Edit: Tagoon
"Từ từ......" Bạch Húc vội duỗi tay chống đẩy, lại bị Dạ Vô Thương bắt lấy cổ tay ấn lên trên đỉnh đầu, một lần nữa dùng xích sắt kia khoá lại. Toàn bộ quá trình chỉ phát sinh trong nháy mắt, hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
"Đổi ý?" Dạ Vô Thương cười hôn lên khoé môi hắn, dùng sức xé rách quần áo hắn, nhẹ giọng nói, "Không kịp nữa rồi......"
Nụ hôn của y dần dần lan xuống dưới, kỹ xảo cao siêu nháy mắt khiến Bạch Húc bị chìm đắm trong tình dục. Chờ đến khi hắn phản ứng lại được, dưới thân đã bị khuếch trương tới ba ngón tay, một căn cự vật đặt ở lối vào ngo ngoe rục rịch.
Bạch Húc sợ tới mức hồn sắp bay lên trời, run run rẩy rẩy nói, "Cút ngay, đừng ép ta hận ngươi!"
Dạ Vô Thương khựng lại, rút ngón tay ra rồi đột ngột đỉnh vào, lấp kín cái miệng hơi mấp máy kia, trong mắt hiện lên một mạt tàn nhẫn, "Vậy cứ hận ta đi, ít nhất ngươi là của ta......"
Nóng rực cực lớn chỉ mới đi vào được một nửa đã bị kẹt lại. Bạch Húc đau đến sắc mặt trắng bệch, Dạ Vô Thương nửa vời cũng cực kỳ khó chịu, một bên nhẹ giọng an ủi hắn, một bên chiếu cố bộ vị có chút mềm nhũn của hắn. Dần dần ra vào cũng bắt đầu trở nên thông thuận, đôi tay Dạ Vô Thương bóp chặt eo hắn, từng chút một thẳng tiến tới chỗ sâu nhất, cho đến tận khi cảm thấy cọ qua điểm nào đó người nọ sẽ run rẩy, y mới liên tục hướng về điểm này đâm tới.
Bạch Húc cho dù không muốn nhưng sau đó lại cũng bắt đầu trầm mê. Khoái cảm cực lớn ăn mòn thần chí hắn, cho dù tay đã bị buông ra thì cũng tự động vòng qua cổ người nọ, thậm chí thời điểm y tiến công còn chủ động nâng eo phối hợp đung đưa.
Khoái cảm dần dần chồng chất, Bạch Húc rốt cuộc thét chói tai tiết ra ngoài, nhưng mà nhiệt độ phía sau vẫn không chút nào giảm, thậm chí còn có xu thế tăng tốc. Thẳng đến khi hắn bắn ba lần, Dạ Vô Thương mới kêu rên tiết ở trong thân thể hắn.
Dạ Vô Thương ôm Bạch Húc, thỏa mãn hôn hôn khóe môi hắn, thở dài nói, "Rốt cuộc, ngươi là của ta......"
Bạch Húc từ trong khoái cảm ngập đầu kia phục hồi lại tinh thần. Nhớ tới chính mình vừa rồi trầm mê, sắc mặt hắn càng thêm khó coi. Nghe bên tai truyền đến thanh âm nhắc nhở của hệ thống, hắn toát ra một mạt cười lạnh. Hắn thậm chí có thể cảm thấy trong cơ thể bộ phận không thuộc về hắn một lần nữa trở nên cứng rắn.
【 Đinh —— nhiệm vụ hoàn thành, lập tức truyền tống ký chủ trở về hiện thế! 】
【 Đinh —— hệ thống kiểm tra đo lường được huyết khế, khả năng sẽ tổn thương đến Dạ Vô Thương, cưỡng chế cắt đứt! 】
【 Đinh —— huyết khế giải trừ, truyền tống bắt đầu, năm, bốn, ba......】
"Sư huynh, ta yêu ngươi......" Dạ Vô Thương kéo mắt Bạch Húc qua, nâng cằm hắn hôn lên, dưới thân một lần nữa bắt đầu đâm rút với biên độ nhỏ.
【 Hai......】
"Sư huynh, ngươi là lễ vật Thiên Đạo ban cho ta, một đời này có thể gặp gỡ ngươi, ta thực vui mừng......"
