Nghĩ vậy, y nhịn không được gợi lên khóe môi, hơi cúi đầu ngậm lấy đôi môi mà y mơ ước bấy lâu. Xúc cảm mềm mại khiến y rốt cuộc không khống chế nổi lực đạo, đầu lưỡi linh hoạt trực tiếp tách mở hàm răng hơi hé lách vào, khều lấy cái lưỡi mềm mại kia rồi không ngừng liếm láp.
Lực đạo của Dạ Vô Thương dần dần tăng lên, dùng sức đảo qua hàm trên và cuống lưỡi hắn, ngay cả kẽ răng cũng không chịu buông tha, thậm chí còn muốn xâm nhập thật sâu vào bên trong yết hầu hắn, đem toàn bộ đầu lưỡi của hắn rút ra hết rồi nuốt vào bụng.
Y chỉ cảm thấy mật dịch trong miệng sư huynh sao lại ngọt ngào đến vậy, cứ như là được nhưỡng ra từ bông hoa tốt nhất, khiến y muốn ngừng mà không được, càng ăn càng thấy thèm khát, lực bóp trên tay cũng dần dần tăng lên, sau đó dùng sức xé một nhát để lộ ra thân thể trắng bóc của hắn.
Dáng dấp của Bạch Húc tuy là một nam tử, nhưng so với nữ tử cũng tuyệt đối không kém cỏi, không thể không nói là tuyệt sắc đứng hạng đầu.
Màu da hắn cực kỳ trắng, lại không phải tái nhợt bi thảm, mà là trắng ngọc khỏe mạnh, tản ra ánh sáng oánh nhuận, xúc cảm khi dùng tay chạm vào cực tốt, trơn mà không dính. Chỉ e dù là nữ tử cũng không có được làn da tinh tế như vậy, quả thực giống như một khối noãn ngọc, làm người căn bản không muốn buông tay.
Bạch Húc tuy rằng dáng người thon dài, nhìn qua tinh tế, lại tuyệt không gầy yếu, cái gì nên thì đều có, đường cong cơ bắp lưu sướng xinh đẹp, mang theo mỹ cảm về lực lượng lại tuyệt không hiện vẻ cường tráng.
Vô luận là cơ bụng khe múi rõ ràng, nhân ngư tuyến gợi cảm, hay là xương quai xanh tinh xảo kia cùng với hai điểm đỏ hồng trước ngực, đều khiến cho thân thể này tản mát ra sức dụ hoặc không gì sánh kịp.
Ánh mắt Dạ Vô Thương càng thêm thâm trầm. Y chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng dán môi lên cổ hắn, mềm nhẹ liếm mút, sau đó tiến dần xuống phía dưới, liếm qua xương quai xanh tinh xảo rồi đi tới trước ngực.
Tầm mắt như sói đói của y gắt gao nhìn chằm chằm vào hai điểm phấn hồng mềm mại màu sắc cực kỳ xinh đẹp kia. Bạch Húc tựa hồ cảm thấy lạnh, cũng có thể là do bị hơi thở thô nặng của y phả lên, trên da thịt hiện ra từng nốt nổi da gà, hai điểm anh hồng cũng run run rẩy rẩy nửa cứng nửa không.
Phản ứng đáng yêu như vậy khiến Dạ Vô Thương nhịn không được cười nhẹ, vươn đầu lưỡi liếm xuống vật nhỏ dễ thương, sau đó há mồm ngậm vào toàn bộ.
Trong việc ân ái, y chưa từng có bất cứ kinh nghiệm nào. Nhưng nếu là với sư huynh, y dường như lại có loại thuần thục không thầy dạy cũng hiểu. Âm thanh liếm mút không ngừng vang lên, thỉnh thoảng dùng hàm răng day nghiến, bên kia cũng không hề bị vắng vẻ, hai ngón tay tinh tế an ủi xoa bóp. Y phảng phất như một đứa tham ăn, có ăn nhiều cỡ nào cũng không thấy đủ.
Bạch Húc mặc dù ngủ say nhưng phản ứng nên có vẫn không hề thiếu. Cảm giác mãnh liệt làm hắn không tự giác giãy giụa, vặn vẹo vòng eo muốn thoát ra.
Nhưng trên người hắn tựa hồ bị một vật lớn đè nặng lên, làm hắn trốn không được tránh cũng không xong. Động tác giãy giụa kia ngược lại làm hắn ưỡn ngực, cứ như là đang chủ động câu dẫn đưa hồng anh của mình càng sâu hơn vào trong miệng Dạ Vô Thương.
Đáy mắt Dạ Vô Thương nhiễm ý cười, vừa đẩy nhanh thế công trong miệng, vừa duỗi tay cởi bỏ đai lưng hắn, nắm lấy thứ cực nóng nửa cứng nửa mềm kia rồi thong thả loát động. Khoái cảm trên dưới đồng thời tấn công kích thích đến mức Bạch Húc gần như phát khóc, lông mi kịch liệt run rẩy treo lên một giọt lệ trong suốt, nhìn qua đáng thương lại rất đáng yêu, không lý do tăng thêm một loại mị thái.
Dạ Vô Thương buông viên thịt bị y chà đạp đến đỏ thẫm kia ra, một đường ướt át tìm tòi hôn xuống phía dưới, hôn qua cơ bụng, lúc lướt ngang qua mắt rốn đáng yêu còn cực kỳ xấu xa liếm một cái, cuối cùng là tới bắp đùi.
Thứ đó của Bạch Húc không tính nhỏ, lại cực kỳ sạch sẽ đáng yêu, bởi vì động tình mà nhiễm lên một màu hồng nhàn nhạt, bị y loát động vài cái lại biến thành hồng đậm, bộ dạng tú khí thẳng tắp, vừa nhìn đã biết chưa từng trải qua chuyện kia, thậm chí ngay cả việc tự an ủi e là cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nói không chừng căn bản còn chưa từng bị đụng vào.
Điều vừa mới phát hiện khiến sâu trong đáy lòng y nảy lên một cỗ sung sướng, tựa như pháo hoa nổ tung trên bầu trời, bị cảm giác thoả mãn nồng đậm vây quanh đến nỗi tưởng như muốn vỡ ngực.
Y thăm dò vươn đầu lưỡi liếm một chút, trừ bỏ mùi tanh hơi đặc sệt thì không có mùi gì khác lạ, y cũng không hề phản cảm như trong tưởng tượng nên đơn giản liền nuốt vào toàn bộ.
Vai ác đại nhân từ trước đến nay chưa từng làm loại sự tình này nên động tác khó tránh khỏi trúc trắc, trong quá trính hàm răng cũng không cẩn thận cọ vào vài lần. Đau đớn cực nhỏ xen lẫn với khoái cảm ngập đầu, Bạch Húc không quá vài lần đã hoàn toàn tước bỏ vũ khí phun hết vào trong miệng Dạ Vô Thương.
Dạ Vô Thương nhỏm nửa người dậy, nhìn Bạch Húc bởi vì động tình mà toàn thân đều nhiễm lên màu hồng nhạt khiến y không nhịn nổi lần thứ hai đè lên, cẩn thận tỉ mỉ hôn xuống một tấc cũng không bỏ sót.
Nhưng y vẫn rất có chừng mực, động tác vô cùng cẩn thận không dám lưu lại ấn ký. Y biết sư huynh mẫn cảm, nếu như lập tức cho hắn biết thứ tình cảm trong lòng y, không tránh khỏi sẽ nhiều ra vài phần khúc chiết, nói không chừng hắn còn sẽ trốn tránh không muốn gặp mặt y nữa.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng ít nhất trong lúc này, sư huynh còn chưa có loại tâm tư kia đối với y, cho nên y không thể không tiếp tục khắc chế chính mình.
Tay Dạ Vô Thương cũng không hề ngừng nghỉ, vừa xoa bóp làn da non mịn của hắn vừa ma xui quỷ khiến đi tới hậu huyệt bí ẩn kia, đầu ngón tay mềm nhẹ vuốt lên từng nếp uốn tinh mịn, sau đó thăm dò đâm vào bên trong một chút.
Nơi bí ẩn đó chưa từng bị ai khai phá nên sao có thể chịu nổi, sau mấy phen thử đi thử lại cũng không cách nào tiến vào, Dạ Vô Thương cảm thấy lý trí của chính mình đã sắp bị thiêu đốt hoàn toàn. Y khẽ ngẩng đầu lên, đáy mắt lại là một mảnh màu đỏ tươi, thậm chí ẩn ẩn màu tím nồng đậm, tỏ rõ tình trạng của y giờ phút này đang không bình thường.
Vật khổng lồ dưới thân y gắng gượng đứng thẳng tắp trong không trung, theo nhịp thở dốc kịch liệt của y mà nảy lên từng đợt, bởi vì không được an ủi cho nên đã trướng đến phát đau, màu sắc cũng biến thành màu đỏ tím làm cho người khác sợ hãi, nhìn qua dữ tợn vô cùng.
Dạ Vô Thương thống khổ nhắm mắt, dường như đang làm công tác đấu tranh tư tưởng đầy kịch liệt. Lần thứ hai mở mắt, y bỗng nhiên xoay người nằm nghiêng bên cạnh Bạch Húc, từ phía sau lưng ôm gọn hắn vào trong lòng, khép hai chân của hắn lại, sau đó đỡ lấy dục vọng của chính mình đột ngột cắm vào!
Làn da giữa hai chân là nơi non mềm nhất, so với trẻ sơ sinh còn trơn mịn hơn. Khoái cảm bị đè ép khiến y sảng khoái than thở thành tiếng, tuy rằng không phải chân chính giao hợp nhưng tưởng tượng đến đây là sư huynh y, y liền cảm thấy vô cùng khoái ý và thỏa mãn.
Nhợt nhạt đâm thọc vài lần, Dạ Vô Thương dường như rốt cuộc không nhịn được nữa, hai tay ôm sát vòng eo gầy mảnh của Bạch Húc, nhanh chóng kích thích trước sau, vừa mạnh mẽ tiến công vừa tinh tế liếm cắn sau cổ hắn. Biết nơi này rất kín đáo nên y không hề khắc chế, dùng hàm răng cắn lên một khối thịt mềm, lặp đi lặp lại liếm mút thẳng đến khi lưu lại một ấn ký màu hoa hồng.
Lực độ va chạm của y quá lớn, Bạch Húc gần như sắp bị y đâm cho từ trong lòng ngực bắn ra ngoài, nếu không phải bị y gắt gao khoá chặt vòng eo, e là giờ phút này đã bị đỉnh đến rơi khỏi giường.
Dạ Vô Thương sau mấy trăm lần tiến công đột ngột gấp rút rốt cuộc cũng tiết ra, một cổ mùi vị nam tính lại lần nữa phiêu tán trong không khí.
Dạ Vô Thương không nhúc nhích mà chỉ gắt gao ôm chặt người trong lòng. Chờ bình ổn dư vị sau cao trào, môi y không ngừng vuốt ve trên gáy Bạch Húc một hồi lâu mới buông ra. Y hơi chống thân thể, đem thứ vẫn còn chưa hoàn toàn mềm nhũn của mình từ giữa hai chân hắn rút ra, sau đó lấy một tấm khăn dịu dàng chà lau cho hắn.
Nhưng khi tầm mắt y chạm đến nơi nửa thân dưới có thể nói là vô cùng thảm thiết của Bạch Húc, động tác y lại dừng lại, tựa như mê muội gắt gao nhìn chằm chằm vào đó.
Da thịt quá mức trắng nõn của Bạch Húc bởi vì cọ xát quá độ mà thoáng ửng đỏ, tựa hồ còn có một vài chỗ bị trầy, có thể thấy được lực độ của y ngay lúc đó hung mãnh tới cỡ nào.
Trên da thịt trong suốt lây dính chất dịch trắng chói mắt, toàn cảnh như một bức tranh dâm mĩ đến không thể tưởng tượng, thật giống như trên tờ giấy trắng tinh nhỏ lên một giọt mực đen ngòm.
Y vấy bẩn hắn.
Loại cảm giác này mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào, khiến thân thể thậm chí là cả linh hồn y đều bắt đầu run rẩy, ngay cả lúc trước tiết ra trên người hắn cũng chưa từng mang lại cho y chấn động kịch kiệt đến mức này.
Thật giống như, y rốt cuộc đã kéo được người này từ trên thần đàn cao không thể với kia rơi xuống mặt đất, ngã vào trong lòng ngực y.
Y mê muội nhìn không chớp mắt, thật lâu sau mới một lần nữa cử động, lại rút ra thay mới toàn bộ da lông đã bị bẩn ở dưới thân Bạch Húc. Ngay lúc chuẩn bị thay quần áo mới cho Bạch Húc, y dường như lại nghĩ đến điều gì đó, hơi hơi cúi người xuống, hai tay nâng cái mông mượt mà của hắn lên rồi cúi đầu lưu lại một dấu hôn gần như đỏ thẫm bên trong bắp đùi non mịn.
Tại nơi bí ẩn thế này, thật giống như là đánh đấu lên thân thể người yêu, người này, về sau chính là của ta!
Nghĩ như vậy, khóe miệng y vô thức nhếch lên. Hoá ra thứ gọi là hạnh phúc, chính là có ngươi ở bên cạnh ta, chỉ đơn giản thế thôi.
Dạ Vô Thương thật cẩn thận bôi thuốc lên bắp đùi Bạch Húc, lại giúp hắn thay quần áo rồi mới thỏa mãn ôm hắn ngủ. Suốt đêm này, độ cung nơi khóe miệng y không hề biến mất.
Ngày hôm sau lúc Bạch Húc vừa tỉnh lại, không hiểu sao lại cảm thấy trên người hơi nhức mỏi. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ mình hơn nửa đêm vừa ngủ vừa đánh quyền?
Cơ mà lại không giống, cũng may cảm giác không dễ chịu này không quá rõ ràng, cho nên hắn cũng không để ở trong lòng, chỉ là lúc nhấc chân lại cảm thấy có chút đau, đây là cái quỷ gì?
Ngày hôm qua trốn chạy quá nhiều?
Dạ Vô Thương tựa hồ nhìn ra hắn khác thường bèn quan tâm hỏi han, "Sư huynh, ngươi làm sao vậy?"
Bạch Húc vội vàng xua tay nói không có việc gì, hắn tổng không thể nói chân hắn đau đúng chứ! Lớn như vậy rồi sao còn có thể nhõng nhẽo như vậy được?
Bởi vì xấu hổ, Bạch Húc lúc đẩy cửa không hề nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên mặt sư đệ tốt của hắn.
Bạch Húc bước ra khỏi cửa, nhạy bén phát hiện trong không khí phiêu tán vài sợi không khí huyết tinh nhạt nhẽo đến khó có thể ngửi thấy. Nhưng khi hắn cẩn thận xem xét một chút lại không hề phát hiện ra bất kì vết máu hay thi cốt nào, nghĩ đến hẳn là từ nơi khác thổi tới cho nên cũng không có để ý, chỉ là tò mò mấy người Tống Nghiêm Thanh cư nhiên không thấy đâu.
Hắn hơi hoảng loạn dò xét xung quanh, trong phạm vi trăm dặm đều không thấy tung tích của bọn họ. Bao nhiêu người sống sờ sờ như vậy chẳng lẽ lại có thể trống rỗng bốc hơi mất sao?
Dạ Vô Thương dường như đoán được hắn đang nghi hoặc, đi tới nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng trấn an nói, "Sư huynh, Tống sư huynh và tiểu sư muội e là tự mình suốt đêm bỏ chay."
"Bỏ chạy?" Bạch Húc sửng sốt trong chớp mắt, sau đó ngay lập tức phản ứng lại.
Còn không phải sao, ngày hôm qua bộ dáng phát cuồng của Dạ Vô Thương chắc là dọa đến bọn họ. Tiểu Dạ cực kì giữ gìn hắn ai cũng đều biết, nếu bọn họ còn tiếp tục đồng hành cùng nhau, va chạm lớn nhỏ là không thể thiếu, còn không bằng từng người tách ra hành động.
Nghĩ thông suốt điểm này Bạch Húc cũng không hề rối rắm, cùng Dạ Vô Thương tiếp tục thám hiểm Tiên Thiên phúc địa. Lúc trước vì nhân nhượng Tống Nghiêm Thanh bọn họ nên hai người mới không đi tới nơi quá mức nguy hiểm. Hiện tại không có kẻ nào kéo chân sau, bọn họ định chuẩn bị tra xét kĩ càng một phen, ít nhiều cũng có thể đạt được chút thu hoạch.
Cho dù không đi đào bảo, tìm một chỗ tu luyện cũng đã cực kỳ lời lãi. Rốt cuộc trong Tiên Thiên phúc địa linh khí thập phần đầy đủ thuần tịnh, chẳng qua không có kẻ nào sẽ làm như vậy là được.