[Hệ Thống] Công Lược Nam Chủ

Chương 64:Baby Đừng Chạy ( 4 )



Cả ba người cùng nhau đi đến thành phố S, Tử Nhiên thì không quan tâm mấy, miễn sao cho cô ăn ngủ đầy đủ là được, đừng nói là đi đến nhà của ông bà Tần, đi cả nước ngoài cô còn đồng ý là khác.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Nữa ngày sau…!!!

" Ôi mau…mau đến đây cho ông bà xem nào…". Hình ảnh hai ông bà già nua, gương mặt đã nhăn nheo phúc hậu, theo thư cô đoán không lầm thì đây là ông của người ba hờ này của cô.

" Nhiên Nhiên…con mau lại ông cố bế đi con " .Tam Hào hắn dịu dàng với con gái bảo bối của mình, làm cả nhà phát khóc, ai đây…có phải là nhị thiếu nhà nhà họ Tần của họ nữa không...???

Họ không nhìn lầm chứ…bởi người ta nói thời gian rồi cũng làm con người ta thay đổi, tảng băng còn phải tan chảy, Tử Nhiên nhanh chóng chạy lạch bạch đến chỗ của họ, cô ra sức mà nịnh nót mấy người này aaa…

Một chỗ vựa to lớn cô phải ra sức mà nắm vững trong tay.

Một lát sau với sự hiếu kì tò mò của cô thì…

" Hửm…hình như bị lạc thật rồi a…".Cô nhớ lúc nãy rõ ràng là đi đường này mà ta, cô trốn đi khỏi mấy người kia, trời…cô toàn bị họ hết nựng rồi nhéo má ai mà chịu nỗi.

Cô bé chập chững bước đi , nhìn ngó xung quanh có vẻ như lạc đường thật rồi, mà cô cũng công nhận nơi này của nhà họ cũng lớn lắm nha.

Cô ngó trái ngó phải bước đi…" Ui…da "

Bụp !!!

Cô té nhào lên mặt đất nhắm chặt hai mắt, ôi chắc không phải đụng phải thứ gì hủy dung cô luôn rồi chứ, không được…còn đâu gương mặt baby cute phô mai que của cô, còn nhờ tới nó để nịnh nọt ăn bám aaa…

Cô nhanh chống đỡ tay sờ sờ gương mặt nhỏ nhỏ của mình, haizzz…cũng may là không sao, ừ…mà hình như cô té cũng chẳng đau gì mấy, đất gì mà mềm mềm thế nhỉ, cô đưa tay ra sờ còn bóp bóp…

" Aaa…" .Cô hoảng hốt lùi ra sau, cái quái gì vậy, mé xíu nữa là hù chết bảo bối à.

Đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn cô, vật nhỏ phủi phủi tay ngồi vậy bò đến chỗ cô, vật nhỏ nhào lên đè cô xuống ngửi ngửi, mắt đối mắt chừng nhau.

Tử Nhiên: ""\_""…

Cái quái gì vậy…cô đây là gặp phải con gì à, đôi mắt to tròn của cô cũng không thua kém gì mà chừng chừng mắt lại với vật nhỏ kia, cô phồng má đôi mắt nhỏ nheo lại khó chịu mà định đẩy vật đó ra, trông cô giận dỗi mà lại càng manh như mèo con.

" Hửm !!!chị là ai…???". Cậu bé nhỏ gương mặt ngây thơ ngốc manh chớp mắt nhìn cô hỏi.

" Vậy cậu là ai…". Cô nhìn như cậu bé này so sánh với cơ thể này của cô thì lớn hơn mà nhỉ, đây là chê cô già trước tuổi à…

" Hừ…anh trai vậy anh là ai…??? " Cô cũng không thua kém gì, nhanh chóng bày ra vẻ mặt ngốc ngốc làm trò như không biết gì.

" Chị gái này…người chị thật thơm ". Triệu Vũ cậu bé ngây thơ hít hít , cậu ta cúi xuống liếm liếm mặt của cô, y như mấy con cún liếm liếm, Tử Nhiên đột nhiên bị liếm nhột nhột.



Cô quay sang tránh né , nhìn cậu bé nhỏ không biết liêm sỉ này, cô không hiểu trẻ con giờ điều như vậy sao, nhìn cậu bé da vẻ trắng hồng, gương mặt cute còn hơn cô nữa, tự nhiên cái tính nhan khống của cô lại nổi lên.



Ôi nhìn cái má kia muốn cắn một cái quá đi… thế là cô nghĩ là làm ,không tiếc gì mà đè ngược lại cậu bé ra cắn một cái, cảm giác mềm mềm rất giống bánh bao nha.



Hì…ôi cảm giác này thật đã nha, tiểu hệ thống mà biết cô hành động như vậy chắc có tức chết quá, bình thường cô dở chò cái tính sắc lang đó ra sử dụng với nó thì không nói gì, nay mà con dùng nó lên người khác nó sẽ tức chết mất.



Đúng là cô từng sờ mó tiểu hệ thống nhà mình, nhưng mà cô chưa từng làm quá lố với ai nhá, tại cậu bé này đáng yêu quá chứ bộ, một lão bà lâu năm như cô thì sao chịu nỗi, ôi…cô chỉ xem cậu nhóc này như cháu trai mà nựng cho đã nha nha.


Triệu Vũ cậu ta như đứng hình với cô, bất ngờ trước hành động kỳ lạ này, hắn chưa từng bị ai cắn bao giờ a, đưa tay sờ vào chỗ mình bị cắn còn dính cả nước bọt của cô.


Hắn ngồi thẫn thờ nhìn cô bé nhỏ đáng yêu này, không ngờ cô vậy mà lại cắn hắn, đây là cô không ghê tởm hắn sao, hắn không có bạn ba hắn rất khắt khe với hắn, không cho hắn chơi cùng với một ai.

Hắn nhìn những đứa trẻ cùng tuổi của mình tha sức mà vui chơi cùng ba mẹ mình, còn hắn thì sao có lẽ hắn không được thứ gọi là tình thương gia đình.

" Chị gái…chị bao nhiêu tuổi???"

" À…em chỉ mới 5 tuổi a…". Cô xòe bàn tay của mình ra hiệu trước mặt Triệu Vũ.

" Thế thì em gọi anh là Triệu Vũ nha…anh lớn hơn em 2 tuổi "

" Mà anh làm gì ở đây thế ạ…"



" ừm…anh chỉ ở đây chơi một mình thôi…em chơi cùng anh nha "



" Dạ được ạ…"

Một bé trai cùng một bé gái cười vui vẻ với nhau, cậu bé khả ái bé gái lại đáng yêu vô cùng.




" Anh Triệu Vũ…em gọi anh là Vũ Ca Ca được không ???". Cô nghiêng đầu hai tay đang vào nhau chờ đợi cậu nhóc này đồng ý.


" Được chứ…vậy anh cũng gọi em là Tiểu Nhiên nha…"

" Vâng ạ…em phải về rồi ạ…ba mẹ em chắc cũng đang tìm em, nêm em phải về đây, tạm biệt Vũ Ca Ca…"



Triệu Vũ cậu nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn đi dần xa, mặt cậu lại xụ xuống có vẻ như mất mát.



\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_


Các bạn đọc giả nhớ like đánh gia5\* nha nha…cảm ơn các bạn♡♡♡

.

.

.

.

.

.

.

.

.
.

tác giả: Bé yo













TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv