Hôm nay là thứ bảy, các giáo viên và học sinh đều không cần tới trường học. Vốn dĩ cuối tuần nghỉ ngơi rất thoải mái, nhưng thầy Nhậm lại chỉ có thể chịu thương chịu khó rời giường sớm, hơn nữa từ dưới đáy tủ quần áo nhà anh lôi ra một bộ đồ mặc thường ngày mà anh rất ít mặc, có vẻ đặc biệt làm ra vẻ, thậm chí là có chút lòe loẹt.
Không còn cách nào, anh đâu thể ăn mặc vô cùng nghiêm túc tới chỗ ăn chơi được? Anh phải ở bên trong khách sạn nghỉ phép "Phù Sinh Hải Tân"- nơi tụ tập ăn nhậu chơi bời gộp chung một thể - ngẫu nhiên gặp được ba đứa nhóc Triệu An An, Vương Khiết Nhi và Lý Giai Hân, còn phải cứu mấy đứa nó. Sao cũng không thể để cho người khác nhìn ra được chuyện này có vẻ cố tình, bằng không cái anh nhận được không phải cảm kích và tín nhiệm, ngược lại sẽ là hết lần điều tra này đến lần điều tra khác giữa ba nhà.
Bởi vậy, hồi thứ sáu anh đặt trước một căn phòng xa hoa gần bờ biển ở khách sạn nghỉ phép Phù Sinh Hải Tân, cho dù nhà của anh đã ở trong tiểu khu ven biển, mỗi ngày đều có thể rảnh háng ra ngoài kia nghịch nước gì đó, anh vẫn phải bỏ tiền đi ngắm biển.
Nhậm Trúc: Nếu không phải anh tính toán hốt trọn nguyên ổ bọn đó, anh thật sự sẽ không làm loại chuyện tiêu tiền lung tung này.
Cũng may, khách sạn nghỉ phép kia còn có một mục lặn biển đặc sắc và mát xa miễn phí, cộng thêm hai bữa tiệc hải sản lớn, bằng không thầy Nhậm cảm thấy anh lỗ nặng rồi.
Nhậm Trúc ăn mặc một cái áo sơmi ô vuông hoa, một cái quần da màu đen đặc biệt có thể lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, cộng thêm một cái áo da màu đỏ lửa lòe loẹt liền ra cửa, cho dù là tới thế giới này anh rất có tiền, anh cũng không mua một chiếc ô tô, mà là vô cùng huênh hoang mua một chiếc motor, một thân áo da quần da lại thêm một con xe motor phong cách, tỉ lệ quay đầu nhìn thầy Nhậm ở trên đường tuyệt đối là 200%, càng đừng nói anh còn có một cái bản mặt cực hấp dẫn người.
Dọc theo đường đi đón gió phóng nhanh, nhưng thật ra làm tâm trạng Nhậm Trúc trở nên khá tốt, cơ mà tâm tình sung sướng này khi anh tới trước cổng chính khách sạn nghỉ phép Phù Sinh Hải Tân đã biến thành sự cạn lời.
Anh nhìn cậu cả Tần đứng ở trước cửa khách sạn cũng ăn mặc một thân quần da màu đen, áo da màu đỏ, cười tới chỉ thiếu điều hiện ra mấy nếp nhăn trên mặt, liền nhịn không được nghĩ, gã này quả nhiên e sợ cho thiên hạ không loạn mà, hổng thấy ánh mắt mọi người đều lia qua lia lại giữa hai người bọn họ sao?! Hơn nữa, cái bộ đồ đó, thầy Nhậm quả thực hoài nghi Tần Tông gắn cái camera gì ở nhà anh rồi. Không vì gì khác, chỉ để cùng anh mặc đồ couple.
Cứ việc Nhậm Trúc cực kì muốn làm bộ không quen biết người này, nhưng anh khẳng định nếu mình dám làm như vậy, hậu quả nhất định là Tần Tông trực tiếp xông lên dính lấy anh. Cho nên anh chỉ có thể sải đôi chân dài của mình đi về phía Tần Tông. Mà ngay vào lúc hai người sắp hội hợp, ở phía khác của khách sạn, từ một chiếc Minibus màu đen xuống tới ba thanh niên mang kính râm và mũ, ba người này bọc bản thân kín mít, giống như sợ người khác nhận ra bọn họ ấy, nhưng làm cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn chính là, cho dù là ba người bọn họ từ cửa lớn khách sạn đi vào, đi ngang qua vài tốp người, bọn họ cũng không có nhận được hình ảnh "Bị fans nhận ra, sau đó vây đuổi chặn đường" trong tưởng tượng.
