Nguyên Quân Bạch nhìn thiếu niên trước mặt, y run rẩy hỏi:"Có... thật là... cha...không?", thiếu niên ấy cũng ngạc nhiên nhìn y, cuối cùng hắn nhẹ gật đầu. Hai dòng lệ xuất hiện trên khuôn mặt thanh lãnh của y, Nguyên Quân Bạch chạy đến ôm lấy thiếu niên ấy.
Nguyên Vu Hàn ôm lấy y, hắn vuốt ve tấm lưng run rẩy của y cười nói:"Đã lớn như vậy rồi mà còn khóc lóc.", Nguyên Quân Bạch tựa cằm lên bờ vai của hắn vừa rơi lệ vừa cười, y không biết cảm xúc bây giờ của mình là gì, buồn vui lẫn lộn, không phân biệt được.
Vũ Học nhìn khung cảnh đoạn tụ gia đình trước mặt khiến hắn cảm động, hắn mới hiểu ra tình thân mới là thứ quan trọng không thể thiếu.
Nguyên Quân Bạch cảm nhận từng nhịp thở của người mà y ôm. Một lúc sau, y buông khỏi người Nguyên Vu Hàn, y lấy tay áo lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt, Nguyên Quân Bạch nhìn người trước mặt hỏi:"Sao người lại đến nơi này?"
Nguyên Vu Hàn lắc đầu nói:"Ta cũng chẳng biết.", Nguyên Quân Bạch nhìn sang Vũ Học, hắn cũng lắc đầu, Nguyên Quân Bạch lại nhìn sang Nguyên Vu Hàn nói:"Người có thể kể cho bọn con quá trình trước khi người xuyên đến đây không?"
Nguyên Vu Hàn lập tức đem chuyện mình đi tìm Nguyên Quân Bạch ra, sau khi biết y mất tích, hắn lập tức xin nghỉ việc đi tìm khắp nơi trong thành phố, hắn cũng nhờ cảnh sát tìm giúp. Tìm suốt ba năm vẫn không thấy con mình, hắn tuyệt vọng đi về nhà. Hắn về nhà liền biết hết tất cả mọi việc, tất cả đều do đứa con của vợ kế trời đánh đó, hắn biết những chuyện đó đều là đứa con của vợ kế gây ra, hắn vừa đau vừa giận lao đến đánh nhau với đứa con đó. Không may bị bà vợ kế cầm dao đâm một nhát vào tim, hắn ngã xuống sàn nhà dần dần rơi vào chỗ chết nhưng khi tỉnh lại thì lại đến thế giới này, có hệ thống có tu tiên.
Nguyên Quân Bạch trầm mặt, cúi đầu xuống nói:"Nó chính là người đã nhốt con suốt hai năm qua."
Nguyên Vu Hàn vỗ vai y an ủi nói:"Dù sao cũng đã qua rồi, con đừng buồn bây giờ cha con ta có phải đã đoạn tụ lại rồi sao!", Nguyên Quân Bạch ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên trước mặt nhẹ gật đầu.
Vũ Học nhìn không nổi khung cảnh này, hắn nhanh chóng mở hệ thống chỉ lướt vài cái mới cất tiếng:"Con đã liên kết hệ thống của chú với bọn con, nếu chú muốn chuyện với Nguyên Quân Bạch có thể thông qua hệ thống liên hệ với y, còn một chuyện nữa.", hắn liền im lặng nhìn sang Nguyên Quân Bạch ra hiệu cho y.
Nguyên Quân Bạch thấy được tín hiệu liền nói:"Con nghe nói người bắt được một con quái vật, không biết bọn con có thể đến xem được không?"
Nguyên Vu Hàn gật đầu lấy ra lệnh bài bỏ vào lòng bàn tay y, lệnh bài màu xanh ngọc, trên lệnh bài có khắc "Hoàn", hắn nói:"Lệnh bài này giúp con đi vào ra tự do Khinh Lâm mà không ai cản trở."
Nguyên Quân Bạch nhận lấy lệnh bài, y liền cất lệnh bài vào tay áo rồi nhìn thiếu niên trước mặt nói:"Sau này cha nên cẩn thận hơn.", Nguyên Vu Hàn gật đầu.
Vũ Học thu hồi hệ thống nhìn Nguyên Vu Hàn nói:"Nếu có kết quả thì bọn con sẽ báo cho chú, trong khoảng thời gian này chúng ta giấu mối quan hệ của mình đi đến dễ làm việc hơn.", Nguyên Quân Bạch và Nguyên Vu Hàn cùng nhau gật đầu.
