Nguyên Quân Bạch vừa đi vừa nói:”Tiêu sư thúc của con là một chiến thấn, sỡ dĩ hắn có cái biệt danh như vậy là do hắn giỏi kiếm pháp. Cho nên hắn là người phù hợp nhất để dạy con kiếm pháp.”
Cố Phong đương nhiên biết điều này, kiếp trước hắn đã từng so kiếm pháp với Tiêu Ca. Lúc đó hắn bại trận vô cùng thảm hại, một thân đầy thương tích. Cố Phong nhanh chóng quên đi chuyện kiếp trước, bây giờ hắn đã thích một người, người mà hắn thích lại là sư tôn của hắn.
Cố Phong hỏi tiếp:”Tại sao người là không chọn sư bá, sư cô để dạy con?”
Nguyên Quân Bạch lắc đầu giải thích:”Chưởng môn sư bá của con rất bận, ta không thể làm phiền hắn được.”
“Sư cô lại càng không thể, nàng mà có chuyện không vui nhất định sẽ lôi con ra để thử thuốc. Đến lúc đó, ta sẽ hối hận.”
Nguyên Quân Bạch thừa biết tính cách của Mạc Tu Diệp, mặc dù nàng giỏi y thuật nhưng tính tình lại thất thường, mỗi lần nàng buồn sẽ tìm ai đó để thử thuốc cho dù người đó có là sư huynh hay sư đệ đi chăng nữa thì đều bị nàng cho thử thuốc.
Cố Phong nghe y nói “hối hận”, hắn biết y rất yêu thương hắn, hắn tin chắc y sẽ không để hắn chịu tổn thương nào nữa.
Nguyên Quân Bạch nói tiếp:”Vân sư bá lại càng không được. Nếu ép chết ta, ta sẽ không giao ngươi cho hắn.”
Nếu y giao Cố Phong cho Vân Thu, nhất định Cố Phong sẽ bị Vân Thu dạy hư. Sau này lớn lên bị người khác gọi là kẻ háo sắc, y không muốn đồ đệ lớn lên trở thành kẻ biếи ŧɦái được. Cho nên y nhất định sẽ dạy đứa trẻ này thật tốt không để nó lớn lên vặn vẹo.
Cố Phong cười tựa đầu lên vai y, nhìn khung cảnh xung quanh. Nhất định hắn phải trở nên mạnh mẽ để có thể bảo vệ sư tôn nhà hắn.
Nguyên Quân Bạch bế Cố Phong về phòng hắn. Nhẹ đến hắn trên giường, y xoa đầu hắn nói:”Mau nghỉ ngơi đi.”
Cố Phong nở nụ cười gật đầu, hắn nằm xuống giường nhìn Nguyên Quân Bạch đứng dậy rời đi.
Nguyên Quân Bạch rời khỏi phòng Cố Phong thì nhanh chóng quay về phòng mình. Y đóng chặt cửa lại, y đi đến ghế nhanh chóng ngồi xuống cất tiếng:”Hệ thống.”
Hệ thống xuất hiện.
[Ký chủ có gì cần sai bảo?]
Nguyên Quân Bạch lạnh mặt nhìn màn hình đang lơ lửng trước mặt nói:”Mau nói cho ta biết rốt cuộc còn bao nhiêu chỉ số nữa.”
Trong lời nói của y có chút tức giận khiến cho hệ thống có chút bối rối.
[Ký chủ bớt giận, thật sự chỉ còn chỉ số này nữa là hết.]
Cơn tức giận trong lòng y cũng khuyên giảm đi vài phần. Nguyên Quân Bạch bình tĩnh nói:”Được, ta tin ngươi. Nếu ta biết ngươi giở trò, ta liền phá nát cái thế giới này.”
Hệ thống im lặng chịu đựng thầm than khổ, thật không ngờ người này còn táo bạo hơn chủ nhân nữa chứ.
Nguyên Quân Bạch cảm thấy cơn tức giận trong lòng mình đã không còn, y mới nói tiếp:”Nói cho ta biết, chỉ số gần gũi là gì? Rồi còn điểm số tích lũy nữa?”
Hệ thống cất tiếng.
[Chỉ số gần gũi thì hệ thống không thể tiết lộ, ký chủ tự tìm hiểu. Mong ký chủ thông cảm, còn về điểm số tích lũy, điểm số này có thể mua những vật phẩm trong hệ thống. Kiếm điểm rất dễ, ký chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể kiếm được điểm.]
Nguyên Bạch Quân nghe xong, y nổi sát khí. Đừng để y biết người tạo ra cái thế giới này, nếu không y nhất định sẽ bầm hắn ra một trăm mảng.
Hệ thống cảm nhận được sát khí này của y có chút rung sợ, hệ thống nhanh chóng trốn đi.
Nguyên Quân Bạch ngồi một lúc thì bên ngoài có giọng nói cất tiếng:”Chủ nhân, chưởng môn có chuyện muốn bàn với ngài.”
Nguyên Quân Bạch thu hồi sát khí nhìn ra hướng cửa nói:”Có chuyện gì?”
Tiểu đồng bên ngoài đáp:”Chưởng môn nói chuyện này có liên quan đến người, chưởng môn bên Thành Vạn môn đem theo sính lễ đến đây để làm thông gia với chưởng môn. Ngài ấy còn nói những sính lễ này đều dành cho chủ nhân.”
Nguyên Quân Bạch có chút ngạc nhiên, chưởng môn của Thành Vạn môn là ai mà có lá gan dám đem sính lễ đến đây. Tiểu đồng nói tiếp:”Ngài ấy đến đây là muốn chủ nhân kết đạo lữ với đệ đệ của ngài ấy.”
Nguyên Quân Bạch nghe xong, mày hơi nhíu, không sợ y đánh hay sao mà dám đến đây đề nghị kết đạo lữ với y. Nguyên Quân Bạch hỏi tiếp:”Chưởng môn thì sao?”
Tiểu đồng nhanh chóng đáp:”Ngài cố gắng từ chối nhưng chưởng môn Thành Vạn vẫn không chịu đi, cứ nhất quyết đòi gặp chủ nhân. Chưởng môn hết cách đành nhờ người đến mời chủ nhân.”
Nguyên Quân Bạch đứng dậy đi mở cửa, khuôn mặt thanh lãng không có cảm xúc nhìn tiểu đồng nói:”Được ta sẽ đến đó. Nếu Tiểu Phong có tìm ta thì nói ta có việc cần giải quyết, bảo đến thư phòng chờ ta trở về.”
Tiểu đồng cúi đầu hành lễ rời đi, Nguyên Quân Bạch nhanh chóng đi đến Hỏa Lục điện.
— — —
Sau hai canh giờ ngủ, Cố Phong chậm chậm mở mắt ra, chuyện đầu tiên mà hắn muốn làm chính là mang giày vào đi tìm sư tôn của hắn.
Cố Phong đi đến phòng y nhưng không thấy y, đúng lúc có tiểu đồng đi ngang qua. Tiểu đồng nhanh chóng hành lễ nói:"Chủ nhân đi giải quyết công việc. Chủ nhân có bảo ngài đến thư phòng đợi chủ nhân trở lại."
Cố Phong nghe xong có chút nghi hoặc hỏi:"Sư tôn đi giải quyết chuyện gì? Đi được bao lâu rồi?"
Tiểu đồng cúi xuống đáp:"Chủ nhân đi được hai canh giờ rồi. Chủ nhân đi giải quyết chuyện của chưởng môn Thành Vạn môn."
Tiểu đồng liền đem chuyện chưởng môn Thành Vạn môn đem sính lễ đến đến làm thông gia với Thanh Vân môn. Muốn Nguyên Quân Bạch kết đạo lữ với đệ đệ của hắn. Nghe đến đây, đáy mắt Cố Phong tối sầm lại, hắn nghe đến chỗ muốn sư tôn hắn kết đạo lữ liền nhanh chóng chạy đến chỗ y ngăn cản. Hắn nhất định sẽ không để sư tôn nhà hắn đi kết đạo lữ với người khác, sư tôn của hắn chỉ có một mình hắn mà thôi.
Tiểu đồng đang muốn ngăn cản hắn nhưng hắn đã đi rất xa, không tài nào đuổi kịp.