Nhưng bây giờ sao...... Nếu trước mắt không có nguy hiểm, vậy thì có thể đưa Tiểu Dạ dạo chơi vui vẻ chút. Hắn vẫn nhớ Dạ Vô Thương hẳn là chưa từng đi chơi hội kiểu này. Khi còn nhỏ Quách gia chắc chắn không một ai dẫn y đi ra ngoài ăn tết, mà đến khi y lớn lại vẫn luôn theo bên cạnh mình tu luyện.
Bạch Húc đột nhiên phát hiện, hắn hình như ngoài cung cấp tài nguyên tu luyện ra thì chưa làm cho Tiểu Dạ được cái gì, không khỏi có chút áy náy.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Dạ Vô Thương, dịu dàng nói, "Ma tu kia hiện tại không có ở đây, khả năng là trốn đã tới chỗ nào đó, phải đợi hắn tự mình lộ diện thôi. Sư huynh dẫn ngươi đi dạo khắp nơi trước được không? Tuy rằng đều là chút thú vui nho nhỏ của phàm nhân nhưng vẫn khá thú vị."
Dạ Vô Thương khóe môi hơi cong cong, đôi con ngươi đen nhánh lấp lánh toả sáng nổi bật dưới ánh đèn, tựa như cả một bầu trời sao ẩn chứa bên trong.
Được ánh mắt tràn đầy tin cậy như vậy dõi theo, Bạch Húc trong lòng cảm thấy ấm áp, vươn tay ôm người vào trong lòng ngực, dán Liễm Tức phù cho cả hai sau đó chậm rãi bước về phía trước.
Dọc theo đường đi Dạ Vô Thương tuy rằng không nói gì, nhưng khoé miệng vẫn không ngừng nhếch lên cộng với khí tức nhu hoà hơn rất nhiều so với ngày thường, tất cả đều chứng minh tâm tình của y giờ phút này đang cực kỳ tốt.
Bạch Húc chậm rãi đi theo bên cạnh, nhìn thiếu niên khó được có vài phần thiên chân cùng hoạt bát giống với hài tử đồng lứa, tâm tình vô cùng sung sướng, tâm cảnh cũng khai sáng, vận mệnh chú định lại có một tia hiểu ra, ẩn ẩn sờ đến ngưỡng cửa Kim Đan hậu kỳ.
Nhưng hắn cũng không quá để ý, tu vi tăng lên quá nhanh sẽ để lại tai hoạ ngầm trong thân thể. Vì vậy nên hắn luôn luôn áp chế tu vi của mình trong phạm vi kiểm soát, đồng thời cũng có thể củng cố cảnh giới ngày càng vững chắc. Hơn nữa tốc độ tu luyện của hắn đã rất nhanh rồi, nếu quá mức khác thường, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người nào đó cảnh giác, vì thế mà đưa tới phiền toái không cần thiết thì thật không tốt chút nào.
Trong lúc hắn còn đang tự hỏi, Dạ Vô Thương đã chạy gần tới trước một sạp trưng bày đèn. Trên quầy hàng có đủ loại kiểu dáng hoa đăng cơ hồ làm người nhìn hoa mắt. Bất kể là đáng yêu tú khí như đèn con thỏ, đèn quả đào, hay là uy vũ như đèn hình nhân đều được làm sinh động như thật. Dạ Vô Thương từng bước từng bước ngắm qua, rất mau liền mất hứng thú, xem mấy cái vật chết này còn không bằng nhìn sư huynh nhiều hơn chút đâu.
Bạch Húc chú ý tới tầm mắt y, có chút nghi hoặc, "Làm sao vậy? Tiểu Dạ không thích sao?"
Dạ Vô Thương lắc lắc đầu, "Không thích, chẳng có cái nào đẹp bằng sư huynh cả."
Nghe hắn nói, Bạch Húc cảm thấy có chút dở khóc dở cười, "Ta là một người sống, cùng mấy vật chết đó đương nhiên không thể so sánh, thật là không biết trong cái đầu nhỏ của ngươi suốt ngày suy nghĩ cái gì."
Dạ Vô Thương thông minh nói, "Là Tiểu Dạ sai rồi, trên thế giới này căn bản không có bất kì kẻ nào hoặc sự vật nào có thể so với sư huynh hết, sư huynh là tốt nhất."
Bạch Húc có chút bất đắc dĩ xoa xoa đầu y, "Ta như thế nào không biết ta còn dạy ra được một nhóc dẻo miệng vậy? Được thôi, nếu ngươi đều không thích, chúng ta đi đoán đố đèn đi, thắng là có thể giành được hoa đăng, như vậy càng có ý nghĩa đúng không?"
