Renekton nghe xong thì cười trừ cho qua, ánh mắt nhìn cô có vẻ không tốt lắm. Buộc miệng nói:
- If that's true, can you give me a chance?
(Nếu điều đó là sự thật, liệu em có cho tôi cơ hội đó)
Khánh My vội lấy tay che miệng đang cười khúc khích của mình. Chớp mắt nói ngược lại hắn
- If you have the guts, I'll look into it more
(Nếu anh có can đảm, thì tôi sẽ xem xét thêm)
Cả hai nói chuyện vui vẻ một hồi lâu thì mí mắt Khánh My chợt rũ xuống, nỗi buồn ngủ dâng lên một cách khó tả. Chiều nay, cô có chợp mắt tầm 30 phút khi trên máy bay. Đáng lí ra giờ phải rất tỉnh táo mới phải chứ.... Đúng rồi... đồng hồ... bây giờ là mấy giờ?
Vì quá mệt mỏi và không thể ráng ngượng thêm được nữa, chút sức lực để giúp cơ thể ngồi như mình thường cũng đã không còn. Bản thân liền nằm ngay ra bàn trước sự hỗn loạn của người đàn ông bên phía đối diện
- Khanh My, are you okay? you don't look good (Này, Khánh My, em không sao chứ? Trông em có vẻ không ổn)
Trong cơn mơ màng, cô đã cố gắng nhìn qua chiếc đồng hồ đeo tay... Nó không phải là một chiếc đồng hồ bình thường chỉ để xem giờ nữa. Chỉ cầm ấn chiếc nút bên trái chiếc đồng hồ, chiếc nút vốn để chỉnh kim. Đó chính là một tín hiệu cầu cứu, chỉ là sức lực này quá ít ỏi để có thể làm một chuyện cực kì đơn giản như thế này
Trước khi chìm hẳn vào giấc, tiếng người lộn xộn trò chuyện lẫn nhau khiến My có chút gì đó khó chịu. Cô muốn nghe một chút gì đó, hay là nhờ sự giúp đỡ của các nhân viên trong quán. Nhưng ngay cả việc mở mắt đã khó, thì làm sao mà mấp máy môi ra hiệu cầu cứu được cơ chứ?!
Người phục vụ bàn khác nhau thấy có biến liền chạy sang bàn Renekton mà hỏi, thái độ có chút lo lắng. Đây là ngày đầu tiên anh ta đi làm trong ngày hôm nay, e rằng mọi chuyện sẽ rất xấu nếu không giải quyết xong xuôi
- Hey sir. What happened?
( Thưa anh chuyện gì đã xảy ra vậy?)
- Nothing sir, maybe my girlfriend got drunk and passed out
( À không có gì đâu, có lẽ là do bạn gái của tôi đã uống quá nhiều nên bất tỉnh do say rồi đó)
Người phục vụ liền cảm thấy có gì đó đáng nghi hoặc, anh ta hỏi tiếp, nhưng không để lộ ra quá nhiều điểm cho rằng anh ta đang quan tâm người yêu của khách hàng một cách thái quá:
- I'm embarrassed to bother you, but just now I saw a girl leave. I think it's dangerous for a woman to date a man, don't you think it would be better to call her friend to take her home?
(Tôi rất xấu hổ khi làm phiền anh đó, nhưng vừa rồi tôi thấy một cô gái rời đi ở bàn của mình. Tôi nghĩ phụ nữ đi với đàn ông rất nguy hiểm, anh không nghĩ gọi bạn của cô ấy đến đưa cô ấy về nhà sẽ tốt hơn sao?)
Renekton hơi cau mày, nhân viên lạ mặt nào đó đến phá đám chuyện làm ăn tốt đẹp của hắn ta. Làm tiêu tốn hết bao nhiêu là thời gian, nhưng vì hình tượng bao lâu mà hắn ta chú ý đến liền trả lời rất nhẹ nhàng
- It's okay, can you help me get her out of the car?
(Không sao đâu, bạn có thể giúp tôi đưa cô ấy ra khỏi xe được không?)
- Of course, let me give you the bill first. After paying, I helped her to the car.
( Tất nhiên rồi ạ, để tôi đưa hóa đơn thanh toán cho ngài trước đã. Sau đó, tôi sẽ giúp ngài đưa cô ấy lên xe)
Renekton lấy ra một tấm thẻ trong ví đưa cho anh phục vụ. Người phục vụ nhận lấy rồi chạy thật nhanh vào bên trong, một lúc sau anh ta đi ra lại với tiền thẻ đó để trả lại cho người đàn ông kia
Anh nhân viên phục vụ không muốn chuốc họa thêm vào thân. Anh ta cẩn thận cùng Renekton dìu Khánh My xuống bãi đậu xe nơi có xe của anh ta. Để Khánh My ở ghế sau của xe, sau đó liền rời đi, quay lại công việc kiếm thêm thu nhập của mình
Renekton sau khi cảm ơn anh thanh niên phục vụ kia thì ngồi vào ghế lái, lái xe rời đi. Khuôn miệng nhếch lên tạo thành một đường con. Một thái độ rất vui mừng khi con mồi chui vào bẫy mà không có quá nhiều rắc rối cho hắn ta
Việc bắt Khánh My có hai điều rất có lợi cho hắn. Thứ nhất, cô là con gái của gia Tộc mùa Xuân - gia tộc giàu có bậc nhất xứ Trung. Nếu bắt cô và uy hiếp có thể sẽ có được thêm một khoảng tiền khá lớn cho hắn ta. Thứ hai, nếu hắn có nhu cầu về sinh lí hắn ta có thể giải quyết và có khá năng trở thành con rể của Tịch Gia và Lâm Gia
Hắn đã nhắm đến Khánh My ngay khi cô còn đang ở Trung Quốc. Khi hắn gặp cô tìn cờ lướt qua ở trung tâm thương mại, hắn đã có ý đồ xấu với cô khi điều ra rõ ràng về cô
Một công đôi chuyện
Tuy hắn ta ở Mỹ nhưng đôi khi cũng có về Trung Quốc để làm việc, nên cũng có am hiểu một số thứ về kinh doanh và mô hình dịch vụ ở Trung Quốc. Nhưng thứ mà hắn tức giận nhất đó chính là khả năng học Tiếng Trung của hắn ta khá kém, chỉ nói được một vài câu chào hỏi đơn giản. Với lại người Trung thì nói rất nhanh, hắn ta không thể nào tập trung được