【 Một......】
Bạch Húc cuối cùng liếc mắt nhìn Dạ Vô Thương một cái, mười phần phức tạp, bờ môi của hắn ngập ngừng vài cái, không tiếng động mà than câu, "Tạm biệt......"
Chờ đến khi hắn lần thứ hai mở mắt thì đã ở trong căn phòng tối tăm mà hắn đã thuê. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng lờ mờ phát ra từ màn hình máy tính khiến hắn không khỏi hoài nghi, kia chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng?
Bạch Húc bò dậy vọt tới trước máy tính, thời gian chỉ trôi qua có một ngày, hắn ở bên kia bảy năm, chỉ là một ngày ở nơi đây?
Bạch Húc có chút hoảng hốt đi vào trong nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt. Mặt gương phản chiếu ra vẫn là tên điểu ti nam khí tức suy sút, tóc mái hơi dài che khuất cặp mắt đào hoa sáng ngời như sao, sắc mặt tái nhợt do hàng năm không thấy ánh mặt trời, hết thảy đều xa lạ lại quen thuộc như vậy.
Hắn yên lặng lật qua lật lại trên giường, cư nhiên không có hưng phấn như trong tưởng tượng mà ngược lại cảm thấy trong lòng vắng vẻ, thực hụt hẫng. Hắn chỉ có thể đem điều này quy kết thành việc vẫn còn thiết tha đến thế giới kia, rốt cuộc ngây người đã lâu như vậy, mà tuyệt đối không phải nguyên nhân nào khác. Cứ như vậy, Bạch Húc tự thôi miên mình tiến vào mộng đẹp.
Dạ Vô Thương trong nháy mắt khi Bạch Húc rời đi liền cảm giác được, thân thể trong lòng ngực y không hề có độ ấm, thậm chí không có bất cứ hơi thở của người sống nào. Nhưng là thứ gì có thể giấu diếm được cao thủ Đại Thừa kỳ như y, trộm người y yêu đi mất?
"Sư huynh?" Y nhẹ nhàng sờ lên mặt Bạch Húc, ánh mắt càng thêm nhu hòa, cực lực áp xuống một loại điên cuồng bí ẩn, "Sư huynh, đừng giận ta, ngươi không thích, ta sẽ không làm, đừng không để ý tới Tiểu Dạ......"
Y tinh tế hôn lên môi người nọ, nhưng trừ bỏ một mảnh lạnh lẽo, không có bất luận cái gì đáp lại, cho dù là kháng cự, cũng không có.
"Sư huynh, ta biết ngươi mệt mỏi, vậy ngươi ngủ một lúc đi, chỉ một chốc thôi nhé. Đợi lát nữa ta kêu ngươi rời giường, đến lúc đó không được không để ý tới ta......"
Dạ Vô Thương gắng gượng nặn ra ra một cái mỉm cười, hàng mi lại dần dần đong đầy nước mắt, từng giọt từng giọt dừng ở trên người Bạch Húc, bắn ra một cái bọt nước mỏng manh.
"Sư huynh......" Y ôm chặt thân thể Bạch Húc, khí thế trên người nghiêng ngả thoát ra, nháy mắt đánh sụp nửa cái đại điện nhưng vẫn chưa có dấu hiệu đình chỉ, không ngừng hướng ra phía ngoài tàn sát bừa bãi.
Cuối cùng, toàn bộ ma cung biến thành một mảnh phế tích, trừ bỏ cái giường kia thì không có một chỗ nào là còn nguyên vẹn.
Bạch Húc có chút mơ màng hồ đồ từ trên giường ngồi dậy. Hắn trở về đã gần một tháng, gần như mỗi ngày đều sẽ nhắn tin về cho ông bà ngoại, công việc cũng một lần nữa đi vào quỹ đạo. Nhưng tinh thần của hắn lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được suy sụp hẳn xuống, tựa như cái xác mất đi linh hồn, cho dù một giây trước còn đang cùng người ta nói chuyện, giây tiếp theo liền sẽ thất thần, buổi tối cũng thường xuyên mơ đủ loại kỳ giấc mơ kỳ quái, rõ ràng vô cùng nhưng khi tỉnh lại thì cái gì cũng không nhớ được.
Buổi tối hôm nay sau khi ngủ, Bạch Húc chợt cảm thấy mình đang ở trong một cái hành lang tối om, nhưng bất kể hắn đi như thế nào cũng không thoát ra được, mà phía trước lại vẫn có thanh âm, đứt quãng, quen thuộc mà lại an tâm, bức cho hắn không thể không ngừng tiếp cận phương hướng đó.
Rốt cuộc, ánh sáng phía trước càng lúc càng lớn, Bạch Húc không ngừng chạy vội lên phía trước. Không biết qua bao lâu, trước mắt hắn rộng mở sáng ngời, lại ngạc nhiên khựng lại bước chân.
Đây là một tẩm cư xa hoa, đồ vật trang hoàng xa xỉ cực độ. Nhưng mà hấp dẫn tầm mắt nhất lại là cái giường băng siêu to ở giữa phòng, đủ để bốn năm người đồng thời lăn lộn trên đó. Mà người nằm phía trên giường băng bất ngờ lại chính là hắn!
Bạch Húc bất giác bước về phía trước một bước nhỏ, lại đâm sầm vào một vách ngăn vô hình. Hắn chỉ có thể ngây ngốc sững sờ tại chỗ, giống như là đang xem một màn kịch câm.
Lúc này, trong tầm mắt hắn xuất hiện một người khác. Bạch Húc chớp mắt kinh ngạc, Minh Hàn?
Chỉ thấy người nọ mặc một bộ quần áo màu đỏ tía, mặt trên thêu đủ loại phù chú phức tạp, cổ áo cổ tay là hoa văn màu vàng kim nhạt, nhìn qua quý không thể tả. Ngũ quan y cực kỳ thâm thúy giống hệt như là hàng mỹ nghệ do chính tay thượng đế tỉ mỉ tạo ra, không thể tìm được bất cứ tì vết nào. Đặc biệt là đôi mắt màu tím đen kia, thâm thúy lại hờ hững, loại khí thế liếc nhìn thiên hạ này, nghĩ đến cũng chỉ có nam nhân kia.
"Sư huynh......" Người nọ ngồi ở mép giường, duỗi tay phủ lên mặt hắn, cách mấy tấc hư hư miêu tả, thở dài nói, "Ngươi sao còn chưa tỉnh? Ta sắp nhịn không được nữa rồi......"
Bạch Húc sợ hãi cả kinh, đây là Dạ Vô Thương? Vai ác đại nhân?
Nhưng bộ dáng người này so với trong trí nhớ của hắn thật sự kém quá nhiều. Đây đã là một nam tử thành niên hoàn toàn thành thục, bất kể vóc người hay là tướng mạo đều gần như giống hệt với người kia, không còn mang theo một tia trẻ con.
"Sư huynh, ngươi bảo ta giữ gìn Bạch Long Phủ, ta đã bảo vệ bọn họ vô cùng tốt, một người cũng chưa chết, ngươi có vui không?" Dạ Vô Thương như là nghĩ tới cái gì, cười khẽ, cúi đầu ở trên trán của thi thể khẽ hôn một cái, "Hiện tại Bạch Long Phủ đã là tiên đạo khôi thủ, mấy kẻ Thiên Hoa Tông đã từng thương tổn đến ngươi, ta cũng giết sạch, ngay cả linh hồn cũng không chừa lại, sư huynh ngươi có khen thưởng gì không?"
Bạch Húc im lặng nhìn hết thảy, động tĩnh bên kia giống như là một cục đá, ném vào mặt hồ vốn không yên ả trong tâm hắn, làm nổi lên một mảnh gợn sóng.
"Sư huynh vẫn không muốn tha thứ cho Tiểu Dạ sao?" Dạ Vô Thương hai mắt đột nhiên trở nên đỏ đậm, dùng sức kéo vạt áo Bạch Húc trên giường, lộ ra thân thể xanh tím loang lổ của hắn, dùng sức cắn xuống. Bởi vì thi thể máu không lưu thông, cho nên những dấu vết đó chỉ sẽ ngày càng trở nên đáng sợ, bắt đầu từ cổ trở xuống, cơ hồ không có một mảnh da hoàn chỉnh, tất cả đều là dấu hôn cùng dấu tay rậm rạp, Bạch Húc nhìn mà rét run.
"Nếu như thế, ta đây giết hết bọn họ được không? Đúng, ta đi đem Bạch Uyên, Bạch Phong, toàn bộ người Bạch Long Phủ đều giết hết, làm thành con rối. Còn cả sư tôn, ta cũng giết người luôn, sư huynh ngươi tức giận không?" Dạ Vô Thương dùng sức hôn lên hai điểm trước ngực hắn, ánh mắt điên cuồng lại nguy hiểm, "Sư huynh tức giận, vậy cứ mắng ta đi được không? Chỉ cần ngươi tỉnh lại, đánh ta mắng ta đều được, cho dù có giết ta, ta cũng nguyện ý......"
"Tỉnh lại được không, sư huynh, cầu xin ngươi mở mắt ra nhìn ta......" Nam nhân vừa rồi còn vô cùng điên cuồng, cả người đột nhiên uể oải xuống, giống như là con thú nhỏ mất đi mẫu thân, đáng thương vô cùng nằm cuộn tròn bên cạnh thi thể hắn, hấp thu độ ấm không còn thừa nhiều lắm.
"Sư huynh, chỉ cần ngươi nguyện ý tỉnh lại, ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục bức bách ngươi. Cho dù ngươi phải rời khỏi ta, như thế nào cũng được, chỉ cần ngươi sống lại, ngay cả khi ngươi không hề thuộc về ta......"
Dạ Vô Thương thanh âm dần dần nhẹ xuống, cả người y nằm trên giường băng, đem cổ thi thể kia ôm vào trong lòng ngực, một trận lưỡi dao gió thô bạo ở trong toàn bộ không gian tàn sát bừa bãi, y lại còn ở nhẹ giọng lẩm bẩm, "Sư huynh, ta đi tìm ngươi được không? Thế giới này, không có ngươi, ta không muốn ở nữa, ta đi tìm ngươi được không? Ta đã sắp tìm được phương pháp, ngươi chờ ta......"
Tiếng cuối cùng vừa thoát ra, toàn bộ cung điện đột nhiên sụp xuống làm nổi lên một trận ồn ào. Trong một mảnh tối đen như mực, Bạch Húc loáng thoáng nghe được thanh âm của những người khác truyền đến.
"Tôn thượng lại đi thăm tôn hậu? Đây đã là lần thứ ba trong năm nay rồi, cứ tiếp tục như vậy không được a......"
"Đúng vậy, vẫn nên khai chiến sớm một chút đi, tôn thượng có chuyện làm thì sẽ không thường xuyên mất khống chế......"
"Tôn thượng lúc trước một thân thương trở về, nghe nói là đi đồ Thiên Hoa Tông? Tuy rằng tiên tu tất cả đều là một đám gia hoả ra vẻ đạo mạo, nhưng mà một mình giết hết ba vạn người, thực lực của tôn thượng xem ra lại tiến bộ."
"Ba vạn sao? Ta nghe nói là 30 vạn đó?"
"......"
Thanh âm mơ mơ hồ hồ cũng dần dần biến mất, trước mắt Bạch Húc một lần nữa lâm vào một mảnh tối đen.
Hắn bỗng nhiên từ trên giường bừng tỉnh, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, quần áo trên người sớm đã ướt đẫm mồ hôi dính sát vào trên người. Trái phải nhìn chung quanh một vòng, vẫn là cảnh tượng quen thuộc kia, cho nên nói, vừa rồi chỉ là một giấc mộng ư?
Nhưng vì sao lại chân thật đến như vậy? Mọi chi tiết bên trong, nhỏ như hoa văn điêu khắc trên giường băng cũng đều như in hiên lên trong đầu hắn, quả thực chân thật đến mức đáng sợ......
Nhớ tới bộ dạng hỏng mất vừa rồi của Dạ Vô Thương, Bạch Húc liền có chút khó chịu túm chặt ngực áo, trong lòng khó chịu đến lợi hại, tựa như có một tảng đá lớn gắt gao đè nặng trên đầu, cơ hồ khiến hắn không thở nổi.
Hắn đây là, làm sao vậy?