Tô Yên đi theo hành lang dài tới phòng bếp nhỏ.
Mà Tiểu Hoa gấp không chờ nổi cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Ký chủ, ngài hiểu tiếng rắn?"
Tiểu Hoa tò mò a.
Tô Yên lắc đầu, "Không."
"Vậy sao ký chủ có thể nghe hiểu con rắn kia nói gì?"
"Vẫn luôn nghe hiểu a."
Tiểu Hoa nghe vậy hừ một tiếng, "Ký chủ, ngài trả lời cho có lệ với em. Em thân là hệ thống của ngài, là người bạn đi theo ngài qua các thế giới, cần phải hiểu biết lẫn nhau."
Ngón tay Tô Yên chạm chạm vào cổ tay áo của mình, có thể là vừa nãy không cẩn thận, cổ tay áo bị rách một lỗ.
Nửa ngày sau, nàng nói: "Ta không trả lời có lệ, ta không biết tiếng rắn, nhưng từ khi sinh ra đã có thể nghe hiểu."
Tiểu Hoa kinh ngạc, "Oa, vì sao?"
Tô Yên nghĩ đến Tiểu Hoa vừa nói nó là người bạn đi qua các thế giới, nàng trầm mặc một lát lại bổ sung thêm, "Ta có thể nghe hiểu, không chỉ mỗi tiếng rắn."
Tiểu Hoa lại tiếp tục kinh ngạc, "Ký chủ còn có thể nghe hiểu tiếng gì?"
Giọng nói mềm mại vang lên, "Nói một cách chính xác, ta có thể nghe hiểu tiếng những vật còn sống nói... "
Nàng chỉ cần nói chuyện với chúng, những động vật đó đều có thể hiểu lời nói của nàng.
Tiểu Hoa hoãn một hồi lâu, nó cẩn thận hỏi một câu, "Vậy ký chủ cảm thấy, những con vật đó thế nào."
Tô Yên nghiêm túc nhớ lại, sau đó trả lời một câu, "Cũng không tệ lắm, rất nghe lời."
Tiểu Hoa dựa vào những câu trả lời này, cho ra một kết luận khó tin, "Ký chủ, ngài có thể... hiệu lệnh trăm thú??!"
Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói, không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì rất nhiều người đã từng nói như vậy.
Chỉ là....
"Bây giờ không thể."
"Vì sao?"
"Lực lượng bị hạn chế."
Nhân loại và thú loại không phải một giống loài.
Giao lưu sẽ phải tốn tinh thần lực.
Nhưng bây giờ dung lượng não của Tô Yên là 2, giá trị thể lực là 5,
tinh thần lực bị hạn chế gần như không có.
Trình độ bây giờ của nàng, nhiều lắm là trò chuyện với động vật nhỏ, hoặc là... muốn nội gan gì đó.
Còn chỉ huy động vật... không làm được.
Tiểu Hoa là hệ thống, tuy năng lực của ký chủ bị hạn chế, nhưng nghe thấy vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng a.
Thế nhưng có thể hiệu lệnh trăm thú, đây là sự tồn tại thần kỳ cỡ nào a!!
Tô Yên sờ sờ túi tiền của mình, móc ra một cái kẹo cho vào miệng.
Quá đói bụng, vậy nên ăn kẹo cũng không thể giảm bớt cảm giác đói bụng của nàng.
Khi nàng vừa rẽ vào hành lang, sắp tới phòng bếp nhỏ.
Một bóng người lóe qua, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Tô Yên.
Làm nàng ngẩn ra, chớp chớp mắt.
Hắc y nhân, "Cô nương, điện hạ tìm ngươi."
Tô Yên nhìn nhìn về phía tẩm điện, lại nhìn hắc y nhân kia, đây là ảnh vệ?
Nàng mềm mại lên tiếng: "Ta vừa đi ra khỏi đó, Thu Thật ở bên trong hầu hạ."
Ảnh vệ đeo mặt nạ, không giải thích thêm, lạnh lẽo cứng rắn nói một tiếng: "Mời."
Nàng khẽ liếm môi, "Ta ăn một chút rồi qua đó."
Ảnh vệ vẫn lạnh nhạt, "Mời."
Tô Yên nhìn phòng bếp nhỏ, lại nhìn nhìn ảnh vệ.
Đánh một trận?
Nhưng, bây giờ nàng đói không có sức.
Cuối cùng, Tô Yên vẫn cúi đầu đi theo phía sau ảnh vệ.
Chỉ là khi nàng đi đến cửa tẩm điện, nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng kêu thê thảm.
Nghiêng đầu nhìn qua, không biết vì sao Thu Thật bị phạt quỳ ở cửa tẩm điện, hai nha hoàn bên cạnh cầm hai miếng gỗ dày tát vào mặt.
Một lát sau, gương mặt Thu Thật sưng to như đầu heo, miệng phun máu.
Thân tặng @KtMa70328
------oOo------