Suốt mấy ngày sau đó sức khỏe của tiểu Đào dần ổn định hơn đã được chuyển ra khỏi phòng hồi sức cấp cứu , Lạc Cẩn Du tự mình ở lại bệnh viện chăm cô ngay cả công việc anh cũng gác lại không ít mà xử lý tại bệnh viện.
Nhưng cô vẫn cứ như cũ không có tỉnh lại khiến cho Lạc Cẩn Du ngày càng lo lắng, nên cứ gặp bác sĩ đến khám cho cô anh tựa hồ là dùng ánh mắt muốn cắn chết người mà nhìn người ta.
Bác sĩ: "Đầu năm nay làm bác sĩ áp lực quá! Sơ hở là bị nhai đầu ngay!"
Phòng bệnh của tiểu Đào là phòng bệnh vip được chia làm hai gian, Lạc Cẩn Du luôn xử lý công việc ở gian ngoài để tránh ồn đến cô.
Lôi Kiệt vẫn như thường lệ chạy tới lui đưa thức ăn và văn kiện cần Lạc Cẩn Du kí đến, anh ta đứng một bên nhìn lão đại hào hoa phong nhã trước kia mình, giờ đây tóc tai bù xù quần áo cũng chỉ là một bộ đồ thể thao tùy tiện, râu trên cằm lún phún cũng không thèm cạo khe khẽ lắc đầu.
Lạc Cẩn Du nhạy bén phát giác được ánh mắt Lôi Kiệt, anh ngẩng đầu rất không vui nhìn Lôi Kiệt chằm chằm.
"Nhìn cái gì?"
Lôi Kiệt đưa tay sờ sờ mũi, nghĩ bụng vẫn nên nói ra lời thật lòng.
"Lão đại, anh tàn tạ thế này chị dâu tỉnh dậy sẽ không chê anh chứ?"
Đầu lưỡi Lạc Cẩn Du lướt qua hàm răng một lượt, ánh mắt rất không có thiện chí mà nhìn anh ta, xoẹt một tiếng tập tài liệu đã bay thẳng đến mặt Lôi Kiệt.
"Nói ai tàn tạ hả? Ông đây có tàn tạ thì cũng là tàn tạ một cách đẹp trai biết chưa! Hừ..."
Nói rồi anh liền đứng lên đi thẳng vào phòng tắm.
Lôi Kiệt chộp lấy tập tài liệu uất ức nhìn theo bóng lưng anh, lại nghe từ trong phòng tắm truyền đến tiếng gào của Lạc Cẩn Du.
"Sửa rửa mặt đâu? Cậu nay làm ăn hời hợt quá rồi đấy!"
"Nó ở trên kệ tủ bên trái!"
Lôi Kiệt gân cổ lên gào lại cuối cùng lại lí nhí nói thầm.
"Không phải anh tàn tạ một cách đẹp trai à, còn bày đặt đi cạo râu làm gì?"
Mười phút sau Lạc Cẩn Du sạch sẽ thơm tho từ phòng tắm bước ra, tóc còn tỉ mỉ vuốt keo tạo kiểu đàng hoàng.
Anh hắng giọng bắt chéo chân ngồi xuống ghế sofa, có chút không tự nhiên hỏi:
"Nhìn xem, chị dâu cậu còn chê tôi không?"
Lôi Kiệt cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đáp:
"Không ạ, anh tàn tạ cũng là tàn tạ một cách đẹp trai, chị dâu sao mà chê được."
Lạc Cẩn Du cứng họng trợn mắt lườm Lôi Kiệt, anh hừ một tiếng chuyển đề tài hỏi:
"Con gái của Lạc Vĩnh Sơn xử lý ra sao rồi?"
Nói đến vấn đề này Lôi Kiệt liền nghiêm túc hẳn lên, đáp:
"Đã chặt một ngón tay của cô ta gửi vào trại giam rồi ạ, Lạc Vĩnh Sơn ngất xỉu tại chỗ."