Trong khoảng thời gian ngắn ba cậu thanh niên kia nói không nên lời là mình mất mát hay vui vẻ, nhưng bọn họ lại cực kì rõ ràng nguyên nhân tạo thành tình huống như vậy—— Hai cái tên đàn ông ăn mặc cực kì rêu rao kia quá là không biết xấu hổ, rõ như ban ngày thế mà dám ăn mặc đồ couple nam nam thu hút sự chú ý, ánh mắt mọi người đều bị bọn họ hấp dẫn qua đó, còn có mấy nhỏ không có ánh mắt vậy mà kêu hai tên đực rựa đó đẹp trai! Ai đẹp trai bằng ba người bọn họ?! Còn không phải là mặc nguyên một cây da sao? Bọn họ mà đẹp trai lên rồi ngay cả chính họ còn sợ đó! Hai tên đó khẳng định thoa không biết bao nhiêu phấn make up đậm cỡ nào trên mặt mình chắc luôn!
Ba vị đại minh tinh tổ hợp Phong Nhã Tụng rất không vừa lòng, nghĩ thầm chờ lúc rời đi nhất định tìm một cơ hội làm mũ rớt xuống.
Mà lúc này, thầy Nhậm mém chút nữa đã bị vây quanh lạnh mặt, trừng mắt với hai cô gái nhào lên lưu số điện thoại của anh: "Làm gì vậy! Lùi về sau! Chen ở bên nhau giống cái gì chứ! Cũng không sợ phát sinh dẫm đạp hoặc là không cẩn thận đụng trúng người khác à?"
Lời này vừa ra, giống như là một cơn bão tuyết đổ ập xuống ngọn lửa nóng cháy hừng hực. Cứ thế khiến các cô nàng trẻ tuổi, hội mê giai và các paparazzi dọa lui vài bước. Mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn thanh niên khóe mắt hơi xếch, khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người cao gầy kia, bỗng nhiên liền đặc biệt kì quái cảm thấy, không biết vì sao có chút không dám nhìn anh, giống như giây tiếp theo anh có thể dạy dỗ cho bản thân không biết ba má đâu, cái này cũng chưa tính, không hiểu sao lại nhớ tới chuyện bị phạt chép kiểm điểm hồi còn nhỏ, cái này, cái này thì có hơi khiếp người rồi nha......
Mấy người vây xem cũng ngơ ra luôn, hoàn toàn không rõ vì sao một thanh niên bề ngoài thoạt nhìn nóng bỏng khoe khoang vừa thấy là biết không phải người đứng đắn sẽ cho bọn họ một loại cảm giác đặc biệt đứng đắn lại uy nghiêm, nhưng bọn họ đều biết lúc này tuyệt đối không thể tiến lên dẫn đầu, vì thế, một đám đều biết điều lùi về sau không nói, còn yên lặng nhường ra một con đường, an tĩnh như gà mà chờ thầy Nhậm mang Tần Tông rời đi.
Sau khi hai người rời khỏi, mới có một paparazzi tin lá cải Ối một tiếng hét lên: "Vừa rồi tui bỏ lỡ một cái tin tức bao lớn chứ a a a a a! Cái người kia là cậu cả Tần đó! Là Tần đại dỗi có thể một phát tát bay nữ minh tinh không cẩn thận bổ nhào vào người hắn đóooooo! Tần đại dỗi hôm nay uống lộn thuốc hả?! Thế mà hắn lại chủ động đi lấy lòng một người? Hơn nữa còn là đàn ông? Cuối cùng hắn lại còn thành thành thật thật theo cái người đó đi rồi?! Vì sao vừa rồi tui không có chụp ảnh a a a a a!!"
Sau đó mấy phóng viên nằm vùng cạnh khách sạn cùng các fan muốn gặp được minh tinh đều một người tiếp một người kêu Á á á á lên. Tuy nói Tần Tông không phải người trong giới giải trí, nhưng thanh danh của hắn ở trong toàn bộ giới giải trí thậm chí là trong lòng tất cả thanh niên đều là cực cực kì nổi danh đấy! Đây là một cậu ấm nhà giàu hoàn toàn dựa vào năng lực chính mình dốc sức làm ăn, vua của giới ăn uống, mặc kệ là từ phương diện nào xem cũng đều hoàn mỹ vô khuyết, chỉ có điều tính cách khó lòng giải thích, nói hắn ngu, mặc kệ bạn dùng thủ đoạn gì cùng tính kế chi tới trước mặt hắn đều sẽ bị hắn trực tiếp vạch trần sau đó một cái tát đập trở về, hắn tay xé qua không có một trăm cũng có mấy chục minh tinh muốn nương hắn nổi danh cùng các đại lão; nhưng nói hắn thông minh, với cái kiểu tính cách bố mày đệ nhất thiên hạ, ông có tiền ông kiêu ngạo, các phương diện của ta đều cực kì ưu tú đám phàm nhân các người vẫn đừng nên nói chuyện với ta quả thực là muốn mạng người đó, phàm là một người bình thường, đều sẽ không có loại tính cách hận không thể làm trời làm đất đó đi?!
