ lẫn ở trong đám người kích động, "Mọi người đừng sợ, chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ cái đám Ma tộc này sao?" Nhưng cũng không nhận được hồi đáp.

Súng bắn chim đầu đàn, huống chi, không có Bạch Long Phủ phù hộ, phần thắng của bọn họ gần như bằng không. Chiến tranh như vậy, thật sự còn có ý nghĩa đánh tiếp sao?

Ma tộc cũng đã ngừng chiến, bọn họ hà tất lại phải vì lòng tự trọng đáng chết kia mà bỏ mệnh tại nơi này sao?

Cảnh tượng quỷ dị thời điểm cuộc đại chiến bắt đầu một lần nữa hiện lên trong đầu bọn họ, còn chưa hiểu chuyện gì đã bị quấn vào một hồi chiến đấu có một không hai như vậy, chờ bình tĩnh lại, cũng có thể hơi chút nhìn ra manh mối, bọn họ có lẽ, thật sự đã trở thành quân cờ của một kẻ dã tâm nào đó!

Hiểu được ra điều này, mọi người sôi nổi nghỉ ngơi tâm tư, đến nỗi mấy cái thù hận kia, chỉ có thể về sau lại tiếp tục suy xét, mà những kẻ trong lòng có quỷ, không có ưu thế dư luận, cũng chỉ có thể xám xịt theo chân rời đi.

Tiên ma đại chiến giằng co gần 200 năm liền kết thúc trong một bầu không khí quỷ dị như vậy, quả thực vừa bi vừa hài.

Bạch Phong lôi kéo Bạch Húc, nhẹ giọng nói, "Chuyện này, Tử Thanh, cùng ta về nhà đi, mẫu thân ngươi rất nhớ ngươi."

Bạch Húc cảm giác một cánh tay khác của mình nháy mắt bị Dạ Vô Thương níu chặt, hắn tránh thoát khỏi tay Bạch Phong, xin lỗi nói, "Xin lỗi phụ thân, ta lần này, là trở về vì y."

Hắn chủ động nắm lấy tay Dạ Vô Thương, đổi lấy biểu tình mừng rỡ như điên cùng với đôi mắt lập tức sáng ngời của người nọ.

"Ta phải ở lại chỗ này, phiền toái ngài trở về nói với mẫu thân một tiếng, ta một thời gian sau sẽ trở về vấn an các ngươi." Ngữ khí Bạch Húc mềm nhẹ lại kiên định, mang theo sự nghiêm túc và kiên trì không dung kháng cự.

Bạch Phong ấp úng há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói. Hắn cực kỳ phức tạp liếc nhìn Dạ Vô Thương một cái, bất đắc dĩ thở dài nói, "Nếu y đối đãi ngươi không tốt, tùy thời trở về, Bạch Long Phủ vĩnh viễn là nhà ngươi."

Dạ Vô Thương sắc mặt nghiêm lại, kéo Bạch Húc về phía sau, trịnh trọng nói, "Ngài yên tâm, ta cho dù có phải bỏ mệnh, cũng tuyệt sẽ không để cho sư huynh tổn thương dù chỉ là một cọng tóc."

Cuối cùng, Bạch Phong lắc đầu đi mất. Bạch Uyên trước khi đi cảnh cáo trừng mắt một cái với y, cũng không nói cái gì.

Thẳng đến khi hai người đều đã đi xa, Dạ Vô Thương mới phản ứng lại được. Y ôm lấy Bạch Húc thuấn di trở về, một lần nữa đè người lên trên giường, trong mắt là vẻ mừng rỡ rõ rệt, "Sư huynh nói, sẽ ở lại, vì ta......"

"Đúng," Bạch Húc cong cong khóe môi, "Vì ngươi......"

Cái hôn so với vừa rồi càng kịch liệt hơn hạ xuống, hôn đến nỗi Bạch Húc mơ mơ màng màng sau đó mới dần dần đi xuống, y hiện tại đã muốn người này tưởng như sắp phát điên rồi.

Muốn xác định, người này trở về, ở ngay bên cạnh y!

Lúc ngón tay của Dạ Vô Thương bồi hồi trước huyệt khẩu chặt chẽ kia, y có thể cảm giác được Bạch Húc nháy mắt cứng đờ. Y cố nén lại dục vọng sắp nổ tung của mình, tinh tế hôn lên mặt hắn, nhẹ giọng hỏi, "Sư huynh biết, ta đợi ngươi bao lâu không?"

Bạch Húc nguyên bản muốn chống đẩy ngay lập tức khựng lại, tùy ý một ngón tay chui đi vào, khó chịu cực kỳ nhỏ kia làm sao so được với nỗi đau đớn sắp nổ tung trong lòng hắn, "Bao lâu?"

"Hai trăm mười bảy năm ba tháng cộng thêm sáu ngày......" Dạ Vô Thương nhẹ giọng nói, nhân cơ hội đâm toàn bộ vào trong. Bạch Húc đột nhiên cứng đờ, lại không phải bởi vì cái đau trướng kia, mà là con số gần như khủng bố này.

Hai trăm mười bảy năm ba tháng sáu ngày?