Dạ Vô Thương gật gật đầu đi theo phía sau Bạch Húc, nhìn bóng dáng thon dài phía trước, trong lòng y nổi lên một trận lửa nóng. Mấy cái vật chết này so bì được với sư huynh sao? Trong đầu ta có lúc nào là không nghĩ đến sư huynh cơ chứ......
Có chút rung động liếm liếm môi, đi theo Bạch Húc tới trước một mảnh hoa đăng, bên dưới mỗi một hoa đăng đều được viết câu đố, nếu như đoán trúng thì có thể mang trản đèn này đi.
Bạch Húc nhìn Dạ Vô Thương đầy cổ vũ, "Tiểu Dạ thử xem đi? Kỳ thật chơi cũng rất vui."
Dạ Vô Thương nhìn biểu tình chờ mong của Bạch Húc, như có như không bước lên phía trước. Chẳng sợ mấy thứ này với y mà nói thực sự quá mức nhàm chán, nhưng chỉ cần có thể làm sư huynh vui vẻ thì có sá gì?
Không thể không nói Dạ Vô Thương cực kỳ thông minh, hơn nữa y sống đã rất lâu rồi, mấy câu đố đèn nho nhỏ kia không một cái nào có thể làm khó y, thực mau y đã giải được toàn bộ câu đố đèn chỗ này.
Bạch Húc hơi kinh ngạc nhìn về phía y, một mặt cảm thấy vô cùng tự hào, đứa nhỏ thông minh như vậy chính là của nhà mình, một mặt lại ẩn ẩn có chút thất bại. Y thông minh như vậy, còn sư huynh như mình lại không đủ thông minh, chẳng phải quá thấp giá sao?
Đuổi hết những suy nghĩ quỷ dị đó ra khỏi đầu, Bạch Húc quay sang nhìn mấy quầy hoa đăng còn lại, chỉ có thể để Tiểu Dạ thử thêm vài lần, dù sao y vui vẻ là được.
Nhưng khi ánh mắt hắn chạm tới một thứ, cả người liền ngây ngẩn, giống hệt như bị điện giật, hoàn toàn không có động tác nào khác. Thẳng đến lúc Dạ Vô Thương cảm thấy không thích hợp kéo kéo góc áo của hắn, hắn mới lấy lại tinh thần, trên mặt mất đi vẻ bình tĩnh thong dong vốn có, thân hình nhoáng lên liền xuất hiện phía trước trản đèn kia.
Đây chỉ là hoa đăng bình thường, lại được chế tác phá lệ tinh xảo, nhìn qua hẳn là cái tốt nhất. Chẳng qua đây cũng không phải điều đã hấp dẫn hắn, ánh mắt Bạch Húc gắt gao nhìn vào mảnh giấy treo trên đó, mặt trên chỉ có hai hàng chữ:
"Đầu giường ánh trăng rọi,
Ngỡ mặt đất phủ sương"*
"Nắng rọi Hương Lô khói tía bay,
Xa trông dòng thác trước sông này"*
*Câu thơ trong bài "Tĩnh Dạ Tứ" và "Vọng Lư sơn bộc bố" (xa ngắm thác núi Lư) của Lý Bạch (bản dịch thơ của Tương Như)
Đặc biệt là câu phía trước kia, 《 Tĩnh Dạ Tứ 》 của Lý Bạch, chỉ cần là người từng đi học thì đều biết. Nhưng mà thế giới này lại không có Lý Bạch, cho nên chứng tỏ được điều gì?
Người này nhất định giống như hắn xuyên qua tới đây!
Nơi này cư nhiên có đồng hương!
Hắn mạnh mẽ áp xuống tâm tình kích động, nhìn về phía người bán hàng rong, "Xin hỏi một chút, người viết trên trản hoa đăng này là người phương nào?" Cho dù đã cực lực che dấu, nhưng tiết tấu giọng nói quá nhanh vẫn để lộ ra tâm tình của hắn lúc này.
Lão nhân kia vừa thấy là hai người trẻ tuổi tuấn tú, rất là hiền từ nói, "Cái này hả, là tiểu thế tử của Trấn Nam Hầu phủ đích thân đề chữ. Tiểu thế tử này mỗi năm đều sẽ đặt một chiếc đèn ở sạp của ta, cũng đều chỉ viết hai câu này. Đáng tiếc trước giờ chưa có đáp án nào khiến hắn vừa lòng, vì vậy vẫn luôn giữ tới ngày hôm nay."
Bạch Húc trong lòng cũng hiểu ra, xem chừng vị đồng hương này tới đây đã vài năm. Nếu không phải có nhiệm vụ, e là hắn mãi mãi sẽ không được gặp đồng hương, cho nên không khỏi có chút nôn nóng, "Vậy xin hỏi vị công tử này nơi ở ở đâu?"
Người bán hàng rong kia thực hảo tâm chỉ đường cho bọn hắn. Nhìn mảnh sân lớn ở ngay cuối phố, Bạch Húc cảm thấy tâm tình vô cùng kích động, đẩy nhanh bước chân đi về hướng đó, thậm chí quên mất Dạ Vô Thương còn đang ở phía sau.
Dạ Vô Thương vẻ mặt âm trầm, y có thể cảm giác được, từ khi nhìn thấy mảnh giấy kia, sư huynh cả người dường như sống lại.
Không sai, chính là sống lại.
Từ trước tới nay sư huynh đối với y cực kì tốt, nhưng tổng lại giống như vẫn cách một tầng sa, làm người không cách nào chân chính thân cận. Cho dù là đi theo bên người hắn, chuyên chú dõi theo hắn, nhưng cảm giác hắn vẫn luôn tách biệt với xung quanh, cả người để lộ ra một loại xa cách, thật giống như...... Là thờ ơ lạnh nhạt thế giới này, tựa như hắn chưa từng chân chính tham dự vào đó.
Y không biết loại cảm giác quỷ dị này từ đâu mà đến, nhưng đem biểu hiện vừa rồi của sư huynh ra so sánh, mới làm y hiểu ra sư huynh trước kia như vậy là có vấn đề, mà hắn thế nhưng còn có một mặt như vậy, loại cảm giác này khiến y cực kì bất an.
Rốt cuộc là cái gì, hoặc là nói ai, đã khiến cho sư huynh sinh ra thứ cảm xúc khác thường như thế?
Nếu vậy người kia đối với sư huynh sẽ sinh ra ảnh hưởng gì sâu xa hơn chăng?
Dạ Vô Thương có một loại cảm giác nguy cơ sâu đậm. Bóng dáng phía trước cách y chỉ gần một bước lớn, y lại cảm thấy giữa hai người tựa như cách thiên sơn vạn thủy, chẳng lẽ y sắp phải mất đi sư huynh sao?
Không có khả năng, tuyệt đối không! Sư huynh là của y!
Dạ Vô Thương đi nhanh hai bước bắt được cánh tay Bạch Húc, sau đó gắt gao theo sát bên người hắn, toàn bộ thân thể cơ hồ đều dán ở trên người Bạch Húc.
Bạch Húc lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn Dạ Vô Thương thần sắc có chút bất an, hơi áy náy xoa xoa đầu y, "Sư huynh hình như thấy được một vị cố giao hảo hữu. Bởi vì nhiều năm không gặp, cho nên có chút thất thố, đợi lát nữa Tiểu Dạ bất kể nhìn thấy cái gì hoặc nghe được cái gì đều không cần nói ra biết chưa?"
Thấy Dạ Vô Thương ngoan ngoãn gật đầu, Bạch Húc yên lòng, bước nhanh về phía trước.
Trấn Nam Hầu phủ gần ngay trước mắt, đình đài lầu các rường cột chạm trổ, quả nhiên là nhất phái đại khí cùng nghiêm nghị, làm người không khỏi tâm sinh kính ý.
Bạch Húc nghĩ nghĩ, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một mảnh giấy, dùng linh lực viết lên "Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương" cùng "Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây"*, sau đó lại lấy một thỏi bạc đi đến trước mặt môn vệ, "Phiền toái vị tiểu ca giúp ta đem tờ giấy này giao cho tiểu thế tử. Bất kể hắn có chịu gặp hay không, chỉ cần xong việc là sẽ được thêm một thỏi bạc."
*Tương Như dịch
Thủ vệ kia thấy hai nam tử xa lạ vốn định quát lớn nhưng vừa nhìn thỏi bạc ánh mắt liền lóe loé. Hắn chỉ việc truyền tin, có gặp hay không đó là quyết định của chủ tử, chẳng liên quan gì tới hắn cả. Hơn nữa người này nói, đợi lát nữa còn được thêm một thỏi bạc, đây tương đương với một năm bổng lộc khiến hắn không khỏi có chút động tâm.
Hắn hơi rối rắm một chút sau đó tiếp nhận mẩu giấy, lưu lại một câu "Chờ ở đây!", rồi chạy đi báo tin.
Bạch Húc cũng không vội, chỉ kéo Dạ Vô Thương lẳng lặng đứng đợi ngoài cửa. Vốn dĩ đối với tu sĩ mà nói, phàm nhân chẳng qua chỉ là con kiến, cho dù là hoàng thân quý tộc cũng chỉ coi như một con kiến lớn hơn mà thôi. Mấy kẻ đó dám để cho đường đường một chân nhân Kim Đan kỳ đứng ngoài cửa, với Dạ Vô Thương thì đây quả là điều không thể tưởng tượng.
Nhưng Bạch Húc đến từ thế kỷ 21, khái niệm mỗi người đều bình đẳng lẫn nhau đã ăn sâu trong đầu hắn, cho nên hắn chưa từng ỷ vào tu vi để gây khó dễ hoặc miệt thị người thường.
Chỉ là tu sĩ bình thường dù có giản dị gần gũi thế nào cũng sẽ không cho phép phàm nhân làm càn như thế. Vì vậy bản thân loại hành vi này vốn dĩ cực kỳ quái dị.
Dạ Vô Thương nhìn bộ dáng của Bạch Húc tựa hồ không hề phát hiện ra cái gì không ổn, đáy mắt hiện lên một mạt tối tăm, có vẻ càng thêm sâu xa, sư huynh hình như...... Còn có rất nhiều bí mật đâu.
Loại cảm giác không thể hoàn toàn nắm giữ được hắn, quả thật khó mà chịu đựng nổi!
Lấy móng tay hung hăng bấm thật mạnh vào lòng bàn tay của chính mình, y mới miễn cưỡng khắc chế được suy nghĩ muốn lớn tiếng chất vấn người. Y luôn hiểu rõ, sư huynh tuy rằng rất khoan dung với y, nhưng nếu đã là chuyện hắn không muốn nói, bất kể y có hỏi đến thế nào cũng đều vô dụng.
Hai người đợi không một hồi, bên cửa liền truyền đến một trận tiếng bước chân, sau đó một thanh niên mặt mày non choẹt đầy vẻ nôn nóng chạy vội ra. Nhìn hắn quần áo hỗn độn, búi tóc cũng có chút loà xoà, xem ra là vội vàng tới đây.
Hắn nhìn hai đạo thân ảnh ngoài cửa, ánh mắt sáng lên, sau đó giơ giơ lên tờ giấy trên tay, "Ai là người đã viết ra mảnh giấy này?"
Bạch Húc âm thầm đánh giá hắn một chút, không quá 25-26, bởi vì mặt mũi non nớt nên thoạt nhìn có vẻ trẻ hơn tuổi, trên người lại ẩn ẩn có tia chân long chi khí, xem ra là hoàng thân quý tộc.
Bạch Húc chậm rãi tiến lên một bước, nhìn người nọ đáp "Là ta viết", trong giọng nói kìm nén không nổi sự kích động.
Thanh niên kia trừng lớn mắt, cũng trên dưới đánh giá hắn một chút, sau đó chần chờ nói, "Địa cầu?"
Bạch Húc nghe vậy, nét tươi cười trên mặt càng thêm ôn hòa, đáy mắt tràn đầy vui sướng cùng thân thiết, "Thế kỷ 21."
"Trung Quốc?"
"Thượng Hải."
Trải qua một phen đối đáp, thanh niên kia hai mắt sáng lên ngay tức khắc, ầm ĩ hô gào một tiếng, "Đồng hương a! Trời ạ, thật là...... Quá làm người kích động, ta nhiều năm như vậy cũng chưa gặp được đồng hương nào, quả là không hề dễ dàng mà......"
Nói đoạn đôi mắt đào hoa tròn xoe kia lại chan chứa nước mắt, nhìn qua tưởng như sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Hắn kích động tiến lên hai bước muốn tới ôm một cái, đáng tiếc lại bắt hụt vào khoảng không.
Hắn bị một hắc y nam tử vẻ mặt đầy lạnh lùng ôm lấy eo, mà Bạch Húc cũng bị Dạ Vô Thương túm lấy cánh tay kéo về phía sau vài bước, rời khỏi phạm vi có khả năng tiếp xúc.
Dạ Vô Thương ánh mắt lạnh băng nhìn tên thanh niên kia, hắn vừa nãy thế mà lại muốn ôm sư huynh sao?!
Đáng chết! Tất cả những kẻ mơ ước sư huynh đều đáng chết!
Nhưng khi ánh mắt tràn ngập sát khí của y đối diện với ánh mắt cũng đồng dạng đề phòng của tên hắc y nam tử, trong mắt Dạ Vô Thương lại hiện lên một tia hứng thú. Chẳng qua chỉ là một kẻ phàm nhân yếu đuối đến mức tận, lại khiến y có loại cảm giác tìm thấy đồng loại. Người nam nhân này, có điểm ý tứ.
Hai nam nhân ánh mắt giao hội tựa hồ có điện lưu lập loè, cuối cùng trở về bình tĩnh, nhưng chỉ cần một chút mồi lửa là có thể khiến bọn họ hoàn toàn bùng phát.