Cho nên, người ghét hắn và người sùng bái hắn nhiều như nhau. Mà cho dù là người sùng bái của hắn cũng cảm thấy, với cái tính cách điên điên tưng tửng đó của hắn, có khả năng đời này hắn cũng tìm không thấy bà xã có thể chịu đựng được, đương nhiên mấy người vì tiền thì không tính.
Nhưng còn bây giờ thì sao?! Giờ thì sao?! Tần đại dỗi dỗi thế mà kích động y như một con cún cỡ bự xun xoe một thanh niên khác! Hơn nữa ngó xem cái vẻ ngoan ngoãn cùng nụ cười chảy ra nước sau khi thanh niên kia đi đến bên người hắn coi! Đây tuyệt đối không bình thường! Không bình thường chắc luôn!
Các Paparazzi nháy mắt ở trong lòng hạ quyết tâm —— là thời điểm đào một phát xem người đàn ông có khả năng trở thành người đàn ông của vua là ai!
Paparazzi và các fan ở bên ngoài nhanh chóng hành động, bên này Tần Tông cũng đã từ trong cơn ngu người hồi nãy lấy lại tinh thần, hắn nhìn góc nghiêng tuấn mỹ lại sắc bén của bạn đời tương lai, trong lòng nước miếng lại chảy đầy đất: "Trúc, vừa nãy em cực kì đẹp trai luôn!"
Nhậm Trúc nhướn mày, vừa muốn nói chuyện, cậu cả Tần đã cảm thán: "Như vậy đặc biệt giống chủ nhiệm lớp hồi tiểu học của anh, chậc chậc, cái lão già đó kia quả thực chính là đại ác ma âm hiểm, mỗi ngày đều bắt anh viết kiểm điểm đấy."
Nhậm Trúc: "......" Mệt cho vừa nãy em nghĩ đấy là lời ngon tiếng ngọt, anh đây là đang khen em hay chửi em?
Cũng may Tần Tông hết sức có mắt, hắn lập tức chú ý tới biểu tình của Nhậm Trúc, tức khắc sửa miệng: "Lão già đó hoàn toàn không thể so với em nha, nếu mà chủ nhiệm lớp khi đó của anh là em, cho dù bảo anh viết 10 tờ kiểm điểm một ngày anh cũng vẫn vui á!"
Chủ nhiệm Nhậm ở trong lòng há há một tiếng, quyết định không so đo với tên ngáo này: "Sao anh biết tôi sẽ tới?" Nói xong còn nhìn thoáng qua áo da màu đỏ của Tần Tông.
Cậu cả Tần một chút cũng không ngốc: "À, chỉ là anh tìm một đàn em mỗi ngày nhìn động tĩnh bên em, không phải em nói cảm thấy giống như có người đang giám thị em sao? Nói như thế nào tương lai chúng ta cũng là người một nhà, anh đương nhiên phải bảo hộ em nhiều hơn chứ. Cho nên anh tới đây nè, em không biết cái khách sạn này thoạt nhìn rất xa hoa, tính an toàn cũng không tồi, nhưng ở bên trong này lại dễ dàng phát sinh một ít chuyện xấu xa lại nguy hiểm nhất, xảy ra chuyện nếu mà không có thực lực còn có khả năng trực tiếp bị dìm xuống, cho nên ấy, vẫn là anh đi theo em thì tốt hơn."
Bạn đời nhà mình có sức hút như vậy, lỡ như bị cái thằng mất nết nào coi trọng, vậy thì hắn thiệt thòi lớn rồi.
Thầy Nhậm lại một lần nữa tự an ủi tâm lí mình, đời này người nọ không đầu thai tốt, trong đầu khẳng định tiến vào thời không loạn lưu gì đó cho nên mới sẽ trẩu thế này, làm chồng chồng già ba đời, anh nuông chiều chịu đựng một chút vậy, nói không chừng tương lai có một ngày thứ này lại đột nhiên nhớ hết tất cả thì sao? Há há, cho đến lúc này, hiện giờ tất cả lần lên cơn ngáo của hắn đều là lịch sử đen làm hắn hận không thể chui vào khe đất đấy.
Nghĩ tới tương lai, thầy Nhậm liền cảm thấy, tương lai tràn ngập hy vọng và chờ mong.
"Ừ, giữa trưa chúng ta trực tiếp đi bờ biển nướng BBQ đi, bên khách sạn chỉ đưa một con tôm hùm, anh mua nhiều hai ba con chúng ta cùng nhau ăn."
