Dạ Vô Thương tìm một cái hẻm nhỏ hẻo lánh rồi thay đổi quần áo, lại xử lý gọn gàng bản thân một chút, thẳng đến khi nhìn không ra bất cứ dấu vết nào mới một lần nữa đẩy cửa khách điếm. Thấy Bạch Húc đang lẳng lặng ngồi đả toạ trên giường, vừa nghe được động tĩnh liền mở mắt liếc qua, trong giây lát khiến trái tim đang xao động của y bình tĩnh trở lại.
Sư huynh luôn là như vậy, vĩnh viễn ở một nơi cách y không xa không gần, dùng ánh mắt ôn nhu chuyên chú như vậy để nhìn y, thật giống như y là tất cả thế giới của hắn, phảng phất vĩnh viễn đều sẽ không rời bỏ.
Suy nghĩ quỷ dị đó làm tâm lý của y tràn ngập một cỗ cảm giác thỏa mãn lạ thường, cơ hồ muốn phá ngực mà ra.
"Sư huynh......" Dạ Vô Thương nhẹ giọng hô, nhanh chóng bước tới ngồi xuống bên cạnh hắn. Bởi vì ban nãy bị Mặc Cô Thành nói toạc ra tâm tư nên bây giờ y có hơi bất an, vì vậy mới đánh bạo dùng tư thế này ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bạch Húc, dụi dụi đầu vào cổ hắn.
Bạch Húc cảm nhận hơi thở ấm áp phun trên cổ và vành tai làm hắn có chút ngứa mà né tránh. Vừa định duỗi tay đẩy tên nam nhân giống như một con chó lớn kia ra, động tác lại đột ngột dừng lại.
"Sao lại thế này?!" Bạch Húc nắm lấy cánh tay Dạ Vô Thương, sắc mặt vô cùng khó coi.
Vốn dĩ thăm dò mệnh mạch của người khác là việc hết sức kiêng kị, nhưng hắn lại làm một cách cực kỳ tự nhiên, cơ hồ không có bất cứ chút do dự nào.
Trong cơ thể Dạ Vô Thương chân khí bạo loạn, kinh mạch chỗ nào cũng xuất hiện vô số tổn thương nặng nhẹ khác nhau, rõ ràng là vừa đánh nhau một trận kịch liệt với người khác nên mới bị thương như vậy!
Dạ Vô Thương hoàn toàn không hề bất an khi bị người khác nắm giữ điểm yếu, y chỉ là có chút hối hận mình vừa rồi đã quá qua loa đại khái. Vốn dĩ cho rằng thay một bộ quần áo là có thể che dấu, không nghĩ tới sư huynh lại nhạy bén như vậy. Nhưng đồng thời y cũng cảm thấy mừng thầm trong lòng, sư huynh chú ý tới y nhiều như vậy, xem ra còn hơn rất nhiều so với những gì y đã nghĩ!
Bạch Húc đen mặt móc ra từ túi Càn Khôn một viên Địa giai Thượng phẩm Dưỡng Nguyên Đan, không chút đau lòng nhét vào trong miệng y, ngữ khí đầy nghiêm khắc, "Xảy ra chuyện gì? Ngươi động thủ với ai?"
Dạ Vô Thương yên lặng nuốt đan dược trong miệng xuống, lại hiếm thấy không lập tức trả lời hắn ngay mà tiếp tục trầm mặc.
Y không hy vọng sư huynh chú ý quá nhiều tới Mặc Cô Thành, cho dù là bởi vì y cũng không được!
Bạch Húc bị thái độ không hợp tác rõ ràng của Dạ Vô Thương làm cho điên tiết, một mặt là tức giận y không thèm để ý đến an toàn của chính mình. Giống như cha mẹ lo lắng cho con cái, Dạ Vô Thương ở trong lòng hắn vẫn luôn là một đứa trẻ.
Còn mặt khác hắn lại càng nghĩ đến mà sợ, vai ác đại nhân tuy rằng rất mạnh, nhưng cũng hay thường xuyên bị thương, vạn nhất...... Vạn nhất y chết đi, vậy hắn chẳng phải sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này hay sao?
Hai loại cảm xúc phức tạp đan xen lẫn nhau khiến Bạch Húc hơi mất khống chế. Vì thế hắn mím môi lại, kiệt lực áp xuống lửa giận của chính mình, dứt khoát nhảy xuống giường chuẩn bị đi ra ngoài giải sầu một chút, thuận tiện để phòng lại cho Dạ Vô Thương chữa thương, miễn cho không khống chế được rồi lại cãi nhau với y.
Nhưng thái độ lãnh đạm rõ rệt của hắn khiến Dạ Vô Thương có chút luống cuống. Y chưa bao giờ thấy sư huynh như thế này, cho nên mới vội vàng từ trên giường nhảy xuống, gắt gao ôm chặt eo hắn từ phía sau, ngay cả giọng nói cũng phát run lên, "Sư huynh ngươi đừng nóng giận, ta không có việc gì, thật sự, ngươi đừng đi......"
Bạch Húc quay đầu lại liền nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của vai ác đại nhân tràn đầy kinh hoảng cùng một chút uỷ khuất không dễ bị phát hiện, trái tim lập tức lại mềm xuống.
Ngẫm lại phản ứng ban nãy của mình có hơi quá khích, hình như đã dọa y sợ rồi, vì thế hắn bèn vỗ vỗ đầu y, trấn an nói, "Sư huynh không tức giận, ta chỉ là muốn để phòng lại cho ngươi chữa thương thôi."
Dạ Vô Thương xác nhận Bạch Húc thật sự không có tức giận, mới thật cẩn thận nói, "Vậy sư huynh không cần đi, ở lại với ta được không."
Bạch Húc bất đắc dĩ, đứa nhỏ này sao lại càng lớn càng biết làm nũng vậy? Nhưng cố tình hắn lại ăn một bộ này, chỉ có thể một lần nữa ngồi lại trên giường, nhìn Dạ Vô Thương đả tọa.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ kia một hồi, Bạch Húc cảm thấy hơi đỏ mặt, cực kỳ xấu hổ dời tầm mắt. Vai ác đại nhân lớn lên thật là quá mức phạm quy.
Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một màn, một suy nghĩ quỷ dị đột nhiên xông ra. Dạ Vô Thương vừa rồi, không phải là đi đuổi giết vai chính đấy chứ?
Hắn không biết loại suy nghĩ quỷ dị này từ đâu mà đến, rốt cuộc dựa theo sự nỗ lực của hắn, hiện tại giữa vai ác và vai chính hẳn là không có bất cứ giao thoa gì mới đúng, đâu đến nông nỗi phải ngươi chết ta sống như trong truyện.
Nhưng khi ý niệm này vừa toát ra đến giờ vẫn luôn bồi hồi trong đầu hắn, làm cách nào cũng không đuổi đi được. Điều đó khiến cho hắn cảm thấy hơi bất an, cho nên chỉ có thể yên lặng nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai kia của vai ác đại nhân. Chút xấu hổ vừa rồi đã không còn, thay vào đó lại toàn là bên trong sách miêu tả vai chính hành hạ vai ác đến chết như thế nào, dù cho chỉ là những con chữ nhưng vẫn khiến tim hắn phải đau thắt không thôi.
Chờ đến khi Dạ Vô Thương mở mắt ra, thấy sư huynh đang nhìn mình chăm chú là con tim y nháy mắt đập lên loạn xạ. Nhưng thứ cảm xúc phức tạp trong mắt sư huynh lại khiến y hơi khó hiểu.
Bạch Húc hít một hơi thật sâu, tận lực làm cho chính mình trở nên tự nhiên hỏi, "Ngươi vừa rồi đã đuổi theo giết Mặc Cô Thành?"
Dạ Vô Thương nghe vậy cứng đờ người trong giây lát, toàn bộ đều bị Bạch Húc nhanh chóng thu vào trong mắt, đồng thời khiến hắn nảy sinh ra một loại cảm giác số mệnh đã an bài cùng sự vô lực sâu sắc.
Cho dù không có thâm cừu đại hận gì, vai chính và vai ác cũng vẫn phải không đội trời chung với nhau sao?