Vũ Học thu hồi không gian, ba người đi về điện vừa hay trời tối và hôn lễ vừa mới bắt đầu, Nguyên Quân Bạch mang theo tâm trạng vui mừng vì tìm được cha ngồi xuống, Cố Phong nhìn sang thấy vành mắt y có hơi đỏ, hắn kéo góc áo y hỏi:"Sư tôn, người sao vậy? Ta thấy vành mắt của người hơi đỏ."
Nguyên Quân Bạch xua tay mỉm cười nói:"Không có gì, chỉ là ta mừng đến phát khóc thôi.", Cố Phong bất ngờ, có chuyện gì mà khiến sư tôn mừng đến phát khóc nhỉ?
Lễ kết đạo lữ diễn ra nhanh chóng, sau khi nghi thức kết thúc, Tần Dương cùng đạo lữ đứng trên cao nâng ly, Nguyên Quân Bạch uống hết ly rượu liền không uống nữa. Tần Minh thấy y không uống nữa, hắn cầm bình rượu đi đến chỗ y trút say nhưng hắn lại không ngờ người trút say lại là mình, Nguyên Quân Bạch cũng chẳng khó chịu gì bởi vì bây giờ tâm trạng của y rất tốt, y nhanh chóng chấp nhận lời thách đấu, hai người họ mỗi người một ly.
Một lúc sau, hai người họ uống hết hai bình rượu thì Tần Minh đã say, Nguyên Quân Bạch uống hai bình rượu có hơi say, tửu lượng của y cũng có giới hạn, Nguyên Vu Hàn thấy vậy liền lo lắng vỗ vào bờ vai y hỏi:"Ngài không sao chứ?"
Nguyên Quân Bạch nhẹ lắc đầu, y xoa thái dương nói:"Ta không sao.", nói không sao cũng không thể nói đúng hiện tại đầu y như chong chóng xoay, đầu y có hơi đau nhưng không hẳn là say, Nguyên Vu Hàn càng lo lắng hơn cho đứa con này của hắn, hắn hỏi:"Nếu ngài mệt thì có thể về trước."
Cố Phong nắm lấy cánh tay y kéo y về phía mình nhìn Nguyên Vu Hàn cười nói:"Cảm ơn Hoàn chưởng môn đã quan tâm, ta sẽ đưa sư tôn về.", Nguyên Vu Hàn chẳng quan tâm đến mối quan hệ của Cố Phong với con mình, hắn chỉ "ừm" một tiếng.
Nguyên Quân Bạch bị kéo ngã vào lòng Cố Phong, chưa đầy một khắc y mới phát giác mà đẩy hắn ra, y đứng dậy rời đi. Cố Phong đứng dậy đi theo sau đỡ y trở về, Nguyên Quân Bạch được Cố Phong đỡ về Dương Mặc, Huyền Ngân vừa hay đi ngang thấy sư tôn cùng đại sư huynh trở về nhanh chóng chạy đến hỏi:"Sư huynh, sư tôn sao vậy?"
Cố Phong lắc đầu nói:"Sư tôn chỉ uống rượu hơi nhiều nên mới như vậy, trời cũng tối rồi. Ngươi mau về phòng nghỉ ngơi đi, mai chúng ta còn phải luyện kiếm.", Huyền Ngân nghe lời hắn nhanh chóng trở về phòng.
Cố Phong đưa Nguyên Quân Bạch về phòng y, đỡ y đi đến giường nằm, vừa tháo mới giày y xuống, hắn liền kêu tiểu đồng chuẩn bị canh giải rượu. Canh giải rượu nhanh chóng đưa tới chỗ hắn, Cố Phong cầm lấy bát canh bảo tiểu đồng lui xuống. Tiểu đồng lui xuống nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Khung cảnh trong phòng nhanh chóng trở nên im lặng, Cố Phong mở ra nụ cười quái dị, hắn uống một ngụm canh giải rượu, sau đó đút cho y. Nguyên Quân Bạch vị đắng cùng với ngọt thanh trong miệng. Y mơ màng chậm chậm mở mắt, Cố Phong rời khỏi bờ môi mềm mại của y.
Mặc dù đầu còn đau nhưng y vẫn ý thức được người bên cạnh là người ai, y nhắm mắt quay sang chỗ khác nói:"Ngươi ở đây làm gì?", Cố Phong phì cười, không ngờ sư tôn còn ý thức được hắn ở đây.