Cậu cả Tần tức khắc liền mở cờ trong bụng: "Mua mua mua! Mua hơn 10 20 con ăn, ăn không hết trở về cho Đại Hoa ăn! Lại thêm vài con cua cùng thịt bò tuyết*, sò Bắc cực với cá ngừ đại dương cũng không tồi, đều đặt hết! Dù sao anh có tiền."
Nhậm Trúc: "......" Anh nhìn thấy bồi bàn bên cạnh run đến bả vai đều sắp rụng luôn rồi, nhưng mà ánh mắt nhìn về phía bọn họ lại tỏa ánh sáng. Không cần phải nói, bọn họ là dê béo nha.
Cơ mà, Nhậm Trúc rốt cuộc vẫn hưởng lợi từ cậu cả Tần đây.
Bởi vì giữa trưa khi ăn BBQ nướng, anh biết được ba đứa nhỏ Triệu An An, Vương Khiết Nhi đã trước tiên bao trọn khu nướng BBQ, nếu không phải cậu Tần đây ở chỗ này, Nhậm Trúc muốn đi vào thì phỏng chừng cũng phải tốn một phen công phu. Mà có Tần Tông, hết thảy hành động của anh có vẻ càng thêm tự nhiên không nói, lúc gặp được mấy đứa Triệu An An cũng có thể quang minh chính đại nói là ngẫu nhiên gặp được.
Ba đứa nhóc Triệu An An quả nhiên rất kinh ngạc, chỉ có điều kinh ngạc qua đi, ba đứa bé gái mới tầm mười tuổi đều tiếp nhận một mặt khác của giáo viên dạy văn của mình, Triệu An An còn hết sức lớn gan sờ sờ eo thầy Nhậm, cảm thán: "Thầy ơi hôm nay thầy vừa ngầu vừa đẹp, nếu như lúc đi học cũng vậy thì tốt rồi!"
Bồi bàn đứng phục vụ và tổ hợp ba vị minh tinh ngồi cạnh mấy đứa Triệu An An nghe câu đó đều choáng váng, đặc biệt là ba ngôi sao Lâm Phong, Tô Nhã, Chu Tụng, mắt sắp trừng tới lọt tròng luôn, cái tên vô cùng nóng bỏng sặc sỡ này thế mà là giáo viên?! Giáo viên?! Thời buổi này cả giáo viên cũng có thể làm minh tinh à? Nếu tất cả giáo viên đều trông như thế này, vậy sau này giới giải trí có thể đổi lại kêu giới giáo dục rồi.
Nhậm Trúc lộ ra một nụ cười từ ái với nhóm người bị kinh ngạc đến ngây người kia: "Hôm nay là ngày nghỉ, mọi người có thể tùy ý thả lỏng mà. Đi học là đi học, đó không giống nhau."
Người há to miệng nghe câu nói thế đều yên lặng khép lại miệng mình, ừm, mặc kệ bề ngoài đỏm dáng ra làm sao, chỉ cần vừa mở miệng đã có thể nghe ra được, là phong cách của chủ nhiệm lớp.
"Chỉ là, An An, ba đứa em còn nhỏ, uống chút nước trái cây ăn chút đồ ăn là được, lại để ba anh trai này chơi với mấy em một chút rồi hát một bài, xong về nhà sớm một chút, không cần ăn thứ gì linh tinh với đi lung tung, biết không? Chương Hải Đào hiện tại còn không có cách nào tự mình ra chơi đấy."
Ba đứa bé gái Triệu An An này nếu có thể âm thầm ngược đãi mèo thì vốn đã không phải đứa trẻ thích bị quản, nhưng dưới uy thế của thầy Nhậm lại không tự giác thành thật một chút, càng đừng nói cuối cùng Nhậm Trúc còn nhắc tới Chương Hải Đào, vì thế ba đứa Triệu An An đều hết sức thành thật đồng thời gật đầu, mấy thanh niên nhóm Phong Nhã Tụng xem mà trong lòng kinh ngạc, tính cách thật của ba tiểu công chúa này cũng không mềm mại thế đâu.
Bọn họ còn đang suy nghĩ Nhậm Trúc rốt cuộc là đại nhân vật gì đây, cậu cả Tần bên kia cũng đã dẫn theo một rổ to tôm hùm, cua hoàng đế, sò bắc cực, bào ngư, nhím biển lại đây.
"Đừng nói chuyện mau tới ăn nào, anh nướng cho em! Em phụ trách ăn là được, bảo đảm em ăn tới no căng!"
Nhậm Trúc liền cười tủm tỉm mà đi qua.
Tổ hợp Phong Nhã Tụng cùng người đại diện của bọn họ đã kinh ngạc đến ngu người. Vừa nãy hình như bọn họ nhìn thấy Tần đại dỗi dỗi nói muốn nướng hải sản cho người ta, hơn nữa còn là cái kiểu chịu thương chịu khó nữa.
Nhất định là cách mình ăn cơm hôm nay không đúng!