Đào Chước run run rẩy rẩy bước lên phía trước dẫn đường. Nàng cảm giác được linh lực trong cơ thể của mình đang bạo động, kinh mạch trướng đau, chỉ có thể nhét vào trong miệng một viên đan dược, mạnh mẽ vờ như không có việc gì.
Không biết đã đi vòng vèo được mấy lần, nàng đưa hai người tới một cái sương phòng, nhìn qua thì thấy cách bài trí cực kì xa hoa, dường như để chiêu đãi khách quý, chỉ là hơi hẻo lánh một chút.
Như đoán được suy nghĩ trong lòng Bạch Húc, Đào Chước chủ động giải thích, "Sư tôn thích yên tĩnh, không muốn có quá nhiều giao thiệp với người khác, cho nên ở tại đây thanh tu. Mặt khác sư tôn đã phân phó, còn thỉnh sư huynh đi vào một mình."
Bạch Húc hiểu rõ gật gật đầu, thấp giọng dặn dò Dạ Vô Thương một câu, sau đó liền đi đến trước cửa, cất cao giọng, "Vãn bối Bạch Húc, bái kiến Tĩnh An chân nhân."
Yên tĩnh không tiếng động, qua một hồi lâu, bên trong cánh cửa mới truyền đến một giọng nữ trầm thấp, "Vào đi!" Hai cánh cửa chậm rãi mở ra, để lộ tình cảnh tối tăm bên trong căn phòng.
Bạch Húc ổn định tâm thần, cất bước đi vào. "Bang" một tiếng, hai cánh cửa ở phía sau khép lại, chung quanh lại càng thêm tối tăm đến nỗi duỗi tay không thấy được năm ngón. Hắn âm thầm cảnh giác trong lòng, Ánh Tuyết kiếm bên trong đan điền tựa hồ cũng cảm nhận được chủ nhân bất an, ngo ngoe rục rịch muốn lao ra ngoài.
Sau một hơi thở, bốn phía đột nhiên lại sáng lên, chẳng qua rõ ràng đã không còn ở nơi vừa rồi. Vị trí hiện tại của Bạch Húc chính là một toà đại điện, phía trước có một cái giường rất lớn, trên giường tầng tầng lớp lớp treo rất nhiều màn lụa, mơ hồ có thể thấy được bên trong có một bóng người.
Người nọ từ trên giường ngồi dậy, vươn cánh tay ngọc vén màn lên, để lộ ra một gương mặt diễm lệ, lại là Bích Liễu!
Bạch Húc đáy mắt một mảnh băng hàn, khóe miệng gợi lên một độ cung châm chọc, "Ngươi quả là lớn mật, dám giả mạo tên tuổi Tĩnh An chân nhân lừa ta tới đây, đã từng nghĩ tới phải làm thế nào để giải quyết hậu quả chưa?"
Bích Liễu cũng không hoảng hốt, giống như nữ vương thắng trận giương cao cằm, trên mặt là sự vui mừng cùng ngạo mạn không thể che giấu, "Đại sư huynh quá khó mời, nếu không làm vậy, làm sao có thể thỉnh được sư huynh tới đây? Bất quá ngài yên tâm, sư muội tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì bất lợi với ngài cả. Ta chỉ là tò mò, núi băng vạn năm như ngài hóa thành nhiễu chỉ nhu*, sẽ trở thành loại quang cảnh như thế nào?"
*Nhiễu chỉ nhu: hiểu đơn giản thì là (đồ vật) mềm dẻo có thể vòng quanh đầu ngón tay. Còn nghĩa sâu hơn thì tớ cũng không hiểu lắm.
Nàng vừa dứt lời, trong điện nổi lên một mảnh sương mù màu trắng, càng ngày càng nồng đậm, cho đến khi bao phủ toàn bộ cơ thể Bạch Húc.
Bạch Húc không một chút hoảng loạn, nắm chặt Ánh Tuyết kiếm, quan sát kỹ lưỡng chung quanh. Hắn biết mình hiện tại đã bị vây hãm trong trận pháp, nhưng nếu như trận pháp này không phát động thì sẽ không cách nào tìm ra nhược điểm. Vì vậy hiện tại hắn chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.
Qua khoảng một nén nhang, sương mù đã nồng đến mức sắp trở thành trạng thái dịch. Màu sắc của nó chợt gia tăng, biến hoá này khiến cho Bạch Húc càng thêm cảnh giác.
Theo màu sắc dần dần gia tăng, trong không khí bắt đầu tràn ngập một cỗ mùi hương ngọt nị. Hương vị càng ngày càng nùng, ngọt đến mức khiến não người tê liệt, cùng với nó chính là trên thân thể cũng nổi lên chút biến hoá.
Bạch Húc cười lạnh một tiếng, hắn còn tưởng rằng có thể có cái chiêu số gì lợi hại lắm cơ.
Xuân dược? Không khỏi quá coi thường hắn rồi sao!
Hắn cầm Ánh Tuyết kiếm trên tay, rạch ra một lỗ hổng, sau đó lấy máu làm dẫn viết một đạo phù chú. Sương mù chung quanh nháy mắt liền bắt đầu tiêu tán, hương thơm nị người kia cũng phai nhạt rất nhiều.
Thanh âm của Bích Liễu từ hư không phiêu phiêu truyền đến, mang theo một chút vui sướng khi người gặp họa, "Vô dụng thôi Đại sư huynh. Mê tình hương này chính là Lưu Vân Tông đặc chế, chỉ cần hít vào một chút thì có là thần tiên cũng khó cứu. Ta biết ngài tự chủ kinh người, nhưng thế thì sao chứ...... Ha hả, ta chờ đến lúc ngươi phải cầu ta!"
Bạch Húc mặc niệm mấy lần thanh tâm chú, hơn nữa hắn là đơn Băng linh căn, thật sự đã đè ép xuống được cỗ tình triều cuồng nhiệt này. Đôi tay làm một cái quyết, nhanh chóng vũ động Ánh Tuyết kiếm, hàn khí nhè nhẹ từ trên thân kiếm tán dật ra ngoài, đem toàn bộ hơi nước từ trong sương mù đông lạnh thành băng, lộp bộp rớt đầy trên đất. Nhưng thật nhanh sau đó lại tụ lại, sương mù không có thực thể, quả đúng là khó giải quyết.
Hiện tại xem ra chỉ có thể mạnh mẽ phá trận. Phàm là trận pháp đều có nhược điểm, Băng Phong Vạn Lí của hắn là kỹ năng quần phát, có thể cực kì dễ dàng tìm được nhược điểm và bài trừ chúng, chỉ là hao phí rất nhiều linh lực. Nhưng tình cảnh trước mắt hiển nhiên không phải là thời điểm nên cố kỵ này nọ.
Đúng lúc hắn đang chuẩn bị động thủ, đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Bích Liễu. Tay cầm kiếm của hắn càng nắm chặt hơn. Bởi vì không thể nhìn thấy chuyện phát sinh bên ngoài nên hắn chỉ có thể đề cao cảnh giác. Sau đó Bạch Húc liền nhìn thấy sương mù trước mắt bắt đầu lưu động tựa như chất lỏng có sinh mệnh. Một đạo thân ảnh mông lung vọt tới, hắn vừa chuẩn bị xuất kiếm thì nghe được âm thanh quen thuộc gọi, "Sư huynh!"
Bạch Húc sửng sốt trong chớp mắt, sau đó bị người lao vào trong lòng ngực, có chút kinh ngạc giơ tay ôm lấy y. Thấy Dạ Vô Thương đầy mặt quan tâm cùng lo lắng, trong lòng Bạch Húc ấm áp, "Ngươi làm sao vào được đây? Không phải bảo ngươi ở bên ngoài chờ sao?"
Dạ Vô Thương nắm lấy cánh tay thật chặt, hận không thể trực tiếp đem người trong lòng ngực bóp nát rồi tiến nhập vào trong thân thể, có chút ủy khuất cọ cọ vào cần cổ hắn, "Ta cảm thấy sự tình không đúng, liền đem nữ nhân đáng chết kia đánh bất tỉnh sau đó vọt vào đây, sư huynh, ngươi thật sự quá sơ suất!"
Y vùi đầu ở cần cổ của Bạch Húc, che khuất đôi mắt đã ẩn ẩn lộ ra màu đỏ đậm kia. Tiện nhân, cũng dám mơ tưởng sư huynh sẽ chạm vào người ả sao?
Sư huynh là của ta! Của một mình ta!
Trong lòng y không ngừng gào rống, huyết sắc nơi đáy mắt lại càng thêm nồng đậm, tựa như ác quỷ từ địa ngục trở về, quả làm người sợ hãi.
Bạch Húc đối với biến hoá này của y không hề hay biết gì, có chút bất đắc dĩ vỗ về vai y. Đứa nhỏ này hiện tại không nội hướng, nhưng lại quá dính người. Ai, thật vất vả kéo y từ trên người xuống, sương mù xung quanh cũng đã tiêu tán hầu như không còn, hắn liền nhìn thấy Bích Liễu lấy một loại tư thế quỷ dị ngã trên mặt đất, tứ chi tựa hồ đều bị bẻ gãy.
Cảnh tượng này làm hắn không khỏi hơi nhíu mày, lại cũng không nói cái gì. Tự làm bậy không thể sống, không có gì đáng để đồng tình. Hắn kéo Dạ Vô Thương đi khỏi đây, vừa rồi Dạ Vô Thương mạnh mẽ xông vào, đã phá huỷ trận pháp, cho nên hiện tại bọn họ có thể tùy ý đi ra ngoài.
Mở cửa ra, bên ngoài cũng không có bóng dáng của Đào Chước. Dạ Vô Thương tựa hồ đoán được hắn nghi hoặc cái gì, cho nên chủ động nói, "Ta ném ả tới hoa viên."
Bạch Húc gật gật đầu, không tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, cho nên hắn không biết Dạ Vô Thương kỳ thật là lột sạch cả người ả rồi mới ném tới hoa viên. Hoa viên hiện tại đúng là thời điểm đông người. Xảy ra chuyện thế này, nghĩ đến Lưu Vân Tông có vẻ sẽ nổi danh một đoạn thời gian tới đây.
Chẳng qua y vẫn rất cẩn thận không để Đào Chước nhìn thấy được mặt y. Cho nên nữ nhân kia liền tính tỉnh lại, cũng không biết là ai làm. Rốt cuộc ở trong trí nhớ của ả, Dạ Vô Thương đợi không một lúc liền trở về phòng.
Một lần nữa trở lại phòng mình, Bạch Húc có chút hổ thẹn với chính mình vừa rồi. Nếu như Dạ Vô Thương không tiến vào kịp thời, hắn chỉ sợ thật sự sẽ gặp chuyện. Cho nên hắn yên lặng phỉ nhổ chính mình, mà Dạ Vô Thương thì lại đang toan tính tiểu tâm tư trong lòng, hai người nhất thời vô ngữ.
Nghĩ đến sương mù thôi tình ban nãy, Bạch Húc đột nhiên run lập cập, phát hiện hình như mình đã quên cái gì. Dạ Vô Thương bên cạnh tựa hồ cũng hiếm thấy mà có chút đứng ngồi không yên, rũ mắt không biết đang nghĩ đến cái gì.
Một lát sau, Dạ Vô Thương chủ động trước, y sáp tới bên người Bạch Húc, không tự chủ cọ cọ trên người hắn, thấp giọng nói, "Sư huynh, ta có chút khó chịu......"
Bạch Húc tức khắc cả người cứng đờ. Đáng chết, hắn như thế nào lại quên béng mất? Hắn vốn là Băng linh căn, hơn nữa có Kim Đan tu vi, muốn áp chế tình dục xuống cũng không phải việc gì khó. Nhưng mà Tiểu Dạ mới 13 tuổi thôi, không có bất luận phòng bị gì mà trúng chiêu, lại chưa từng trải qua tình sự, sợ là...... Muốn làm chuyện xấu á!
Lúc Dạ Vô Thương nói chuyện nhiệt khí đều phun lên cần cổ hắn, làm Bạch Húc nổi lên một tầng da gà, máu toàn thân xao động lên. Khi hắn suy nghĩ cẩn thận Dạ Vô Thương hiện tại gặp phải chính là cái dạng tình huống gì, liền càng thêm xấu hổ, vội vàng đứng dậy đẩy y ra, hình tượng bình tĩnh đạm mạc ngày thường hoàn toàn biến mất, lắp bắp nói y tự mình giải quyết đi, nói xong liền nhanh chóng rời khỏi phòng.
Dạ Vô Thương lại bắt lấy tay hắn, sức lực lớn đến kinh người, mắt đen một mảnh thâm trầm, mềm giọng nói, "Sư huynh, ta không biết...... Sư huynh, giúp giúp ta, sư huynh......"
Bị y gọi từng tiếng sư huynh đến nỗi trái tim đều mềm thành một mảnh, tay hắn bị y nắm chặt muốn chết, thậm chí còn có chút run rẩy cực nhỏ, tựa hồ sợ hắn cứ thế mà bỏ rơi y vậy. Bạch Húc ma xui quỷ khiến gật gật đầu, sau đó bị tiểu hài tử mạnh mẽ kéo trở về.
Chờ đến khi hắn ý thức được mình đã đáp ứng cái gì, càng hận không thể quay ngược lại thời gian bóp chết chính mình. Lời từ chối vừa định nói ra, nhưng khi nhìn thấy tiểu hài tử trước giờ một mảnh đạm mạc, hiện tại trong mắt lại mờ mịt che phủ bởi một mảnh sương mù, tràn đầy đều là cầu xin cùng hoàn toàn tín nhiệm, tựa như một bàn tay to lớn gắt gao bóp ở yết hầu hắn, làm hắn vô pháp phun ra một chữ nào.
Bạch Húc do dự lại do dự, hắn rất muốn nói cho chính mình rằng giữa hai nam nhân với nhau làm loại chuyện này cũng chẳng có gì to tát. Lúc học đại học hắn cũng từng nghe nói ở ký túc xá nào đó, chuyện huynh đệ hỗ trợ lẫn nhau này nọ đều hết sức bình thường, là chứng minh cho tình huynh đệ cảm động trời xanh.
Dược hiệu hiển nhiên ở thời điểm y không lưu ý đến đã phát tác. Gương mặt trắng nõn của Dạ Vô Thương ửng hồng, trên trán xuất hiện ngày càng nhiều mồ hôi chảy xuống, tiếng thở dốc cũng ngày càng rõ ràng, cơ hồ sắp bóp nát xương tay của Bạch Húc. Điểm chết người chính là cái thứ nổi cộm giữa hai chân kia, tỏ rõ nam hài đã tới lúc phát dục trở thành nam nhân rồi.
Bạch Húc như là bị đâm phải ngay lập tức thu hồi ánh mắt. Trực giác nói cho hắn biết, một khi tiến thêm một bước này, có một số việc sẽ mất đi khống chế. Mà hắn, sẽ bước chân vào con đường ấu dâm một đi không trở lại.
Có lẽ là Bạch Húc do dự lâu lắm, ánh mắt Dạ Vô Thương nguyên bản tràn đầy mong đợi dần dần ảm đạm xuống, buông lỏng tay hắn ra, cũng không thử tự an ủi chính mình, cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở đó, tựa như búp bê Tây Dương bị rút mất linh hồn, phảng phất như chỉ cần một thời gian dài sau cỗ cảm giác khó chịu kia sẽ qua đi.
Ngược lại Bạch Húc nhìn y đôi mắt trống rỗng cùng khuôn mặt ướt nhẹp mồ hôi, đột nhiên sinh ra từng cỗ áy náy, thật lòng sợ y như vậy sẽ đem chính mình nghẹn đến hỏng mất.
"Đây chỉ là một cái giáo trình, ta chỉ là giúp đệ đệ của mình một chút, chỉ là giáo trình......" Bạch Húc yên lặng tự huyễn hoặc mình, củng cố vững chắc tinh thần, sau đó mới run run rẩy rẩy vươn tay, tháo đai lưng của Dạ Vô Thương.
Dạ Vô Thương ngẩng đầu nhìn Bạch Húc một cái, như là muốn xác nhận tâm ý của hắn, sau đó phối hợp với động tác của hắn nhanh chóng cởi quần ra.
Bạch Húc quả thực là khóc không ra nước mắt, hắn không cách nào hình dung tâm tình của chính mình giờ phút này, trong đầu hắn căn bản trống rỗng, hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi.
Dạ Vô Thương rũ mắt, thấy không rõ biểu tình trên mặt y, nhưng tốc độ cởi quần lại tiết lộ tâm tình chân thật của y lúc này.