Hơn 200 năm?

Hắn ở hiện thế chẳng qua mới hơn một tháng, lại khiến cho Dạ Vô Thương một mình ở chỗ này đợi hắn hơn 200 năm?

Như vậy y đã phải chịu cô độc đến mức nào? Đêm khuya mộng hồi có phải đau tận xương cốt hay không?

Bạch Húc ngẩng đầu, chờ đến khi chân chân chính chính nhìn thẳng vào đôi mắt người nọ mới biết được, rối rắm lúc trước của mình có bao nhiêu nhẹ nhàng.

Hơn một ngàn vạn ngày đêm, Bạch Húc vô pháp tưởng tượng Dạ Vô Thương đã vượt qua như thế nào. Chỉ là hiện tại, hắn không muốn từ trên người y nhìn thấy được bộ dáng không nỗi buồn nào hơn tâm chết, như vậy quá mức thống khổ.

Hắn ấp úng hơi hơi hé miệng, lại chỉ có thể thốt ra một chuỗi rên rỉ dính nhớp, "Thực xin lỗi...... Tiểu Dạ, xin lỗi...... Ta không biết......"

Dạ Vô Thương từng chút một đâm vào chỗ sâu nhất, cảm thụ được nơi đó chặt chẽ bao vây cùng hút lấy, rốt cuộc chân chính cảm nhận được, người này đã trở lại! Thật sự đã trở lại!

Y không có trả lời, dùng sức hôn lên bờ môi đã có chút tổn hại kia, động tác dưới thân càng thêm điên cuồng, quả thực giống như là đang dùng sinh mệnh thậm chí linh hồn để yêu, để cảm thụ.

Bạch Húc thét chói tai liên tục, ngay lúc sắp lên đến đỉnh thì lại bị người nọ cầm lại, đau đớn khi không thể tiết ra khiến khuôn mặt hắn lộ ra một chút thần sắc thống khổ, tựa như con mèo nhỏ thấp giọng khóc nức nở, "Tiểu Dạ, đừng như vậy, khó chịu...... Buông ra......"

Nhưng Dạ Vô Thương lại không dao động chút nào, động tác dưới thân không ngừng nghỉ, tùy ý từng đợt từng đợt triều dâng thổi quét người nọ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trong miệng nói, "Sư huynh, ngươi thề đi, ngươi vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta, vĩnh viễn thuộc về ta, sẽ không lại vứt bỏ ta!"

Bạch Húc mở đôi mắt đẹp ngập nước, biết người này cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn, chỉ có thể run run rẩy rẩy nói, "Ta...... Bạch Húc, ưm, thề, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi...... Dạ Vô Thương, vĩnh viễn...... A...... Thuộc về ngươi, tuyệt đối sẽ không lại...... A! Lại vứt bỏ ngươi......"

Trong mắt Dạ Vô Thương hiện lên một mạt mừng như điên, buông vật trong tay ra, cúi đầu, giảo phá đầu lưỡi hai người, làm cho máu dung hợp lại với nhau, huyết khế, chẳng qua lần này, lại là lưỡng tình tương duyệt.

Y rốt cuộc chờ được cứu rỗi của mình......

Không biết qua bao lâu, Bạch Húc cảm giác hắn đã sắp gục ngã, người phía sau lại vẫn tinh thần sáng láng như trước, thấp giọng cầu xin, "Sư huynh, lại thêm một lần nữa được không? Chỉ một lần thôi!"

"Cút! Ưm...... Tên hỗn đản nhà ngươi......"

"Được, ta hỗn đản......"

Nhưng mà một lần này cho đến tận hừng đông vẫn còn chưa kết thúc.

Dạ Vô Thương cúi đầu nhìn người đã hoàn toàn lâm vào hôn mê, lỗ hổng trong lòng rốt cuộc được lấp đầy.

Phảng phất trăm năm ngày đêm mong nhớ trước đó đều đáng giá, ông trời rốt cuộc không có độc ác đến mức tự tay bẻ gãy đoạn phong nguyệt này.

Bọn họ còn chưa bắt đầu, sao có thể dễ dàng kết thúc?

Cũng may hắn đã trở lại, cũng sẽ không rời đi nữa......

Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi các tiểu thiên sứ, hôm nay càng chậm, tui không nghĩ tới chương này sẽ viết dài như vậy.

Đến lúc này, chính văn của truyện đã kết thúc, Mặc Mặc là một tân nhân tiểu bạch, đắp nặn nhân vật hay thay đổi cốt truyện đều không tốt, hình tượng nhân vật quá mức phiến diện, tựa như người trong sách, tui chỉ có thể tận lực tinh tế hóa.

Cuốn truyện này tuy rằng có rất nhiều khuyết điểm, cũng là tâm huyết hơn ba tháng của tui. Cảm ơn các tiểu thiên sứ nguyện ý đọc văn của tui, nguyện ý cùng vai chính của tui cùng nhau thám hiểm cùng nhau trưởng thành.

Truyện mới của chúng ta thấy rồi nhỉ, qua mấy ngày sẽ có phiên ngoại, trước sau như một yêu mọi ngừi, moa moa piu ~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv