Sau khi bình thản lại nỗi lòng, Bạch Húc mới chậm rãi đứng lên, ngồi xổm một thời gian dài làm chân hắn hơi tê nhưng thân hình lại rất vững vàng, đáy mắt là một mảnh đạm mạc cùng vài tia lạnh lẽo mỏng manh. Hắn chậm rãi vươn tay, năm ngón nắm chặt, "Phá!"
Trong phút chốc, từ trên người hắn phát ra hàn ý cực mạnh, mỗi một nơi nó quét qua đều kết lên một tầng băng mỏng, sau đó lấy hắn làm trung tâm, bạo liệt mở rộng ra xung quanh hình thành vết rạn chằng chịt như mạng nhện.
Nhìn cảnh trí chung quanh vỡ thành vụn băng, Bạch Húc trong lòng lại càng thêm bình tĩnh. Nơi này chẳng qua là ảo cảnh, bao gồm cả thế giới kia, cũng chỉ là một trò chơi qua cửa của hắn mà thôi......
Hắn chỉ cần dựa theo yêu cầu của hệ thống tiến hành cho xong kịch bản là lập tức có thể trở lại thế giới của chính mình, nơi đó mới là chân thật, còn nơi này, đều là...... giả dối......
Nghĩ vậy, linh lực phát ra trên tay hắn càng lớn, thậm chí tới mức kinh mạch đều khó có thể thừa nhận nổi, nhưng hắn lại mượn chính điều này để che giấu đi nỗi đau thấu tim bất chợt dâng lên ngực.
Chờ đến khi linh lực hắn gần như cạn kiệt mới hoàn toàn phá được ảo trận, lúc này bên ngoài sơn động đã có không ít người đang đứng, xem ra thời gian hắn sa vào ảo cảnh không ngắn.
Bạch Húc duỗi tay sờ lên trên ngực vẫn còn lưu lại chút buồn khổ của mình, luyến tiếc luyến tiếc luyến tiếc......
Nếu tất cả đều là thật thì tốt biết bao.
Hẳn mải mê đắm chìm ở trong suy tư của chính mình mà không hề chú ý đến hết thảy chung quanh, thẳng đến khi trên cổ tay được một thứ ấm áp đè lên mới hồi phục lại tinh thần, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt đầy nôn nóng của vai ác đại nhân, "Sư huynh sao thế? Bị thương chỗ nào rồi à? Để ta nhìn xem......"
Nói đoạn nắm lấy tay hắn, quang mang màu tím nhạt lưu chuyển giữa tay hai người. Dạ Vô Thương cẩn thận khống chế cho linh lực của mình du tẩu khắp cơ thể hắn, lại không phát hiện ra cái gì không ổn, chỉ là kinh mạch thoáng có chút phồng lên.
Linh lực ôn hoà chậm rãi chữa trị đến từng miệng vết thương cực nhỏ, thẳng đến khi xác nhận không có bất kỳ vấn đề gì mới chậm rãi rời khỏi. Bỗng nhiên đối diện với tầm mắt của Bạch Húc nhìn qua, trái tim Dạ Vô Thương nháy mắt ngừng một nhịp, ngay cả cổ tay cũng khó có thể ức chế mà run rẩy.
Y chưa bao giờ thấy sư huynh để lộ ra ánh mắt như vậy đối với y, lạnh nhạt lại mang theo một chút phản cảm. Tầm mắt lạnh băng từ trên xuống dưới đảo qua y tựa như đang tra xét cái gì.
Vì sao sư huynh lại nhìn y như vậy? Hắn đến tột cùng ở ảo cảnh đã nhìn thấy cái gì?
Trong nỗi lo sợ bất an, Dạ Vô Thương hiếm thấy không chủ động đáp lời Bạch Húc, khủng hoảng nơi đáy lòng lại dần dần tăng lên. Nghĩ đến cũng buồn cười, một nam nhân ngay cả chết còn không sợ, vậy mà lại sợ hãi một ánh mắt xa lạ đến từ người trong lòng.
Mà Bạch Húc còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Cảnh tượng cha mẹ vừa rồi lại một lần biến mất trước mặt hắn làm hắn tự đáy lòng nảy sinh một loại cảm giác phiền muộn, đối với thế giới không chân thật này, đối với hệ thống kia, thậm chí...... cả với Dạ Vô Thương.
Hắn biết đây không phải là lý do để hắn giận chó đánh mèo, nhưng lại khó có thể khống chế nổi chính mình. Mâu thuẫn bất ngờ xảy ra khiến hắn tạm thời không muốn nhìn thấy người này. Nói đến cùng tới nơi đây cũng không phải xuất phát từ ý nguyện của hắn, hắn thậm chí còn không được quyền lựa chọn.
Nếu như không đọc qua cuốn tiểu thuyết kia, nếu như không có khu bình luận kia, nếu như không có người này......
Nếu như không có y......
Nếu như không có y......
Ý nghĩ càng ngày càng cực đoan làm Bạch Húc cảm thấy mình giống như một con thú trong lồng giam, muốn gào rống lao ra ngoài, hủy diệt hết thảy những thứ không chân thật này, nhưng làm cách nào cũng không thể phá nổi những song sắt dày nặng kia, chỉ có thể bực bội ra sức húc lên, dù cho đã trọng thương đến máu chảy đầm đìa vẫn không thay đổi được bất cứ điều gì.
Tròng mắt hắn chậm rãi nổi lên tơ máu dày đặc khủng bố, linh lực trên người không ngừng bạo động, tán loạn khắp nơi bên trong kinh mạch muốn tìm một lối ra để phát tiết nhưng lại không được, chỉ có thể càng thêm táo bạo du tẩu khắp trong cơ thể hắn. Kinh mạch vừa mới được chữa trị lại một lần nữa tổn thương, mắt thấy đã sắp không chịu nổi mà tan vỡ.
Đột nhiên một cỗ cảm giác cực kỳ mát lạnh chui vào từ đỉnh đầu hắn, từng chút từng chút khai thông linh lực bạo động, cuối cùng nhảy thẳng vào thức hải, đánh tan hoàn toàn tia ác ý vẫn còn chưa thành hình kia, bảo trì linh đài của hắn một mảnh thanh minh.
Bạch Húc đột nhiên thoát ly ra khỏi loại trạng thái mất khống chế này, thấy Dạ Vô Thương trong tay cầm Thanh Tâm Mộc, gắt gao khoá chặt hắn trong ngực. Nơi tiếp xúc giữa hai người truyền đến thân nhiệt cực nóng, khoảng cách quá gần khiến hắn có thể dễ dàng phát hiện ra người nọ đang run rẩy, trên Thanh Tâm Mộc lập loè quang mang ảm đạm màu xanh lục làm cho tâm trí xao động của hắn lập tức trầm tĩnh hẳn xuống.
Hắn duỗi tay vỗ về nam nhân đang căng cứng cả người kia, dịu giọng nói, "Xin lỗi, ta thiếu chút nữa nhập chướng, để ngươi lo lắng rồi."
Dạ Vô Thương chậm rãi buông hắn ra, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng và kinh sợ chưa tan. Ngón tay y hơi cong lại, há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói cái gì nhưng đến cuối lại chỉ lắc lắc đầu, "Không sao, ta sẽ không để ngươi gặp phải chuyện."
Ngữ điệu chắc chắn gần như hứa hẹn này làm Bạch Húc có chút kinh ngạc. Hắn còn đang nghĩ nếu như Dạ Vô Thương hỏi thì nên trả lời như thế nào, hắn từ trước đến nay lại không am hiểu nói dối. Chỉ không nghĩ tới, vai ác đại nhân xưa nay luôn tràn đầy lòng hiếu kỳ cộng thêm khống chế dục cực mạnh lần này lại chủ động từ bỏ cơ hội tìm tòi nghiên cứu.
Dạ Vô Thương thật sự không muốn biết sao?
Đáp án đương nhiên là không.
Nhưng y lại không định tìm hiểu rõ ràng, hoặc có thể nói là không dám.
Cho dù biết thì còn có thể thế nào. Những nhân tố mà y không thể khống chế được khiến y càng cảm thấy vừa vô lực vừa tuyệt vọng. Mặc kệ là vì lý do gì, y chỉ cần coi chừng người này, là được rồi......
Hai người im lặng không nói gì, không khí không tính là không tốt, lại có loại cảm giác nôn nóng quỷ dị.
Cũng may tình huống này không diễn biến quá lâu, chung quanh lục tục xuất hiện rất nhiều tu sĩ, chỉ là đại đa số lúc vừa ra ngoài sắc mặt đều không quá tốt, có rất nhiều người thậm chí lập tức tìm một chỗ hẻo lánh đả tọa nhập định, củng cố lại đạo tâm có điều xao động của chính mình.
Xem ra ảo cảnh này thực sự lợi hại. Tu sĩ có thể kết anh, ảo cảnh lớn lớn bé bé từng trải qua tuyệt không sẽ ít, đa số là hạng người có tâm trí kiên nghị, không ngờ lại bị bức đến nông nỗi này cũng là khó được.
Một ngày sau, trong số hơn một nghìn người tham gia giờ chỉ còn dư lại chưa đến 600, mấy kẻ còn lại đều xác nhận đã hoàn toàn bị vây hãm trong ảo cảnh, chỉ có thể để ban tổ chức giải trừ ảo cảnh rồi đánh thức bọn họ. Chẳng qua vì không phải tự mình phá trận nên sợ là sẽ nảy sinh tâm ma, ảnh hưởng đến con đường tu hành ngày sau.
Tu Chân giới tàn khốc, bởi vậy có thể thấy người nào thực sự thích ứng được thì sống sót, nửa phần tình cảm cũng không có.
Sau khi kẻ thất bại bị đưa ra khỏi cốc, bọn họ nghỉ ngơi ba ngày rồi tiếp tục bước vào vòng tiếp theo, cơ mà bây giờ mới chân chính là so đấu bằng đao thật kiếm thật.
Toàn bộ cốc được phân cách thành mười luận võ đài sau đó đấu với nhau từng đôi một. Cũng không so đấu đồng thời quá nhiều người là bởi vì có thể tu hành đến Nguyên Anh đã cực kỳ không dễ dàng, nhất định mỗi người đều có sở trường của riêng mình. Tách ra đấu để mọi người có thể lựa chọn tu sĩ mình cảm thấy hứng thú rồi quan sát, đây cũng là một cơ hội học tập khó có được.
Nguyên Anh chân nhân không so cái khác, không nói là khai thiên lập địa nhưng cũng có thể tùy tay áp hẳn một ngọn núi hoặc là làm chấn động cả một vùng biển, cho nên nơi này so đấu phá lệ kịch liệt. Cơ mà bởi vì đã tu luyện đến trình độ này thì đa số đều sẽ có pháp bảo bảo mệnh của riêng mình, cho nên thương vong cực kỳ ít, ngoài ý muốn lại vô cùng hài hòa, phảng phất thật sự chỉ như một lần luận bàn vậy.
Bạch Húc mới có Nguyên Anh sơ kỳ, theo lý thuyết hẳn là top một trăm cũng khó lọt vào được, nhưng hắn lại y như chơi ăn gian, năm trận thắng liên tiếp mà chỉ bị chút vết thương nhẹ. Điều này làm cho bản thân hắn cũng cảm thấy thực kinh ngạc, bởi vì thời điểm đối chiến với đối thủ hắn không hề cảm thấy quá áp lực.
Trên thực tế tư chất và ngộ tính của Bạch Húc xác thật là đứng hàng đầu, cơ sở của hắn cũng phi thường vững chắc, không hề có chuyện tham công liều lĩnh. Hơn nữa thân phận của hắn khiến hắn không có quá nhiều áp lực, cho nên tâm tính luôn luôn cực kỳ bình thản.
Tu Chân giới chỉ khi tiến vào Kim Đan kỳ mới xem như nhập môn, thăng lên Nguyên Anh tức có nghĩa đã có thể trở thành bá chủ một phương thậm chí khai tông lập phái. Vì thế rất nhiều tu sĩ vì nhanh chóng thăng cấp sẽ không tự giác chọn dùng một vài phương pháp tương đối mạo hiểm, hoặc liều lĩnh hoặc tiêu hao quá mức, có vài người thậm chí là dựa vào đan dược ép buộc thăng cấp. Như vậy cho dù cảnh giới có tăng nhưng thực lực lại không đủ nhìn, so ra kém với Bạch Húc từng bước một làm đâu chắc đấy cũng là chuyện thường tình.
Với cả Huyền Thượng chân nhân lại là một người cực kỳ yêu thương đồ đệ, pháp bảo mà Bạch Húc sử dụng không nói là Tiên Khí cũng tuyệt đối là Linh Khí cực phẩm, viễn siêu so với tu sĩ cùng giai. Bên này giảm bên kia tăng như vậy giúp cho Bạch Húc giành chiến thắng một cách phá lệ nhẹ nhàng.
Hơn nữa sau khi Dạ Vô Thương giúp hắn tinh luyện Ánh Tuyết, phẩm cấp của nó đã tăng lên đến Bán Tiên Khí, vừa giúp uy lực của chiêu thức mở rộng mấy lần đồng thời còn vô cùng tiết kiệm linh lực. Vì thế nên linh lực của Bạch Húc nhìn qua chính là gấp hơn ba đến bốn lần so với Nguyên Anh thông thường, thắng liên tiếp là điều quá mức hiển nhiên.
Cuối cùng đến thời điểm tranh top 50, mười luận võ đài được gộp thành một cái Diễn Võ Trường cực lớn, tỷ thí một chọi một. Chung quanh mọc lên một đám tiểu lâu san sát nhau do Ngọc Lâm Phong mới dựng lên để người dự thi có thể nghỉ ngơi quan sát trận chiến.
Đương nhiên, Dạ Vô Thương từ bỏ đài nghỉ ngơi của chính mình để tới ngồi ở chỗ Bạch Húc. Y vẫn làm giống như khi còn nhỏ, săn sóc chuẩn bị gọn gàng ngăn nắp tất cả mọi thứ cho Bạch Húc.
Bạch Húc trong tay bị nhét một ly linh trà, hắn xuyên qua hơi nước mờ mịt nhìn vai ác đại nhân vì hắn bận trước bận sau, không hiểu sao lại nhớ đến bé Samoyed ngốc nghếch dễ thương lúc trước. Cũng không biết cải trắng hắn chăm tốt như vậy ngày sau sẽ bị ai củng đi. Tưởng tượng kỳ quặc như thế bị hắn tròng lên trên người Dạ Vô Thương khiến hắn không nhịn nổi cười thành tiếng.
Đối diện tầm mắt đầy nghi hoặc của Dạ Vô Thương, Bạch Húc miễn cưỡng nhịn cười lắc lắc đầu, dời tầm mắt sang nơi khác.
Hắn đánh giá qua các đài cao chung quanh, cơ hồ hai phần ba đều là Nguyên Anh trung kỳ, mười mấy Nguyên Anh hậu kỳ, thêm cả hắn thì tổng cộng chỉ có ba Nguyên Anh sơ kỳ còn trụ lại được.
Bọn họ hoặc tiếp nhận đồ đệ hiếu kính hoặc nhắm mắt tu luyện, nhìn qua thật là một mảnh tường hòa, vân đạm phong khinh đến không giống như tới tham gia tỷ thí mà là tiên gia thanh đàm hội, xứng với cảnh đẹp như thơ hoạ cùng tướng mạo xuất chúng của bọn họ, quả thật đúng là đào nguyên tiên cảnh.
Ánh mắt của Bạch Húc khi vừa lướt qua một người chợt khựng lại trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn. Hắn quay đầu cẩn thận đánh giá người nọ, nhịn không được nhăn mày lại.
Đó là một nam tử tướng mạo vô cùng tuấn mỹ xuất trần, trên người tản ra hàn khí cự người ngàn dặm. Hai tên tiểu bối phía sau hắn cũng quy quy củ củ ngồi cách ra xa 3 mét, không dám quấy rầy một chút nào, thậm chí ngay cả hô hấp cũng tận lực thả nhẹ, ánh mắt lại càng không dám ngước lên nửa điểm.
Hắn mặc một thân áo gấm thuần trắng được luyện chế từ thiên tằm ti của yêu thú cấp bảy Cửu U thiên, nước lửa bất xâm, lực phòng ngự cũng cực kỳ tốt, có thể coi như là một kiện Bảo Khí.
Mặt trên thêu ám văn tinh tế, dưới ánh nắng chiếu rọi có thể rõ ràng nhìn ra là một con rồng, từ trước ngực hắn xoay quanh đến eo bụng, sinh động đến mức phảng phất giây tiếp theo sẽ lập tức bay lên trời.
Một thân trắng thuần lại cộng thêm hàn khí đầy người khiến hắn thoạt nhìn giống như một pho tượng bằng băng được điêu khắc hoàn mỹ đến cực điểm. Tu Chân giới không kẻ xấu xí, lớn lên đẹp Bạch Húc không phải chưa thấy qua, hắn chỉ là mạc danh cảm thấy người này có chút quen mắt.
Hắn nhìn lại từ trên xuống thì thấy bên hông người đó đeo một tấm ngọc bội, mặt trên khắc một chữ "Bạch" như rồng bay phượng múa được một con kim long xoay quanh, giống như là bảo hộ lại ngầm có ý uy hiếp đầy xa cách, cực kỳ rõ ràng chứng tỏ thân phận của nam nhân.
Dòng chính Bạch Long Phủ.