Bạch Húc rút Ánh Tuyết, bày ra tư thế sẵn sàng ngăn đón địch. Xung quanh lác đác truyền đến tiếng gầm rú cùng tiếng bước chân ma sát trên nền đất. Từng đôi mắt thú dữ tràn đầy tham lam và dục vọng đang gắt gao nhìn chằm chằm vào bọn họ. Nhân loại kia, thật mỹ vị!
Sau khoảng một canh giờ, Dạ Vô Thương chậm rãi mở mắt ra, trong phút chốc lại trừng lớn.
Một mảnh đỏ nồng đậm lọt vào trong tầm mắt, mạnh mẽ khiến cho mắt y đau đớn. Dẫu có gọi là núi thây biển máu cũng không quá chút nào. Nhìn qua ít nhất không dưới một trăm con, cơ hồ một phần ba yêu thú trong bí cảnh đều tập trung tại nơi này.
Dời ánh mắt lên trên người nam nhân đứng cách y mấy bước, Bạch Húc một thân bạch y đã sớm ướt sũng máu tươi, ngay cả trên mặt cũng không may mắn thoát khỏi. Bạch Húc đang rút Ánh Tuyết ra từ đầu của một con Sư Hổ thú, máu tươi phun lên bắn đầy mặt hắn, làm nổi bật đôi con ngươi khác hẳn so với lúc bình thường.
Dù cho biểu hiện của Bạch Húc luôn luôn lạnh nhạt, nhưng thời điểm đối mặt với Dạ Vô Thương thì đều là ôn hoà mang theo ý cười đầy sủng nịch.
Nhưng mà hiện tại trong đôi mắt sáng ngời kia chỉ có sát ý sâm nghiêm cùng lạnh lùng vô tình. Tựa như một tuyệt thế thần binh đã ra khỏi vỏ vậy, vô tình, vô tâm, vô dục.
Chỉ có sát ý tận trời cùng sự kiên trì tuyệt không lùi bước, mang theo một loại mỹ cảm trấn nhiếp nhân tâm.
Dạ Vô Thương nhìn đến ngẩn ngơ, Bạch Húc như vậy, quả thực là đẹp đến làm say lòng người, khiến cho người ta không thể dời mắt nổi dù chỉ một giây một phút.
Lúc này Bạch Húc như cảm ứng được, đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén hơi dịu lại, nhẹ nhàng thở ra, thậm chí hơi nhiễm chút ý cười.
Đẩy nhanh tốc độ tiêu diệt nốt hai con yêu thú cuối cùng, Bạch Húc thu kiếm, đi về phía Dạ Vô Thương, bước chân phù phiếm, có chút bất ổn. Hắn đột nhiên lảo đảo, vừa kịp lúc có người đỡ được cánh tay. Bạch Húc cúi đầu, nhìn ra được lo lắng trong đáy mắt vai ác, hắn cố gắng nặn ra một nụ cười trấn an nhưng ngay cả duỗi tay xoa đầu đứa nhỏ cũng không còn đủ sức, "Ta không sao, chúc mừng Tiểu Dạ đột phá Trúc Cơ kỳ, từ đây bước vào tiên đồ, vĩnh hưởng trường sinh."
Dạ Vô Thương thấy rõ sự vui mừng và cổ vũ thật tình trong mắt Bạch Húc, không hiểu sao sống mũi có chút lên men. Y vội cúi đầu, thu liễm lại cảm xúc vừa không cẩn thận bộc lộ ra ngoài, nửa đỡ nửa ôm mà đưa Bạch Húc đến một cái sơn động gần nhất. Hiện giờ đến lượt y hộ pháp cho sư huynh.
Y còn nhớ rõ đời trước, lúc y tốn chưa đến một năm đã Trúc Cơ, ánh mắt của Bạch Húc chỉ có căm giận và chán ghét.
Quả thật giống như dùng một cây đao cùn, từng nhát từng nhát xẻo lấy trái tim y, đau đến nỗi gần như không thở nổi. Khi đó y đã sùng bái và tín nhiệm Bạch Húc biết chừng nào, nhưng đổi lấy lại chỉ là một nhát kiếm lạnh băng phía sau lưng.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, cùng nỗi tuyệt vọng khiến người ta hít thở không thông là bạo ngược trong lòng y lại bắt đầu sôi trào. Tựa như một con hung thú bị giam cầm, tuỳ thời chuẩn bị phá tan nhà giam, huỷ diệt toàn bộ mọi thứ xung quanh.
Nhưng mà hiện tại......
Y nhìn về phía Bạch Húc mặt vẫn còn đang tái nhợt. Đời này, Bạch Húc tựa như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Không chỉ đưa cho y công pháp cao cấp hơn, còn vô cùng kiên nhẫn quan tâm chiếu cố y. Vậy mà lại đem trái tim đã gần như chết lặng của y đánh thức một lần nữa, đối với tồn tại, sinh ra chờ mong.
Đời này, y chỉ dùng có bốn tháng đã Trúc Cơ, công lao của Bạch Húc là không thể phủ nhận.
Bộ dáng Bạch Húc cầm kiếm đứng trước mặt y, vì y ngăn cản yêu thú lớp lớp như thuỷ triều, thật sự đã khắc sâu vào trong tâm khảm của y, mãi mãi không quên. Dù thật lâu sau đó, y trở thành tuyệt thế cao thủ nhưng hồi tưởng lại một màn này cũng đều cảm thấy sống mũi cay cay.
Sư huynh toàn tâm toàn ý vì y như vậy, y đã có được thì tuyệt sẽ không buông tay, dù chết cũng nguyện!
Ánh mắt Dạ Vô Thương nhìn Bạch Húc ngày càng nóng cháy, chiếm hữu dục cùng cố chấp như thiêu như đốt đến chết cũng không phai mờ. Bạch Húc hiện tại như một con thú nơi hoang dã, là con mồi duy nhất.
Bạch Húc lần này thật sự mệt thảm rồi. Sắc mặt hắn tái nhợt, cả người vô lực, ngay cả cánh tay cũng không nâng nổi.
Hắn vốn dĩ là một tên trạch, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, số lần vận động rèn luyện có thể đếm được trên đầu ngón tay, thân thể yếu đến hết nói nổi.
Tuy rằng hắn xuyên qua đến đây, nhưng cũng mới chỉ tiếp thu khối thân thể cường hãn này có mấy tháng. Muốn thích ứng với cường độ vận động lớn như vậy vẫn có chút miễn cưỡng.
Tuy rằng hắn có tu vi Kim Đan kỳ, đàn yêu thú này con mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ là Trúc Cơ, có thể nói chụp tay một cái là chết một mảng lớn. Nhưng hắn thật sự không chịu nổi số lượng nhiều như vậy Q_Q.
Cho dù là đơn giản như dẫm chết một con kiến, quá trình lặp đi lặp lại thế này cũng cực kỳ gian khó. Nói đến cùng vẫn là do hắn quá yếu.
Bạch Húc yên lặng nghĩ lại.
【 Đinh! Vai ác đạt thành Trúc Cơ kỳ, khen thưởng ký chủ 2000 điểm kinh nghiệm, thỉnh không ngừng cố gắng nha ~~】
Trong đầu đột nhiên truyền đến loli âm đã thật lâu chưa nghe thấy, bỗng chốc cũng có chút tưởng niệm.
Nghĩ đến vai ác đại nhân vừa đột phá, trong lòng hắn liền tràn ngập tự hào cùng kiêu ngạo. Tu luyện mới có bốn tháng đã tiến vào Trúc Cơ kỳ, thiên tư cùng ngộ tính như vậy, dù là toàn bộ Tam Thiên Giới cũng không tìm ra được người thứ hai, quẳng xa nhân vật chính tận mấy con phố.
Trong lòng buông lỏng, đột nhiên ẩn ản có một tia minh ngộ, cảm giác tâm cảnh rộng mở không ít, cả người thả lỏng, thoải mái đến không nói thành lời.
Kim Đan Trung kỳ thành!
Kinh mạch không ngừng mở rộng ra gấp đôi, bên trong tràn đầy linh lực đang lưu chuyển, Kim Đan bên trong đan điền sáng bóng lên không ít, dung lượng cũng lớn hơn nhiều, linh lực vận hành càng thêm trơn tru.
Bạch Húc vừa kiểm tra tu vi của mình vừa cảm thấy có chút hoang mang.
Tuy rằng hắn không phải là người của thế giới này nhưng cũng hiểu được thăng cấp khó khăn đến mức nào.
Gần nhất là từ Trúc Cơ kỳ lên Kim Đan kỳ, không biết đã đánh gục biết bao nhiêu tu sĩ. Động một chút là bế quan một trăm năm cũng không chắc có thể đột phá. Rất nhiều người tóc đã trắng xoá nhưng bất quá cũng chỉ là một tên Luyện Khí kỳ tầng chót.
Tuy rằng có khả năng là nhờ thiên tư tuyệt hảo Băng linh căn của hắn nên thăng cấp mới thuận lợi chút. Cơ mà từ khi thăng cấp lên Kim Đan đến nay còn chưa qua bốn tháng nhưng tu vi của hắn không chỉ không có nửa điểm bất ổn do thăng cấp quá nhanh, trái lại thập phần ngưng thực, cảnh giới cũng cực kỳ ổn định. Điều này khiến cho hắn càng thêm bất an.
Kỳ thực Bạch Húc đúng là lo bò trắng răng.
Người tu chân, quan trọng nhất chính là tu tâm.
Tâm cảnh rộng mở, tâm tính vững vàng, thăng cấp tắc nước chảy thành sông.
Tên Bạch Húc nguyên bản kia, đỉnh đầu có thiên chi kiêu tử quang hoàn, khó tránh khỏi cậy tài khinh người. Tâm tính không tốt, lại không thể chịu đựng được Dạ Vô Thương ưu tú hơn mình. Ghen ghét cùng oán hận không ngừng gia tăng, làm đạo tâm bất ổn, cho nên đến chết cũng chỉ là Kim Đan Sơ kỳ.
Mà Bạch Húc hiên tại, tính tình ôn hoà, không có bất cứ thứ gì gọi là ghen ghét oán hận cùng sai trái cảm xúc, tâm cảnh vững vàng, lại có quyết tâm và nghị lực bảo hộ cho người khác, thăng cấp liên tục cũng là chuyện đương nhiên.
Đem linh lực trong thân thể vận hành mấy vòng, mở mắt ra đã thấy gương mặt tràn đầy ý cười của Dạ Vô Thương, "Chúc mừng sư huynh cũng thăng cấp."
Bạch Húc tâm tình rất tốt xoa đầu y. Cảnh tượng huynh hữu đệ cung như vậy, thật sự khiến cho người ta cảm động. Không có ghen ghét, không có hãm hại, chỉ có toàn tâm tín nhiệm và tâm thái vui mừng vì đối phương tiến bộ. Quả thực quá tốt đẹp.
Kim Đan Trung kỳ, cho dù là gặp phải Phương Thiên Vận kia cũng có lực mà đấu một trận.
Hai người nhìn nhau chăm chú, dịu dàng thắm thiết trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí cực kỳ tốt. Củng cố lại cảnh giới một chút, Bạch Húc lại giảng giải những vướng mắc trong tu luyện cho Dạ Vô Thương, đảo cũng không cảm thấy buồn tẻ.
Kế tiếp Bạch Húc lại sửa đổi mục tiêu, lựa chọn những yêu thú từ Trúc Cơ Sơ kỳ đến Trúc Cơ Trung kỳ cho Dạ Vô Thương luyện tập, đem các loại pháp thuật sử dụng đến nhuần nhuyễn, đồng thời cũng thu vào không ít thú đan, đổi thành điểm cống hiến cũng thu vào được một bút lớn.
Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt, thoáng đã chỉ còn một ngày cuối cùng trước khi bí cảnh đóng lại.
