Bạch Húc sau khi đuổi người ra khỏi cửa, nhiệt độ khác thường trên mặt mới chậm rãi rút xuống. Nhớ lại vẻ thất thố vừa rồi của mình, hắn liền cảm thấy xấu hổ tới mức muốn che mặt đỡ trán.
Chẳng qua là tiểu hài tử lo lắng cho hắn nên mới dùng cách thức của mình để an ủi hắn, sao phải phản ứng thái quá lên như vậy?
Không biết thái độ vừa rồi của mình có làm tiểu hài tử thương tâm hay không. Bạch Húc vuốt mặt yên lặng tỉnh táo lại, cơ mà lần sau vẫn phải giáo dục y một chút. Bây giờ cũng đều đã là người trưởng thành rồi, không thể tùy tiện thân thân, cho dù là mặt thôi cũng không được.
Hắn cứ thế tự thôi miên chính mình, một lần nữa chôn vùi chút rung động quỷ dị kia vào trong đáy lòng, thậm chí ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.
Khó khăn sắp xếp gọn gàng lại tâm tình, Bạch Húc yên lặng ở trong lòng kêu gọi, "Hệ thống, đi ra cho ta."
Trước mặt hắn nháy mắt xuất hiện một đứa bé lớn bằng bàn tay, hoàn toàn là hình tượng của Bạch Húc bản chibi, đôi mắt to tròn đen láy như quả nho trên gương mặt trắng nõn nà, trên hai má còn hiện hai mảnh ửng hồng, miệng là một đường mảnh hơi cong phác họa ra nụ cười mỉm, nhìn qua thật là đáng yêu.
Nó mặc trên người một bộ trang phục luyện võ màu trắng, bên hông còn đeo một thanh kiếm mini, có thể nói muốn ngốc manh bao nhiêu liền có bấy nhiêu ngốc manh.
【 Rác rưởi ký chủ, kêu bổn hệ thống ra làm gì! 】 hệ thống tỏ vẻ xem thường không quá rõ ràng, đã từng là loli âm giờ lại biến thành shota âm.
Nó đầy mặt ghét bỏ liếc mắt nhìn Bạch Húc, bay tới ngồi trên cái bàn trước mặt hắn, hai chân khép lại, cánh tay đặt ở trên đùi, bàn tay chống cằm, biểu tình nghiêm túc khó nói nên lời, lại bởi vì hình tượng quá mức đáng yêu kia mà có vẻ rất có hỉ cảm.
Bạch Húc lần này liên tục thăng cấp, không chỉ bù lại toàn bộ lượng tích phân lúc trước thiếu của hệ thống, thậm chí còn giúp hệ thống tiến hành được một lần thăng cấp. Kết quả sau khi thăng cấp, hệ thống đã có thể dựng lên hình tượng bé con như bây giờ.
Nhưng nó giống như là một cái hình chiếu giả lập, tuy rằng nhìn thấy được, lại không cách nào chạm vào, hơn nữa trừ Bạch Húc ra thì không ai có thể nhìn thấy nó.
Bạch Húc nhớ đến điểm khác thường của Mặc Cô Thành, không có tâm tình cãi nhau với hệ thống, trực tiếp hỏi, "Chuyện Mặc Cô Thành là như thế nào? Gã làm sao lại thăng cấp nhanh như vậy?" Vai chính hoa lệ lên sân khấu làm hắn có một loại cảm giác nguy cơ xưa nay chưa từng có.
Nguyên bản hắn cho rằng, hắn chiếm thân phận là một độc giả, cốt truyện nắm giữ trong tay chính là bàn tay vàng lớn nhất của hắn. Hơn nữa có thêm sự trợ giúp của hệ thống, hắn tin tưởng mình có thể bảo vệ vai ác và chống lại vai chính, tiện đà thay đổi kết cục của chính mình.
Nhưng tựa hồ bất kể hắn có nỗ lực đến cỡ nào, vai chính vẫn mãi là vai chính, vĩnh viễn mang theo vầng sáng, không cần biết là gặp khó khăn trắc trở thế nào, cuối cùng cũng vẫn là kẻ thắng của nhân sinh. Chẳng lẽ bọn họ thật sự chỉ có thể là tảng đá kê chân trên con đường thành công của vai chính thôi sao?
Hệ thống cúi đầu điều tra một hồi, sau đó nói, 【 Mặc Cô Thành 5 năm trước bị đuổi tới ngoại môn, sau đó đơn độc ra ngoài du lịch, gặp lại nữ chủ, được nàng mang về Ngưng Hoa Cung, thậm chí lừa gạt cung chủ đưa vai chính vào nơi truyền thừa. Ở nơi đó gã gặp một vị đại năng sắp ngã xuống, tiếp nhận hết truyền thừa cùng với tài sản để lại của người đó, vì thế mới thăng cấp nhanh như vậy. 】
Bạch Húc nghe xong, quả thực cảm thấy như mắc nghẹn ở cổ, còn có thể cẩu huyết hơn được nữa không?
Vai chính không hổ là vai chính a, tùy tiện vào bí cảnh là có thể đạt được một sơn động linh thạch pháp bảo, tùy tiện vào nơi truyền thừa là có thể vừa lúc gặp đại năng sắp ngã xuống, nhu cầu cấp bách cần có hậu nhân tiếp thu truyền thừa, hắn cũng chỉ có thể cười trừ......
Đột nhiên trong đầu hắn linh quang chợt lóe, vội vàng hỏi, "Thế nếu vai chính chết đi thì sao?"
Nếu như đặt vào lúc trước, Bạch Húc tuyệt đối không tưởng tượng đến mình sẽ nói ra những lời như thế. Hờ hững quá mức, cứ như một mạng người chỉ là một thứ có thể có có thể không. Nhưng hiện tại hắn lại hỏi ra miệng một cách tự nhiên như vậy, có thể thấy được thế giới này đã ảnh hưởng tới hắn cực kỳ lớn, không chỉ khiến tâm địa hắn trở nên cứng rắn, thậm chí ngay cả sinh tử cũng thấy phai nhạt.
Bạch Húc nhận thức được loại biến hoá này, nhưng hắn không muốn sửa, cũng không thay đổi được.
Nói trắng ra thì, là người đều có tư tâm, có một số việc không làm, chẳng qua là bởi vì ích lợi đạt được không đủ.
Mà đối với hắn hiện tại không có gì quan trọng hơn sự an toàn của Dạ Vô Thương, đồng dạng, ai cũng không thể ngăn cản con đường trở về nhà của hắn.
Hệ thống nghe xong, thiếu chút nữa là tạc mao, vội vàng nói, 【 Tuyệt đối không thể, ngươi có thể chèn ép gã, thậm chí phế đi gã, nhưng vai chính nhất định không thể chết được. Ngươi hẳn là rất rõ ràng, thế giới này là quay chung quanh vai chính, hắn chính là trụ cột của toàn bộ thế giới, nếu chết rồi thế giới này nói không chừng sẽ sụp xuống, vậy thì ngươi rốt cuộc đừng nghĩ tới chuyện về nhà, Dạ Vô Thương điện hạ cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì! 】
Bạch Húc bị thanh âm bén nhọn đầy kích động của hệ thống ồn ào đến đau đầu. Chẳng qua nhắc nhở của hệ thống cũng giúp hắn thoát ra từ trong loại trạng thái thô bạo vừa rồi. Hắn đúng là bị ma xui quỷ khiến mà, chỉ nghĩ dùng biện pháp đơn giản nhất để giải quyết uy hiếp, lại quên mất thế giới này, rốt cuộc lấy vai chính làm trung tâm mà triển khai.
Vai chính không hổ là con cưng của Thiên Đạo a, nhưng vậy thì thế nào?
Bạch Húc ngẩng đầu nhìn lên trời, đáy mắt là sự kiên định xưa nay chưa từng có. Bản thân sự tồn tại của hắn chính là lỗ hổng của Thiên Đạo, nếu hắn đã tới thế giới này, lại phải nhận được nhiệm vụ như vậy, vậy bất kể có bao nhiêu gian khó hắn vẫn sẽ một lòng trợ giúp Dạ Vô Thương, cho đến tận khi vai ác đại nhân ngồi lên cái vương tọa kia, đạt tới độ cao mà khó có ai với tới được.
Hệ thống nhìn Bạch Húc, khó được không độc miệng như trước, thậm chí cực kỳ hảo tâm khuyên nhủ, 【 Ngươi đã làm được rất tốt rồi. Mặc kệ vai chính thế nào cũng không đuổi kịp được điện hạ, ba tiểu cảnh giới không có dễ vượt qua như vậy. Lại nói mấy cái bàn tay vàng lớn nhất đều không có, ngươi chỉ cần đốc xúc điện hạ không cho lười biếng là được, tin tưởng ngươi rất nhanh là có thể hoàn thành nhiệm vụ 】
Bạch Húc cũng cực kỳ tán đồng gật gật đầu, "Ta đã biết, ngươi trở về đi. Tiểu Dạ cũng sắp quay lại rồi, ta bây giờ đi đả tọa trước, củng cố cảnh giới một chút."
Hệ thống nghe vậy đứng lên, làm một cái mặt quỷ với Bạch Húc rồi biến mất tại chỗ.
Bạch Húc ngồi xếp bằng trên giường, xác định một chút sách lược đối phó Mặc Cô Thành sau này xong liền nhập định.
Mà bên này, Dạ Vô Thương theo ký hiệu thuộc hạ để lại, tìm được một cái hẻm nhỏ hẻo lánh. Một bóng người trống rỗng xuất hiện quỳ trước mặt y, "Khởi bẩm chủ nhân, Mặc Cô Thành phát hiện chúng ta theo dõi, hiện tại đã rời khỏi Vạn Tông Thành chạy về hướng rừng Vạn Thú, Tử Vận đại nhân đã đuổi theo."
Người này một thân áo gấm màu vàng, eo mang đai ngọc, dáng người đĩnh bạt to lớn, cho dù quỳ, cũng khó nén được vẻ cao quý cùng ngạo khí lộ ra từ trong xương cốt. Đợi hắn ngẩng đầu lên mới phát hiện thì ra là một người quen, chính là Mặc Ngọc các Tiêu Duệ.
Hắn ba năm trước đã gặp lại Dạ Vô Thương, hơn nữa rất nhanh liền trở thành thuộc hạ của y.
Tiêu Duệ người này đối nhân xử thế khéo đưa đẩy đến lão luyện, khí chất ôn hòa lại giỏi về giao tế, thực dễ dàng làm người sinh ra hảo cảm, cho nên rất nhiều việc Dạ Vô Thương không tiện giải quyết đều nhờ một tay hắn thay mặt xử lý.
Bởi vậy cho dù tu vi của hắn không thập phần xuất chúng nhưng vẫn trở thành một trong những tiểu đệ quan trọng nhất của Dạ Vô Thương.
Mà Tử Vận, chính là con Lôi Viêm Tử Điêu nhỏ ngày xưa. 5 năm trôi qua nó đã hoàn toàn hấp thu yêu đan của mẫu thân đồng thời thuận lợi hóa hình, thực lực cũng như tên lửa thẳng tắp bay lên, hiện nay đã là Nguyên Anh sơ kỳ. Hơn nữa yêu thú vốn cường hãn hơn so với tu sĩ nhân loại, cho nên dù có đối mặt với Nguyên Anh hậu kỳ, nó cũng có sức lực chống trả.
"Rừng Vạn Thú?" Dạ Vô Thương cong cong khóe môi, khí thế tà mị bá đạo toát ra dào dạt, không chút nào che dấu sự thô bạo và khát máu, "Cho rằng chạy vào rừng Vạn Thú là có thể trốn thoát sao? Thật là ngu xuẩn." Vừa dứt lời, người liền biến mất tại chỗ, nháy mắt sau đã xuất hiện ở nơi cách đó ngàn dặm.
Không trách Mặc Cô Thành sẽ lựa chọn rừng Vạn Thú, thật sự bởi vì chỗ đó là một nơi phi thường nguy hiểm.
Rừng Vạn Thú tất cả đều là yêu thú cấp bậc thực lực không thấp. Nếu dựa trên thực lực bên ngoài để xếp hàng, chẳng sợ yếu nhất cũng phải là Trúc Cơ kỳ. Mà tận sâu bên trong, nghe nói có một con tuyệt thế yêu thú Đại Thừa kỳ Thôn Thiên Mãng, sớm đã tu luyện thành hình người, nhưng thật lâu vẫn chưa phi thăng, vì thế dứt khoát liền bá chiếm rừng Vạn Thú, ở chỗ này an cư lạc nghiệp.
Bởi vì thái độ sao cũng được của nó nên rất nhiều yêu thú sôi nổi tụ tập lại đây, cẩn thận tránh đi khu vực trung tâm, chậm rãi phát triển ra phía ngoài, cuối cùng hình thành đến quy mô ngày hôm nay.
Hơn nữa rừng Vạn Thú quanh năm tràn ngập một cỗ sương mù quỷ dị, nghe nói là bởi vì đông đảo yêu thú tụ vào với nhau hình thành.
Nó có thể bám lên người tu sĩ nhân loại, đồng thời chậm rãi hút mất linh lực của bọn họ. Chờ đến khi bọn họ phát hiện thì đã muộn, đến lúc đó cho dù chỉ là yêu thú Trúc Cơ kỳ cũng có thể dễ dàng giết chết bọn họ. Chính vì thế rừng Vạn Thú hiếm khi có nhân loại đặt chân tới, gần như trở thành vương quốc yêu thú.
Nhưng nếu rừng Vạn Thú nguy hiểm như vậy, sao Mặc Cô Thành lại dám một mình chạy trốn tới nơi đó?
Thì ra ngũ hành pháp quyết mà Mặc Cô Thành tu luyện có thể giúp gã dung hợp với hoàn cảnh xung quanh, giống như là ẩn nấp hơi thở, yêu thú bên ngoài tu vi kém chút đều không thể nhìn thấu.
Hơn nữa Mộ Thủy Nhu đã giao pháp bảo hộ thân mà cha tặng nàng cho vai chính, cho nên trong thời gian ngắn những sương mù đó cũng không làm gì được gã. Nhưng đối với mấy kẻ truy kích gã mà nói thì không được nhẹ nhàng như vậy, đây mới là nguyên nhân giúp gã không hề sợ hãi.
Chẳng qua cái này đối với Dạ Vô Thương đều không phải vấn đề. Tử Vận vốn chính là yêu thú, yêu thú trong rừng Vạn Thú tất nhiên sẽ không công kích nó, mà Dạ Vô Thương sao? Y chính là Ma tộc, trong thân thể tu luyện là ma khí chứ không phải linh lực, mấy thứ sương mù kia đối với y căn bản vô dụng.
Sau vài lần chuyển, Dạ Vô Thương đã đứng bên ngoài rừng Vạn Thú. Nhìn từ hướng này chỉ có thể thấy một mảnh sương mù màu trắng xám, khí tức áp lực khiến lòng người bất an, tựa như là một con cự thú ngủ say, mở rộng miệng chờ đợi con mồi đi đến.
Dạ Vô Thương thông qua khế ước giữa y và Tử Vận, rất dễ dàng xác định được phương hướng. Chờ khi y đuổi tới nơi, hai người đã đánh đến bất phân thắng bại. Vì thế y không trực tiếp xuất hiện mà chỉ lẳng lặng quan sát một hồi.
Tử Vận một mái tóc dài màu tím rối tung cũng không buộc lại, trên người mặc bộ quần áo màu đen, khuôn mặt tròn tròn non nớt tràn đầy túc mục. Có lẽ bởi vì lúc hóa hình tuổi tác của nó còn quả nhỏ, cho nên nhìn qua hơi có vẻ trẻ con, chẳng qua cũng đã sơ sợ hiện lên dáng vẻ ban đầu của một mỹ nhân, nghĩ đến lúc hắn trưởng thành sẽ lại trở thành một tên hại nước hại dân mất thôi.
Mà đối diện với hắn, Mặc Cô Thành đang chật vật tránh né, miệng vết thương trên người tuy nhiều nhưng đều không nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí còn không tính là trọng thương, Dạ Vô Thương hơi hơi nhăn mi lại.
Tử Vận trên thực tế đã có thực lực của Nguyên Anh hậu kỳ, lại giết không được Mặc Cô Thành mới chỉ Kim Đan hậu kỳ? Hơn nữa y biết Tử Vận tuyệt đối không hề nương tay.
Cơ mà thực mau y đã bình thường trở lại. Mặc Cô Thành tuy thực lực vô dụng, khí vận lại cực kì cao, mấy cái thiên tài địa bảo mà gã vứt ra tuy rằng không sánh được với những thứ sư huynh tìm cho y, nhưng so với những người khác, tuyệt đối được xem là nghịch thiên.