Vũ Nhiên lững thững quay trở lại bàn ăn, vừa ăn vừa lén lút nhìn Lạc Dư, thằng bạn này của hắn vậy mà cũng biết bảo vệ người khác a.
Lạc Dư ngồi nhìn chằm chằm vào tin nhắn vừa gửi đến,
" ta đã chuyển tiền vào tài khoản của con rồi"
Là mẹ cậu,
"ting"
" ta đã chuyển tiền cho con rồi"
Là cha cậu,
Nguyên chủ thế giới này không có người thân, cha mẹ cậu li dị mỗi người có một cuộc sống riêng, họ cũng đều có gia đình thực sự thuộc về mình rồi.
Còn nguyên chủ a, cậu ấy hai năm trước đã phải tự lập sống một mình rôi không người thân, không ai chăm sóc nhưng nguyên chủ vẫn sống rất tốt, cậu ấy rất mạnh mẽ, bệnh tự đi mua thuốc về uống, bị đau cũng không kêu, không khóc như những đứa trẻ khác.
Lạc Dư thở dài, quá khứ này không tốt đẹp chút nào.
Trong một căn biệt thự sang trọng, một người đàn ông trung niên nhìn Vũ Cảnh nói:
- Lão nhị đang ở chỗ Lạc Dư?
- Đúng vậy.
Người đàn ông này chính là lão cha của Vũ Nhiên, một trong số ít người biết được quá khứ của Lạc Dư, song tính nhân.
Ông ta không kì thị song tính, Vũ gia của bọn họ còn là nhân thú kia kìa, còn dị hơn song tính nhân nhiều.
- Điều tra hết mọi thứ liên quan đến Lạc Dư chưa ?
- Lúc trước vốn điều tra qua một lần rồi nhưng lầm này con vẫn làm thêm lần nữa, còn phát hiện một thứ rất thú vị.
- Ồ, nói đi.
- Cậu ta biết 17 thứ tiếng...
Vũ lão gia kinh ngạc, ông ta nhìn Vũ Cảnh :
- Ha, đúng là bất ngờ a.
Vũ Cảnh cười cười,
- Để Vũ Nhiên ở đó cũng không tệ lắm, con thấy nó rất nghe lời Lạc Dư a.
Ánh mắt anh ta xẹt qua tia sáng, chậc, lần đầu anh thấy bộ dáng ngoan ngoãn đó của Vũ Nhiên, không biết cái cậu tên Lạc Dư đó đã làm gì a, đúng là được mở rộng tầm mắt.
Bên Lạc Dư,
Vũ Nhiên đứng ở cửa dùng ánh mắt ai oán nhìn Lạc Dư, ra ngoài sao lại không cho nó đi cùng chứ.
Lạc Dư trừng mắt,
- Ở nhà trông nhà, ta đi 5 phút rồi về.
Nói xong liền đóng cửa lại, cậu mới không bị bộ dạng ủy ủy khuất khuất của tên này đánh lừa nữa đâu.
Lạc Dư ra quán mua hai phần đồ ăn người ta đã làm sẵn rồi đên siêu thị, ừm, cậu phải mua thêm một ít đồ ăn vặt, lâu rồi không ăn a.
-/ ting/
-/ Kí chủ, là Vân Mộng Y /
Lạc Dư hơi khựng lại, ý cười trong mắt cũng biến mất, là người sẽ cướp Vũ Nhiên của cậu sao.
Lạc Dư vuốt ve chiếc nhẫn bạch long, để cậu xem thử người tên Vân Mộng Y này rốt cuộc có điểm gì hơn người mà có thể cướp mất trái tim của Vũ Nhiên,hừm, chắc chắn không phải dạng người đơn giản a.
Lạc Dư khoanh tay đứng nhìn tràng cảnh cãi vã trước mắt, cậu nghi hoặc nhìn Vân Mộng Y từ trên xuống dưới,
- Mèo mướp thúi, đây là Vân Mộng Y sao, đâu có gì đặc biệt đâu a.
250 không thèm để ý nói:
-/ Ai biết được/
Trong đám đông,
Vân Mộng Y chỉ tay vào người con trai tầm 17, 18 tuổi nói:
- Tên biến thái, cậu, cậu...
Người con trai đó xì một tiếng nhìn cô ta nói:
- Cậu, cậu cái gì a, cô nói tôi biến thái, có bằng chứng không a.
Mọi người vây quanh hai người chỉ chỏ, Vân Mộng Y tức điên lên, ánh mắt cô ta xẹt qua tia âm độc, dám làm cô ta mất mặt nơi đông người, ngươi cứ đợi đấy.
Lạc Dư vui vẻ đứng hóng chuyện, cậu vuốt cằm:
- Tưởng mình đẹp lắm hay sao mà ai cũng muốn sàm sỡ.
Lạc Dư vội vàng che miệng, cậu hình như nói lớn tiếng quá rồi. Mọi người đều quay sang nhìn cậu, người con trai có chút lưu manh kia cười vui vẻ ,nói:
- Người anh em, cậu nói thật có lí a, có người á cứ thích nghĩ mình là thiên tiên, ai nhìn cô ta cũng cho là đang mạo phạm, hừ.
Vân Mộng Y nhìn Lạc Dư, ánh mắt của cô ta khiến cậu cảm thấy kì quái. Lạc Dư nhíu mày hỏi 250:
-Mèo mướp thúi, ngươi có cảm thấy Vân Mộng Y này rất kì lạ không.
-/ Đâu có a/
Đợi đến khi Vân Mộng Y rời đi thì người con trái đó mới chạy đến chỗ Lạc Dư, cậu ta cười ha hả:
- Người anh em, cậu tên gì a, tôi là Từ Thiên Long, năm nay 18 tuổi.
Lạc Dư bị tính cách hào sảng này của Từ Thiên Long khiến cho tâm trạng tốt hẳn lên, cậu cười nhẹ nói:
- Lạc Dư, 15 tuổi.
Từ Thiên Long khoác vai cậu nói :
- Haha, cậu nhỏ hơn tôi 3 tuổi, sau này cứ gọi tôi là đại ca đi.
- Vậy không tốt lắm, chúng ta vừa mới quen thôi mà, vẫn chưa thân đến mức đó a.
Từ Thiên Long hừ hừ:
- Có gì không tốt chứ, tôi nhận cậu làm huynh đệ, có chuyện cứ tìm tôi.
- Được.
Lạc Dư tạm biệt Từ Thiên Long rồi trở về nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy con ngao nào đó đang đứng ở cửa dùng ánh mắt chất vấn nhìn mình.
Vũ Nhiên nhìn đồng hồ rồi lại nhìn Lạc Dư, nó hừ một tiếng quay đầu đi vào nhà. Lạc Dư cười lạnh, trách cậu không cho đi cùng để gặp chân ái của mình sao.
Ánh mắt Lạc Dư phát lạnh, mùi dấm chua nồng nặc ,cũng chỉ có Vũ Nhiên ngốc nghếch vẫn không nhận ra.