Tất cả mọi âm mưu, tham lam đều hiển lộ rõ ra bên ngoài. Rốt cuộc bí cảnh đóng lại rồi thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Bạch Húc mang theo Dạ Vô Thương dừng lại ở một chỗ đất bằng cách chỗ cửa ra khá xa. Giờ phút này cửa ra của bí cảnh ngược lại là nơi nguy hiểm nhất. Rất nhiều người có ý đồ xấu đều có ý tưởng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Bạch Húc không muốn trộn lẫn với bọn họ. Nếu đồng môn xảy ra chuyện, tất hắn phải ra tay bảo vệ, đến lúc đó không tránh được cùng môn phái khác trở mặt. Nếu đồng môn chủ động gây chuyện, hắn càng khó có thể phân xử, đành phải tránh đi thật xa.
Dù sao trừ bỏ vai ác, hắn cùng với những đồng môn đó không có đến nổi nửa đồng tình nghĩa, hoàn toàn không có cái tư tưởng gọi là quên mình vì môn phái tối thượng.
Cho nên việc không liên quan đến mình thì tốt nhất là mặc kệ. Hắn cũng không muốn chủ động rước lấy phiền toái, vừa đỡ rách việc lại vừa thoải mái tinh thần.
Nhưng trời không chiều lòng người. Nghe thấy tiếng quát tháo đang ngày càng gần, Bạch Húc ngay lập tức ôm Dạ Vô Thương nhảy lên một cây đại thụ. Hắn dán Liễm Tức phù cho cả hai, sau đó liền không quan tâm đến phân tranh phía dưới.
Nếu là giết người đoạt bảo, hắn sẽ tuỳ theo tình huống mà ra tay hay không. Loại sự tình này đã là quy tắc ngầm công khai trong bí cảnh, hắn sẽ không đi xen vào chuyện của kẻ khác.
Nếu bị đuổi giết là người của Thiên Hoa Tông thì ra tay cũng không muộn.
Từ xa có hai bóng người chạy đến, một nam tử thân hình cao lớn kéo theo một nữ nhân chạy về phía bọn họ. Chờ đến khi hai người kia đến gần, Bạch Húc mới phát hiện, quả thật đúng là người quen.
Nam tử phía trước bộ mặt tuấn lãng, một bộ ôn nhuận vô hại. Nhưng ánh mắt lại hiện lên sự hung ác và nham hiểm khiến cả khuôn mặt hắn mang một vẻ không hài hoà khó nói thành lời.
Bạch Húc nhớ rõ, hình như trong đội ngũ của Thiên Hoa Tông có một người như vậy. Mà tên kia hiện giờ chỉ mặc một chiếc nội sam trắng muốt, còn nữ tử phía sau lại khoác một đống lớn y phục, trên vai có thêu tiêu thức của Thiên Hoa Tông, hẳn là của nam nhân kia.
Thấy người đến là đồng môn, phía sau lại không có bóng dáng ai đuổi theo, Bạch Húc cũng không để ý tới bọn họ nữa. Bỗng nhiên tay lại bị người khác nắm chặt, Bạch Húc kinh ngạc quay sang, chỉ thấy Dạ Vô Thương khuôn mặt nhỏ lạnh tanh, đáy mắt mang theo sát khí không chút nào che giấu.
Ôm y vào lòng trấn an, vỗ nhẹ sống lưng giúp y bình tĩnh lại, Bạch Húc mới hỏi, "Tiểu Dạ quen biết hai người kia?"
Dạ Vô Thương mềm mại ghé vào trong lồng ngực hắn, ngửi thanh hương trên người Bạch Húc, lúc này mới thoáng bình tĩnh lại, "Tên nam nhân kia, tên Quách Tự, là cháu ngoại trai ruột của gia chủ, quan hệ với Quách Đạo cực kì tốt, cũng vì vậy mà được gia chủ nhìn trúng."
Nhưng y lại không nói ra, những bi thảm y phải chịu khi sống trong Quách gia, những biện pháp Quách Đạo dùng để tra tấn nhục nhã y, hầu hết đều là bút tích của kẻ này. Cho nên hận ý của Dạ Vô Thương với tên đó thậm chí còn mãnh liệt hơn so với Quách Đạo.
Bạch Húc nghe ra ý tứ trong lời chưa nói hết của Dạ Vô Thương, lại liên hệ đến biểu hiện của đứa nhỏ, yên lặng quyết định khoanh tay đứng nhìn. Liền tính kẻ thù có thật sự tìm tới, hắn cũng tuyệt sẽ không ra tay.