Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 66



Nhậm Trúc và Tần Tông tuy rằng lấy lý do săn thú đi dạo sâu trong rừng, nhưng đây chỉ là một lý do và cớ mà thôi. Hai người đều đã làm tốt tùy ý bắt mấy con gà con thỏ để ngụy trang, chuẩn bị đủ kiểu tìm cửa vào dọc theo đường đi. Trên thực tế, một giờ trước bọn họ cũng quả thật làm như vậy, sau khi thuận tay săn một con gà cùng một con thỏ, bọn họ đi càng sâu vào trong núi, trên đường gần như nơi nào cỏ cây tươi tốt bọn họ đều đến xem, bởi vì nơi đó là địa phương tốt nhất để che giấu cửa vào.

Nhưng một giờ trôi qua, bọn họ lại không hề có bất cứ thu hoạch nào, trừ việc Nhậm Trúc lại tìm được vài loại rau dại với nấm. Hao tâm tốn sức tìm một giờ, hai người hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút mệt mỏi, vừa hay trong rừng núi có dòng suối nhỏ, bọn họ đi bên cạnh dòng suối, chuẩn bị nghỉ ngơi tầm mười phút ở chỗ này.

Mà trong khoảng thời gian mười phút này, một con heo trắng trẻo mập mạp xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

"...... Con này vừa nhìn là biết heo nhà mà?" Nhậm Trúc ngồi ở bên dòng suối nhỏ, nhìn con heo kia, dò hỏi Tần Tông.

Cậu cả Tần cẩn thận nhớ lại một chút, thoáng nghi hoặc gật đầu: "Chắc nó? Lúc trước anh từng gặp lợn rừng, trông không giống thế này."

"Anh từng gặp lợn rừng lại chưa thấy heo nhà?" Nhậm Trúc cảm thấy thường thức của cậu cả này hình như không đúng lắm.

"Đúng vậy, lúc anh đi săn từng đánh chết mấy con lợn rừng đấy, nhưng mà heo nhà...... Nhà ai nuôi con này?" Lý do của cậu cả Tần cực đầy đủ.

Thầy Nhậm cảm thấy quả thật rất có đạo lý, anh liền đổi cái đề tài: "Sườn lợn rán, đùi heo, thịt ba chỉ, thịt kho tàu có sẵn nha! Cho dù mục đích chủ yếu không đạt được, nếu thịt đã đưa tới cửa, nào có đạo lý không ăn?"

Cậu cả Tần hết sức tán đồng, hắn xắn tay áo nói: "Quay lại anh làm món xương sườn kho tàu cho em! Đó là món sở trường của anh đấy! Bảo đảm em ăn xong cảm thấy ngon đến phát khóc luôn!"

Nhậm Trúc nghe thế liền cười, cái này thì thật sự có thể à. Hai người liền đứng lên chuẩn bị săn thú, cơ mà con heo trắng kia hình như dự cảm được chuyện đáng sợ gì đó sắp phát sinh, cảnh giác mà đứng bờ bên kia con suối liếc mắt nhìn thầy Nhậm với cậu cả Tần một cái, hừ hừ hai tiếng trực tiếp quay đầu vung móng heo chạy! Cái tốc độ kia hoàn toàn không phù hợp với đôi chân ngắn nhỏ của nó, nhanh như chớp đã sắp mất tăm.

"Bản năng động vật quả nhiên mạnh mẽ! Mau đuổi theo!" Nhậm Trúc cõng lên giỏ tre liền chạy, Tần Tông theo sát sau đó.

Nếu mà đổi thành một con thỏ, có lẽ cách xa như vậy sẽ rất khó phát hiện tung tích nó. Nhưng mà kia là một con heo choai choai có hình thể khá lớn đấy, dấu vết chân nó đạp lên mặt đất quả thực rõ đến không thể rõ hơn, cho nên hai người một đường theo dấu chân heo, một đường chạy như điên tới bên trong một cánh rừng.

Khi chạy đến nơi đây, Nhậm Trúc bỗng nhiên cảm thấy hoàn cảnh chung quanh làm anh cảm thấy có hơi quen mắt. Nhưng anh cũng chỉ nghi ngờ trong chớp mắt, còn chưa phản ứng lại kịp. Sau khi tiến vào rừng là có thể trông thấy vách núi bị che khuất ở phía xa. Ngay vào lúc cậu cả Tần hưng phấn hô lên ba chữ: "Heo ở kia!", Nhậm Trúc lại trong lòng rung mạnh mà kích phát ra kỹ năng "Chủ nhiệm lớp nhìn rõ mọi việc".

Chỉ nhìn ba năm lần, trong lòng Nhậm Trúc cũng đã có đáp án. Cơ mà, anh lại nhanh chóng đi giúp Tần Tông bắt heo.

Con heo trắng kia sau khi bị bắt được thì hết sức thê lương tru lên, nó thậm chí cắn chặt lá cỏ ven đường không nhả miệng, Tần Tông và Nhậm Trúc hợp lực kéo nó đi ra xa rồi, Nhậm Trúc mới đột nhiên nói: "Thả đi."

Cậu cả Tần suýt chút nữa cho rằng bản thân bị ảo giác: "Em nói gì?"

"Thả đi. Dù sao đi nữa nó cũng coi như là công thần."

Cậu cả Tần khóe miệng run run: "Em biết mình thả chạy bao nhiêu xương sườn, món kho, rau trộn với nhân sủi cảo không?!"

Nhậm Trúc nghe thế khóe miệng cũng run theo, sau đó vậy mà phát hiện chính anh cũng không quá muốn thả con heo này chạy.

Kết quả lúc con heo choai choai này nhìn thấy Nhậm Trúc vẻ mặt rối rắm, đột nhiên tru lên eng éc, sau đó giãy giụa cực kì kịch liệt, vừa lơ đãng cậu cả Tần đã bắt hụt, kế tiếp nó lại lần nữa giơ chân chạy, chỉ có điều lúc này đây phương hướng của nó là núi sâu càng sâu.

Tần Tông: "........................" Hắn dùng ánh mắt lên án nhìn về phía Nhậm Trúc.

Nhậm Trúc khụ một tiếng, ngược lại cảm thấy đây có thể là ý trời rồi.

"À thì, nếu trên đường trở về lại đụng phải dê, trâu hay là heo thì em trước dùng gậy gộc gõ chết tụi nó."

Cậu cả Tần: "Hừ!!"

Hai người một trước một sau trở về, hoàn toàn không biết may mắn cùng mất mát trong lòng mặt dài bự và mặt bánh nướng lớn đang canh theo dõi lúc này.

"Aizzz, con heo đó! Đáng tiếc mà."

"Đúng vậy đúng vậy. Nhưng may mà lực chú ý của Nhậm Trúc ở trên con heo. Chắc anh ta không nhớ cửa vào của chúng ta đâu nhỉ?"

"Chắc là không có, tất cả người tới căn cứ đều che mắt, chỉ có tinh anh nòng cốt giống chúng ta mới biết được đường đi tới thôi!"

"Hy vọng buổi tối hôm nay con heo kia có thể chủ động trở về, chúng ta cũng có thể thêm cơm."

"Đúng vậy đúng vậy, nếu mà là tao thì khi bắt được đã trực tiếp thọc chết luôn rồi, hai người này rõ ràng không có kinh nghiệm bắt heo mà, làm nhiều thịt như vậy chạy mất."

Mà bấy giờ, Nhậm Trúc đang nhỏ giọng nói cho Tần Tông phát hiện của anh.

"Vừa rồi nơi kia có lẽ là cửa vào phía đông. Em hẳn đã từng bị bịt mắt đưa tới nơi này rồi, khi nhìn thấy cánh rừng đó đã cảm thấy có hơi quen thuộc, lại cẩn thận quan sát thổ địa phía kia có dấu vết bước chân người tiến vào, mà cỏ cây bên cạnh cũng bị cắt tỉa qua, cho nên có thể khẳng định nơi đó là một cái cửa vào."

"Cho nên em thả con heo kia?" Giọng của Tần Tông có chút kì quái.

"Chắc không phải em cảm thấy là con heo đó chỉ dẫn chúng ta phương hướng chính xác chứ?"

"...... Không nghiêm trọng tới vậy, chỉ là em cảm thấy, tốt xấu nó cũng có cống hiến, cho nó một cơ hội thả nó một con ngựa coi như là chúng ta cũng rất công bằng mà." Nhậm Trúc cảm thấy bản thân có lý do rất chính xác: "Hơn nữa anh nhìn phía trước xem có phải có con heo xám bự hay không?!"

Lực chú ý của cậu cả Tần lập tức bị hấp dẫn qua, tức khắc hai mắt tỏa ánh sáng, đằng trước bọn họ chính là con heo xám trưởng thành còn lớn hơn con heo trắng choai choai vừa nãy vài size! Con heo này hiển nhiên không tinh ranh như con vừa rồi, nhưng lại hung hãn hơn rất nhiều so với con khi nãy, cuối cùng vẫn là Tần Tông trực tiếp từ eo móc ra súng gây mê màu bạc bản xa hoa hắn tự mang, mới có thể xử lí được con heo mập bự này.

Nhìn mớ thịt như ngọn núi nhỏ kia, tâm trạng cậu cả Tần hết sức sung sướng và vui mừng: "Thịt trong nửa tháng tới có rồi!"

Nhậm Trúc quyết định buổi tối hôm nay trở về sẽ nấu nhiều một chút, ai biết qua đêm nay bọn họ còn có thể tiếp tục bình an ăn thịt hay không?

Hai người hợp lực dùng lá chuối tây và dây thừng kéo con heo trở về. Trên đường đi Nhậm Trúc nói: "Anh gửi cái vị trí kia cho bọn Jack Chen chưa?"

Tần Tông mắt nhíu lại: "Bọn họ biết rõ tất cả con đường mà chúng ta đi, hơn nữa có thể nhìn theo dõi, hẳn là đã biết vị trí đó...... Tối hôm nay nấu nhiều thịt chút đi."

Nhậm Trúc khẽ cười một tiếng, người này hiển nhiên cũng ý thức được buổi tối hôm nay có khả năng sẽ không yên.

Nhậm Trúc và Tần Tông thắng lợi trở về, quả thực đã được bọn nhỏ nghênh đón như anh hùng, mấy đứa nhỏ đầu tiên là nhìn thấy hai người thì hoan hô một tiếng chạy tới, sau đó trực tiếp thấy được con heo mập cường tráng kia, tức khắc liền há to miệng kinh hô ra tiếng.

"Trời trời trời! Đây là heo hả?! Lớn thiệt đó nhaaaa!"

"Thầy ơi hai người lợi hại ghê! Vậy mà có thể bắt được con heo lớn tới vậy!"

"Tối hôm nay chúng ta ăn xương sườn kho tàu đi!! Còn có móng heo!! Thịt kho tàu!!"

"Thiệt quá là lợi hại quá là lợi hại nuôn! Sau khi về rồi tui sẽ học võ thuật, đến lúc đó cũng một mình ên đối phó một con heo nuôn!"

Thầy Trương Quân đứng kế bên nhìn mà cả người đều có hơi ngớ ra, một phần tử tri thức văn nhã như anh ta, hoàn toàn không thể nào hiểu được sao lại có người săn được con heo lớn như thế này. Mà giáo viên thể dục Chung Đại Lực quả thực muốn tan nát cõi lòng —— vì sao anh không thể một mình vào núi không mang theo đám nhỏ sau đó săn một con heo trở về chứ?! Rõ ràng anh có thực lực này mà!

Mặc kệ nói như thế nào, vào ban đêm lớp 4 cùng lớp 5 ăn được một bữa tối khá là phong phú —— xương sườn kho tàu, giò heo kho nước tương*, gan heo xào, gỏi tai heo, kèm cả thịt kho tàu nữa. Tuy rằng còn có hai món hải sản là tôm luộc với canh sò biển**, bọn nhỏ vẫn cắm đầu cướp thịt ăn. Xương sườn kho tàu là món bưng xuống nhanh nhất, ăn đến cuối cùng, rau xanh củ cải thì chả thấy ít bao nhiêu, nhưng toàn bộ thịt đều ăn hết rồi.

Đám nhóc đều ăn đến bụng căng tròn, dựa vào trên ghế thỏa mãn mà không muốn nhúc nhích.

Bốn anh thầy giáo cũng chả tốt hơn là bao, Trương Quân dựa vào trên ghế dạy đám nhỏ xoa bụng và vị trí dạ dày của mình, xúc tiến đồ ăn tiêu hóa. Lúc sau lại tập thể đi bờ biển chơi một hồi lâu, mới rửa mặt đi ngủ đúng 9 giờ tối.

Thời điểm Trương Quân và Chung Đại Lực mang theo đám nhỏ trở về, Nhậm Trúc hơi rối rắm là có nên dặn bọn họ đêm nay đề phòng một chút hay không, nhưng rất nhanh anh đã đánh mất ý tưởng này, giả sử đối phương dùng khói gây mê, bọn họ vẫn khó lòng phòng bị. Còn không bằng......

Nhậm Trúc ở trên giường tự hỏi, có chút ngủ không được. Bỗng nhiên Tần Tông liền từ bên cạnh vươn tay cầm tay anh, thanh âm cực thấp: "Yên tâm. Muộn nhất ngày mai hết thảy đều có thể kết thúc."

Hắn đã liên hệ với bên ngoài, hiện tại có lẽ các đại gia tộc đều đã thu được tin tức trận địa sẵn sàng đón quân địch. Mà nguyên nhân bọn họ kiên trì đến bây giờ ấy à......

"Em nói xem có thể tìm được danh sách đầy đủ của tổ chức kia không?"

Nhậm Trúc nghĩ nghĩ: "Bọn họ hẳn sẽ có tư liệu tương đối cơ mật và danh sách, chỉ có điều nếu chúng ta phỏng đoán chính xác, danh sách gì đó đều là thứ yếu, nhất định phải bắt lấy tất cả những nhân viên có chuyên ngành liên quan đến tâm lý và thuốc men, nếu không có mấy người đó, bọn họ tuyệt đối không có khả năng làm được im hơi lặng tiếng như vậy. Nhìn nhóc Thứ, người phụ trách thôi miên và thuốc men nhất định đều là nhân vật cực kì lợi hại. Người như vậy làm ác, vô luận như thế nào đều phải mau chóng bắt lấy hơn nữa làm cho bọn họ vĩnh viễn không cách nào trở ra làm ác."

Tần Tông nghe vậy trong lòng cười lạnh một tiếng, không mở miệng. Bắt lấy bọn họ? Không, bản thân người như vậy tồn tại đã là một loại không nên. Hắn nhẹ nhàng mà gõ gõ đồng hồ của mình, sau đó duỗi tay nắm chặt lấy tay Nhậm Trúc, nhắm mắt lại.

Rạng sáng 1 giờ.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, Tần Tông ở trên giường đột nhiên mở mắt ra, rồi sau đó nhanh chóng nhấn xuống một cái nút trên đồng hồ. Hắn ngừng thở, lẳng lặng nhẩm đếm giây ở trong lòng. Ước chừng một phút đồng hồ trôi qua, ngay cả hô hấp của người bên cạnh đều đã trở nên nặng nề, cửa phòng ngủ mới bị mở ra, mười mấy người nối đuôi nhau mà vào.

"Mau, mỗi người một đứa, đều cõng đi."

Gã dẫn đầu giọng khàn khàn, toàn bộ mấy tên còn lại đều không rên một tiếng. Tần Tông cũng bị một gã đô con cõng trên lưng, mà giây đầu tiên sau khi ra khỏi cửa, hắn mới bắt đầu chậm rãi, rất khẽ mà hít thở.

"Đại ca, Thái Tử gia nhà họ Tần thì làm sao bây giờ? Chúng ta cũng làm bác sĩ Jason và ngài Chu tiêm thuốc với thôi miên hắn sao?"

Gã đại ca kia nghe mà cười một tiếng: "Ha ha, đây chính là một con cá lớn, đương nhiên phải thôi miên. Nghĩ xem hắn chính là nhà siêu giàu giá trị con người mấy chục tỷ đấy, lọt từ kẽ ngón tay ra một chút cũng đủ cho chúng ta xài!"

Tần Tông nghe đến đó, ghé vào trên lưng người nọ, khóe miệng hơi hơi cong lên một chút.

Cho hắn đi gặp bác sĩ Jason với ngài Chu à...... Vậy thật đúng là...... Tốt quá rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv