"Tiểu Trạch, em tính mang hòm thuốc đi tham dự yến hội sao?" Lục Tu Phàn mặc một thân lễ phục đi vào phòng Thượng Khả, thấy cậu đang sắp xếp lại hòm thuốc, lễ phục chuẩn bị cho vẫn còn đặt chỉnh tề ở trên giường.
"Để ngừa vạn nhất." Thượng Khả kiểm tra dụng cụ chữa bệnh và thuốc, không quay đầu lại đáp. Lục Tu Phàn thường xuyên gặp phải các loại ám sát, hạ độc là một trong số đó. Căn cứ vào thông tin hệ thống cung cấp, Lục Tu Phàn ít nhất cũng đã bị hạ độc 3 - 5 lần, tuy rằng mỗi lần đều hữu kinh vô hiểm vượt qua nhưng ai mà biết được lúc mình xuất hiện thì sẽ có chuyện xấu gì xảy ra? Cho nên lo trước khỏi họa vẫn tốt hơn.
Lục Tu Phàn rất thích bộ dáng Thượng Khả bận lên bận xuống vì mình, trông như cô vợ nhỏ, khiến hắn có cảm giác thỏa mãn khó nói nên lời.
Hắn cũng không quấy rầy Thượng Khả, chỉ ngồi một bên lẳng lặng ngắm nhìn, cho đến khi cậu thu xếp xong mới mở miệng nói: "Mau thay lễ phục, chúng ta chuẩn bị xuất phát."
"Còn 3 tiếng nữa mới tới lúc yến hội bắt đầu, từ dinh thự đến hoàng cung chỉ mất 15 phút, chúng ta vẫn dư giả thời gian." Thượng Khả đóng hòm thuốc lại đặt trên mặt đất, sau đó cầm lấy lễ phục ở giường, xoay người đi vào phòng thử đồ.
Lục Tu Phàn chắp tay sau lưng, chậm rì rì bám theo.
Thượng Khả nghe được tiếng bước chân phía sau, khóe miệng không dễ phát hiện mà giật giật mấy cái, đừng tưởng rằng làm bộ như không thế là có thể chui vào phòng thử đồ của tui!
Thượng Khả đóng cửa phòng thử đồ lại, bình tĩnh chắn Lục Tu Phàn ngoài cửa.
Lục Tu Phàn: "..." Rõ ràng đã nhanh như vậy, mà không ngờ vẫn chậm một bước.
Lát sau, Thượng Khả đổi xong lễ phục đi ra khỏi phòng thử đồ. Mắt Lục Tu Phàn lóe sáng, diện mạo của Thượng Khả vốn đã rất xuất sắc, mặc thêm lễ phục vào lại càng tăng thêm vài phần tao nhã, biểu tình lạnh lùng làm cho người ta có một loại cảm giác cấm dục.
Người này thuộc về mình. Ánh mắt Lục Tu Phàn nóng rực, một tay vòng qua eo cậu, thấp giọng nói: "Đi thôi, bạn nhảy của tôi."
Hôm nay là sinh nhật 14 tuổi của Dịch Vân vương tử, nữ vương tổ chức tiệc tối long trọng cho cậu ta, rất nhiều quý tộc nhà giàu đều được mời. Các nhà truyền thông lớn cũng chen chúc tới, canh giữ ngoài Vương Cung, tranh nhau quay phim chụp hình.
Ngày thường Lục Tu Phàn làm việc rất khiêm tốn, nhưng là em trai thân vương, hoàng thúc của vương tử, trong trường hợp này, muốn không bị chú ý cũng khó. Khi hắn bước xuống xe thì bốn phía lập tức vang lên tiếng trầm trồ, ánh đèn flash điên cuồng nhấp nháy.
Cùng lúc đó, Thượng Khả đi phía sau hắn cũng nhận được chú ý. Lục Tu Phàn tham gia yến hội chưa bao giờ mang bạn nhảy, Thượng Khả xem như là người đầu tiên. Diện mạo và khí chất của cậu cho dù đứng trong vòng tuấn nam mỹ nữ cũng là hạc trong bầy gà, đứng chung với Lục Tu Phàn lại không bị vây vào thế yếu và khó xử.
Thiếu niên này là ai? Các phóng viên nhanh chóng hành động, bắt đầu lợi dụng các nguồn tư liệu để điều tra thân phận Thượng Khả.
Việt Huyên rất muốn áp chế Việt Trạch, hận không thể làm cậu cả đời vô danh. Nhưng sau yến hội hôm nay, thân phận Thượng Khả sẽ không còn là bí mật. Việt gia là đại gia tộc truyền thừa trên trăm năm, tuy Việt Trạch rất ít đến thủ đô, nhưng ở thủ đô Lạc Nhứ lại có chút danh tiếng. Phóng viên có ảnh chụp, muốn điều tra thân phận của cậu thật sự là dễ như trở bàn tay.
Đi vào hội trường, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Lục Tu Phàn và Thượng Khả, nhưng trong phạm vi 3 mét quanh bọn họ lại không ai dám bước vào. Thân phận Lục Tu Phàn đặc thù, uy danh hiển hách, phần lớn các đại thần quyền quý đều tôn kính và xa cách. Có gan khiêu chiến tâm lý cực hạn của hắn đại khái chỉ có mấy người nam si nữ oán ôm mộng với Lục Tu Phàn.
Lục Tu Phàn mang Thượng Khả đến yết kiến nữ vương, thân vương và vương tử, giới thiệu cậu cho bọn họ với thân phận con cả Việt Trạch của Việt gia.
Trong mắt Nữ vương hiện lên vẻ ngoài ý muốn, từ giọng nói của Lục Tu Phàn có thể thấy được hắn rất quan tâm tới vị đại thiếu gia Việt gia này. Cẩn thận đánh giá Thượng Khả, bề ngoài xuất chúng, cử chỉ lễ phép, cũng có chút vừa lòng.
"Việt Trạch, em trai của cậu có phải tên "Việt Huyên" không? Cậu ta có tên trong danh sách khách mời, chốc nữa dẫn cậu ta lại đây đi." Thân vương cười sang sảng nói. Danh sách khách mời y và nữ vương đều đã đối chiếu, nghe được tên "Việt Trạch", y lập tức nhớ tới Việt Huyên.
Nữ vương nhẹ nhàng liếc nhìn chồng mình một cái, nói: "Việt Trạch, không cần câu nệ, kêu Tu Phàn dẫn cậu đi xung quanh tham quan một chút."
Cô tỉ mỉ hơn Lục Tu Tề nhiều, Việt Trạch lấy thân phận bạn nhảy của Lục Tu Phàn tới tham gia yến hội, trong danh sách chính thức chỉ có con thứ - Việt Huyên, chứ không có con cả Việt Trạch, có thể thấy được trong đó có nội tình khác. Nếu muốn tiến cử, cũng nên do Việt Trạch tự mình làm.
Gặp mặt lễ tiết xong, Lục Tu Phàn dẫn Thượng Khả đi đến khu nghỉ ngơi chuyên dùng của hắn.
Thượng Khả không nghĩ là Việt Huyên cũng tới, nhìn quét một vòng, quả nhiên thấy nó vây quanh vương tử. Theo lý mà nói, lấy thân phận của Việt Huyên cùng ấn tượng tồi tệ của vương tử đối với gã thì không được mời mới đúng.
"Mẹ Việt Huyên có chút quan hệ với nhóm phu nhân." Lục Tu Phàn như xem thấu tâm tư của Thượng Khả, mở miệng giải thích một câu.
À. Thượng Khả thu lại tầm mắt, bưng đĩa lên bắt đầu chọn đồ ăn cho Lục Tu Phàn.
Lục Tu Phàn tựa lên ghế salon, vừa phẩm rượu vừa nhìn Thượng Khả chọn lựa món trên bàn ăn, ánh mắt chuyên chú mà thâm sâu.
Thượng Khả cầm đĩa thức ăn đặt lên bàn thủy tinh trước mặt Lục Tu Phàn, sau đó lại lấy một phần tương tự cho mình. Lục Tu Phàn hơi dựa nghiêng bên người Thượng Khả, một tay đặt lên sô pha phía sau lưng cậu, một tay giơ chén rượu nhấp nhẹ.
Người trong yến hội đều bận rộn xã giao, chỉ có hai người bọn họ ngồi trong góc im lặng hưởng thụ mỹ thực, tựa như mọi thứ xung quanh đều không liên quan tới bọn họ.
Đúng lúc này, động tác uống rượu của Lục Tu Phàn ngừng một chút, sau đó lập tức trở lại như bình thường.
Buổi tiệc sinh nhật bắt đầu, Lục Tu Phàn xuất hiện trên bục, đọc diễn văn, cảm ơn, mời rượu các kiểu xong thì dẫn Thượng Khả đến chỗ nữ vương cáo từ.
Nữ vương biết rõ tính cách của hắn cũng không giữ lại, chỉ dặn dò Thượng Khả chăm sóc hắn.
Hai người rời Vương Cung, lập tức lên xe quay về dinh thự.
Xe đi đến nửa đường, Lục Tu Phàn đột nhiên mở miệng hỏi: "Trong hòm thuốc của em có thuốc giải độc không?"
Thượng Khả lập tức quay đầu nhìn hắn, thấy cơ thể hắn cứng ngắc, mặt tím tái, không khỏi kinh sợ.
Lục Tu Phàn lại nói: "Rượu vừa uống có chút bị biến chất."
Rượu trong cung chuẩn bị lại biến chất? Biến chất cái đầu anh! Sắc mặt Thượng Khả không tốt, kéo cổ tay hắn bắt mạch.
Một lát sau, Thượng Khả cố gắng áp chế để mặt mình không lộ vẻ dữ tợn, khom người lấy hòm thuốc ở dưới ghế ngồi, lấy ra một ống thuốc đưa cho Lục Tu Phàn. Sau đó lại lấy một cây kim, lần lượt đâm lên mười đầu ngón tay hắn, giọt máu màu đỏ sậm lập tức chảy ra.
Người đàn ông này, trúng độc cũng không nói, lại mặt không đổi sắc ở lại bữa tiệc mấy tiếng đồng hồ! Quả thực còn biết tìm chết hơn cả mình!
Thượng Khả rũ hai mắt không nhìn hắn, miễn cho để lộ lửa giận mãnh liệt trong mắt.
"Từ nhỏ tôi đã được huấn luyện kháng độc, độc thông thường không thể giết được tôi." Lục Tu Phàn không nhanh không chậm nói: "Vừa rồi là tiệc sinh nhật Dịch Vân, không nên làm loạn hơn." Loại chuyện này không phải hắn chưa từng gặp qua, đã sớm "cưỡi xe nhẹ đi đường quen". Nhưng bị ám toán ở Vương Cung, lại là lần đầu tiên.
Không nên làm loạn hơn, cho nên cứ chịu đựng sao? Anh nghĩ đây là táo bón, nhịn một chút sẽ vượt qua?!
Mặt Thượng Khả âm trầm như nước, không rảnh mà để ý tới lời giải thích của hắn. Chờ máu màu đỏ sậm biến thành đỏ tươi cậu mới lấy khăn tay lau giúp hắn, sau đó bôi thuốc cầm máu.
Lục Tu Phàn ngồi tựa lên ghế, tùy ý để Thượng Khả giúp mình xử lý vết thương.
"Đi bệnh viện." Thượng Khả đột nhiên nói.
"Không, quay về dinh thự." Thân phận của hắn quá gây chú ý, đi tới bệnh viện nào cũng sẽ lộ tin tức. Hắn còn muốn âm thầm điều tra hung thủ, không nên rút dây động rừng.
Thượng Khả bắt mạch cho hắn, xác định không nguy hiểm đến tính mạng mới ngầm đồng ý quyết định của hắn.
Trở lại dinh thự, Thượng Khả đỡ Lục Tu Phàn đến phòng nghỉ. Luôn cảm thấy càng người đàn ông này càng đỡ càng nặng hơn, cuối cùng gần như dựa toàn bộ người lên cậu.
Chẳng lẽ là độc tính phát tác? Không đúng a, vừa rồi đẩy gần hết độc ra rồi, lúc trúng độc không phát tác, giải độc xong mới phát tác?
"Lại đây đỡ phụ." Thượng Khả thấy người hầu chung quanh cứ đứng nhìn, buồn bực nói.
Đám người hầu nghe vậy, chẳng những không ai tới đỡ giúp mà còn lùi lại. Ai dám giúp a, không thấy chủ nhân đang trừng mắt thâm trầm nhìn bọn họ sao?
Thượng Khả cũng không biết nhóm người hầu này bị tật xấu gì, chỉ có thể một mình nâng Lục Tu Phàn, mệt bở hơi tai mới đưa được hắn vào phòng,
Đỡ Lục Tu Phàn nằm lên giường xong, Thượng Khả lại mở hòm thuốc, bắt đầu chế thuốc giải độc.
Lục Tu Phàn lật người lại, lẳng lặng nhìn Thượng Khả đang ngồi bên giường điều chế thuốc cho mình, ánh mắt dần trở nên u ám.
Lúc này, Lục Tu Phàn đột nhiên đứng dậy, bế ngang Thượng Khả lên.
Thượng Khả không phòng bị bất ngờ kêu khẽ một tiếng, sau đó nhanh chóng thu liễn tinh thần, nhìn thẳng về phía Lục Tu Phàn, tùy hắn ôm mình lên giường.
"Tôi nghĩ đây là lúc chúng ta nên thực hiện hiệp ước mới."
Từ từ, anh còn trúng độc mà!
Ánh mắt Lục Tu Phàn sáng quắc, không cho Thượng Khả phản kháng, cúi đầu hôn lên đôi môi cậu.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Đã đến lúc khảo nghiệm nghệ thuật biểu tình và nghệ thuật hành động!
Hơi thở người đàn ông xâm nhập sâu vào lãnh địa của cậu, lông mi Thượng Khả hơi rung động, một cảm giác tê dại từ nơi hai đôi môi dây dưa với nhau truyền đến toàn thân.
Quần áo từng cái bị cởi xuống, làn da lộ trong không khí dưới sự vỗ về chơi đùa của hai bàn tay mà dần dần ấm lên.
Thượng Khả hơi ngửa đầu, hai má đỏ ửng, môi kiều diễm ướt át, đôi mắt lấp lánh nước chớp động mê li. Hai tay cậu nắm chặt ga trải giường, cắn môi, ẩn nhẫn không phát ra thanh âm.
Mắt Lục Tu Phàn tối sầm lại, hầu kết trượt trượt, rốt cuộc không chế được nữa, gần như thô lỗ chiếm lấy cậu. Giây phút đâm vào cơ thể Thượng Khả, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cậu dần hiện ra vẻ động lòng người, như hoa U Lan nở rộ, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Tiếng thở dốc dồn dập mà áp lực vang lên trong phòng, cùng với âm thanh va chạm của thân thể, khiến ban đêm yên tĩnh tăng thêm phong tình vô hạn...
Thượng Khả phát hiện làm tình kiểu ẩn nhẫn cũng có chút thú vị. Dưới áp lực mà bùng nổ, đạt cao trào trong sự kìm nén, lạc thú đó quả thật khó có thể miêu tả.
Ngày hôm sau, Thượng Khả mơ mơ màng màng tỉnh lại, theo thói quen rời giường chuẩn bị làm việc, kết quả còn chưa kịp ngồi dậy đã bị một bàn tay to kéo về. Lại bị đè lên, bắt vận động một phen.
"Hôm nay nghỉ." Âm thanh khàn khàn của Lục Tu Phàn vang lên bên tai Thượng Khả.
Thượng Khả thấy hắn không ngừng, bắt lấy cổ tay hắn, vô cùng hoài nghi độc trong cơ thể chưa hết, dẫn tới sinh lý mất cân đối.
"9 giờ phải uống thuốc." Thượng Khả rất nghiêm túc nhắc nhở hắn, nhưng giọng nói lười biếng lại không có chút thuyết phục nào.
Lục Tu Phàn liếc mắt nhìn đồng hồ: "Một tiếng, chắc là được."
Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn không uống thuốc đúng giờ...
Vì thế, Thượng Khả chuẩn bị loại thuốc đắng nhất trên đời để "thưởng" cho tác phong tốt giấu độc không báo và lòng nhiệt tình trúng độc cũng phải "bước lên đỉnh cao" của hắn...