Hắn khẽ thở dài một hơi, nghiêm mặt nói, "Ta sẽ không hỏi ngươi vì sao, nhưng mà Mặc Cô Thành không thể chết được. Chúng ta có thể chèn ép gã, huỷ hoại gã, nhưng lại không thể giết gã. Nếu gã chết rồi, chúng ta cũng không sống nổi!"
Dạ Vô Thương kinh ngạc trừng lớn hai mắt, y chưa bao giờ nghe thấy Bạch Húc chủ động nhắc tới chuyện này.
Y biết Bạch Húc tuyệt không phải người bắn tên không đích, nếu hắn đã nói như vậy, Mặc Cô Thành tuyệt đối không thể chết. Nhưng là vì cớ gì? Điều này khiến cho y sao có thể cam tâm?
Bạch Húc hình như nhìn ra trong lòng y đang khó chịu bèn thấp giọng an ủi, "Sư huynh sẽ không hại ngươi, nhưng mà nguyên nhân bên trong ta lại không có cách nào nói rõ. Nếu như gã lại tiếp tục có ý hại ngươi, ngươi cứ việc động thủ, chỉ ngàn vạn nhớ kỹ giữ lại cho gã một mạng."
Dạ Vô Thương ấp úng gật gật đầu, trong lòng lại có tính toán của riêng mình. không phải là giữ lại một cái mạng sao, bây giờ nghĩ tới, để gã chết dễ dàng xác thật là quá tiện nghi cho gã rồi, vậy thì nhất định phải cho gã nếm thử xem nỗi khổ sở muốn sống không được, muốn chết không xong mà y đã từng phải chịu ngần ấy năm qua.
Y hít vào một hơi thật sâu đè lại sát niệm đột nhiên dâng lên trong lòng, ra vẻ thoải mái làm nũng với Bạch Húc, "Sư huynh, Đa Bảo Các sắp mở Đấu Giá Hội ở Vạn Tông Thành, chúng ta cùng đi xem, được không?"
"Đa Bảo Các?" Bạch Húc thong thả chớp chớp mắt, chợt nhớ tới, đây không phải là tiểu đệ đầu tiên mà hắn thu phục cho Dạ Vô Thương sao?
Cũng là túi tiền quan trọng nhất a, tất nhiên là phải mau chân đến xem hắn đã phát triển tới mức nào.
Thấy thành công khiến Bạch Húc hứng thú, Dạ Vô Thương vô cùng tự nhiên duỗi tay kéo hắn đi, bước trước nửa bước dẫn đường. Bàn tay kia nhỏ nhắn mềm mại, từng khớp xương cực kỳ tinh tế. Y chỉ hy vọng có thể luôn nắm lấy đôi tay này mãi mãi không buông ra, cho đến tận khi, thiên hoang địa lão......
Hai người đi tới một đoạn đường lớn rồi dừng lại ở đầu phố. Ngẩng đầu nhìn lên quái vật khổng lồ cao mười mấy tầng, chiếm gần ngàn mẫu đất trước mặt, Bạch Húc mới trực quan ý thức được, cái tên Đa Bảo Các này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Cũng không khó lý giải vì sao con đường phi thăng của vai chính lại thông thuận như vậy, có tiểu đệ thực lực mạnh mẽ nhường này muốn thất bại cũng khó!
Tòa lầu này chỉnh thể sơn màu đỏ tươi sáng, bên trên toàn bộ đều được khắc hoạ hoa văn tối màu, nhìn qua vô cùng loá mắt rồi lại ẩn chứa một loại nhã nhặn trang trọng. Một tấm bảng cực lớn đề ba chữ to "Đa Bảo Các" rồng bay phượng múa, trong từng nét bút cường bá còn ẩn chứa linh lực, người có thực lực thấp kém nếu như không cẩn thận nhìn thẳng sẽ cảm thấy tâm thần chấn động, linh lực tắc nghẽn khó vận chuyển.
Cũng may người hạ bút chỉ muốn uy hiếp chứ không có ý định thương tổn người khác, cho nên sẽ không dẫn đến thương vong, ngược lại khiến mọi người kính sợ nâng lên một bậc đối với Đa Bảo Các.
Bởi vì hiện tại là lần Đấu Giá Hội cực lớn ba năm một lần của Đa Bảo Các nên trước cửa hội trường dòng người chen chúc xô đẩy. Cho dù ba cánh cửa lớn đều đồng thời mở ra, mỗi cái rộng gần 10 mét, nhưng hàng người vẫn xếp dài dằng dặc đến nỗi chạy ra xa vài trăm thước, quay lại nhìn không thấy đầu.
Nhìn biển người mênh mông, Bạch Húc hơi khó xử nhíu mày. Chẳng qua điều này đối bọn họ mà nói căn bản không phải là vấn đề.
Hắn thấy Dạ Vô Thương duỗi tay lấy ra một tấm tinh thạch, mặt trên khắc một chữ "Dạ" rồng bay phượng múa, sau đó kéo hắn vòng ra phía sau Đa Bảo Các.
Nơi này có một cánh cửa nhỏ không bắt mắt, nếu như người bình thường đi ngang qua, e là mắt cũng chẳng thèm liếc một cái.
Trước cửa có hai tên thị vệ đứng canh, vừa thấy hai người bọn họ vốn muốn đi lên xua đuổi, nhưng khi nhìn thấy tấm tinh thạch kia thì ngay lập tức tỏ vẻ cung kính sợ hãi, khom người đưa bọn họ vào trong, trực tiếp lên đến tầng cao nhất, mở một cánh cửa sau đó yên lặng lui ra ngoài.
Bạch Húc đánh giá cách bài trí trong phòng một chút, không khỏi nhướng mày, thật sự là quá mức xa hoa.
Các loại kỳ trân dị bảo cái gì cần có đều có, thậm chí rất nhiều bảo vật ở Thiên Hoa Tông phải tiêu tốn vô số cống hiến mới có thể đổi lấy, ở chỗ này lại y như là cải trắng, có thể tuỳ ý sử dụng.
Sau khi đi dạo một vòng, cho dù là Bạch Húc cũng không thể không thừa nhận, Thượng Quan Duệ xác thật là một tên quỷ tài hiếm có, cũng may bây giờ hắn đã trở thành thủ hạ của Dạ Vô Thương, nếu không bọn họ e là sẽ phải hao hết tâm tư đi tru sát kẻ này.
Dạ Vô Thương nhân lúc hắn đánh giá căn phòng tự tay rót một ly trà đưa tới. Bạch Húc tiếp nhận, một cỗ mùi thuốc nồng đậm xông lên mặt. Hắn tập trung nhìn vào, wow, là linh thực cấp chín Thanh Tâm Thảo, có tác dụng thanh tâm tĩnh khí hồi phục linh lực, thậm chí có thể giúp làm giảm tỷ lệ thất bại khi thăng cấp cho người dùng, bây giờ lại bị pha thành trà bình thường, quả thật đúng là bút tích lớn!
Hắn nâng chén, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương trà thơm ngào ngạt kết hợp với mùi thảo dược nháy mắt vọt vào trong miệng hắn, xoá tan mọi mệt mỏi trên cơ thể, uống thêm mấy ngụm thế mà lại ẩn ẩn cảm thấy bình cảnh tu vi có điều buông lỏng, khiến hắn không thể không tận lực áp chế. Hiệu quả nghịch thiên đến như vậy, hiện tại xem ra đối xử với nó thế này chính là một loại tội lỗi.
Hai người mặt đối mặt uống trà, nhất thời không khí trở nên ấm áp, lại đột nhiên bị tiếng đập cửa đánh gãy. Dạ Vô Thương lập tức không vui nhăn mi lại, sau đó mới hơi hoà hoãn mở miệng, "Vào đi."
Người bên ngoài tựa hồ chần chừ trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi đẩy cửa bước vào. Cửa vừa đóng liền xuất hiện một gương mặt quen thuộc, chỉ là có thêm vài phần thành thục.
Tuổi ước chừng trên dưới hai mươi, mặt hơi vuông, làn da màu đồng cổ, xương gò má hơi cao, cái cằm nhìn qua liền cảm thấy khổng võ hữu lực*, hai má bằng phẳng, ngũ quan lập thể thâm thúy, dưới cặp lông mày màu nâu đậm là một đôi con ngươi đen nhánh như đá quý, bên trong lập loè thứ ánh sáng dụng tâm không rõ nghĩa, nhìn qua cực kì kích động.
*Khổng võ hữu lực: ý chỉ người có sức mạnh.
Bạch Húc còn chưa kịp mở miệng tiếp đón, người nọ đã bịch một tiếng quỳ xuống, nghe thanh âm kia chắc hẳn đầu gối phải chịu thương không nhẹ. Hắn lê hai gối đi tới trước mặt hai người, đầu tiên là hướng Dạ Vô Thương cung cung kính kính dập đầu hô lớn "Chủ nhân", sau đó mới nhìn về phía Bạch Húc.
Chỉ là lời còn chưa rời miệng lệ đã rơi đầy mặt.
Bạch Húc cạn lời nhìn một kẻ thân cao tám thước phong độ nhẹ nhàng khiêm khiêm quân tử ở trước mặt mình khóc như trẻ con, vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ. Tuy rằng đã đoán được nguyên nhân trong đó nhưng hắn lại không nghĩ tới người này sẽ kích động như vậy.
"Đại...... Đại nhân, ngươi không có việc gì thật sự...... Thật sự là quá tốt" Thượng Quan Duệ thanh âm khàn khàn, mang theo chút nghẹn ngào, hai mắt đỏ bừng, rất giống con thỏ.
Bạch Húc nhìn gương mặt hắn nước mắt nước mũi giàn giụa nhưng tràn ngập vẻ vui mừng thì cảm thấy hơi buồn cười.
Hơi cong cong khóe môi định nâng hắn đứng dậy nhưng tay mới vươn được một nửa đã bị Dạ Vô Thương nắm lấy, y lạnh mặt liếc về phía Thượng Quan Duệ, khẽ quát, "Còn ra thể thống gì, đứng lên!"
Bất kể xuất phát từ sự phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân hay là nỗi sợ hãi đối với Dạ Vô Thương, Thượng Quan Duệ ngay lập tức thu nước mắt ngồi dậy khoanh tay đứng ở một bên, tựa như hắn với tên vừa khóc lóc thảm thiết ban nãy là hai người hoàn toàn khác nhau.
Bạch Húc cạn lời nhìn hắn thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, bấy giờ mới chân chính cảm nhận được ngoại hiệu "Thiên Diện* Lang Quân" có được bằng cách nào.
*Thiên diện: nghìn mặt
"Thiên Diện Lang Quân" là tôn xưng của thế nhân đặt cho Thượng Quan Duệ, cũng có thể nói là diễn xưng*. Bởi vì Thượng Quan Duệ người này bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ thật sự quá cao siêu, cho dù đối mặt với một nghìn người khác nhau, lý do thoái thác của hắn đều có thể không trùng lặp lấy một cái.
*Diễn xưng: cách xưng hô theo hướng đùa giỡn, hài hước
Thượng Quan Duệ thái độ đoan chính, nghiêm trang hội báo với hai người hướng đi sắp tới của các đại tông môn thế gia cùng với tình trạng các chi nhánh của Đa Bảo Các ở khắp nơi.
Cho tới bây giờ Bạch Húc mới chân chính ý thức được Đa Bảo Các là một thứ tồn tại như thế nào. Tình báo, luyện khí, phù triện, phòng đấu giá, chợ đen, toàn bộ đều do Đa Bảo Các đứng đầu, quả thực là...... Sâu không lường được.
Bạch Húc biết tuyệt không có khả năng đây là công lao của một mình Thượng Quan Duệ. Hắn dù có tài tới cỡ nào cũng không có khả năng nghịch thiên như vậy. Trong đó Dạ Vô Thương đã ra bao nhiêu lực, trả giá bao nhiêu mồ hôi hẳn là có thể thấy rõ ràng.
Hắn vừa định mở miệng, dưới lầu truyền đến một trận tiếng trống dồn dập, tuy rằng không quá vang, lại ngầm có linh lực bên trong, đủ để truyền đạt được đến tai mỗi người.
Đấu giá hội, bắt đầu rồi.