Do Lạc Vĩnh Sơn liên quan đến không ít đường dây buôn ma túy nên thời gian điều tra kết án khá dài, Lạc Cẩn Du lại chờ không nổi lâu như thế.
Anh cười cười hất cằm ra hiệu cho Lôi Kiệt nói tiếp:
"Theo lệnh của anh, đã đem cô ta đưa vào vùng tam giác vàng rồi."
Chần chừ giây lát Lôi Kiệt lại lắm lời thêm một câu.
"Làm thế có tàn nhẫn quá không ạ? Nếu chị dâu biết được sẽ không ổn thưa lão đại."
Dù sao cũng cùng là phụ nữ nếu để tiểu Đào biết chỉ vì Xuân Hương bắn mình một phát súng mà bị đưa vào nơi địa ngục kia, chỉ sợ tâm tính cô mềm yếu sẽ không chịu đựng được.
Huống hồ chuyện lần trước cô đả thương người khác chắc chắn đã để lại bóng ma tâm lý không hề nhẹ, lần này còn là thập cữu nhất sinh!
Lạc Cẩn Du nhẹ cười, đem mấy tập tài liệu đã kí xong ném qua cho Lôi Kiệt.
"Nếu tha cho cô ta đợi đến 5 năm 10 năm nữa, cô ta trở mình quay về cắn chết tôi thì cậu xem tôi hiện tại còn quá tàn nhẫn không?"
Anh thở ra một hơi tựa lưng ra sau ghế sofa, chậm rãi nói:
"Cậu không hiểu Lôi Kiệt, dòng máu Lạc gia này toàn là những kẻ máu lạnh không từ thủ đoạn cả thôi."
Lôi Kiệt luống cuống lắc đầu giải thích.
"Tôi không có ý đó, chỉ là chị dâu..."
Lạc Cẩn Du giơ tay chặn lại lời anh ta, ánh mắt anh ấm trầm mang theo tia sát phạt cùng uy hiếp rõ ràng.
"Chị dâu cậu không phải người yếu đuối, huống hồ chuyện này cô ấy vĩnh viễn cũng không biết được. Hiểu không?"
Lôi Kiệt chớp mắt như đã tỏ tường mọi chuyện, anh cúi đầu đáp:
"Vâng."
"Còn về phần Lạc Vĩnh Sơn, nếu ông ta ngay từ đầu đã không muốn sống vậy thì nhanh chút cho người thúc đẩy bên cảnh sát đi, có điều nhớ thay tôi tặng quà vĩnh biệt với ông ta!"
Nếu không phải Diệp Sầm Mân ngăn cản đủ đường thì anh đã sớm tiễn Lạc Vĩnh Sơn xuống suối vàng rồi, chỉ là sống lâu thêm chút để ông ta nhận đủ tay chân của con gái mình rồi chết cũng vui.
Lạc Cẩn Du hít sâu một hơi lại thở dài, đưa mắt nhìn về giường bệnh bên trong.
"Chỉ là không biết Đào Đào khi nào mới chịu tỉnh lại."
Lôi Kiệt cũng nhìn theo ánh mắt anh, hai người cùng nhau trầm mặc nhìn về người nằm trên giường bệnh, nhìn đến mức thấy cái gì đó sai sai.
Tít tít, tít tít, tít tít...
Máy đo điện tim bỗng réo inh ỏi trong ánh mắt ngỡ ngàng của hai người đàn ông, Lạc Cẩn Du phản ứng nhanh nhất dơ chân đạp Lôi Kiệt một cái.
"Mẹ nó còn nhìn! Mau đi gọi bác sĩ!"
Lôi Kiệt không phòng bị liền bị đạp cho nhào đầu xuýt thì đập xuống bàn trà, hốt hoảng thét lên.
"Từ từ, từ từ!"
Nhưng Lạc Cẩn Du nào còn để tâm đến Lôi Kiệt, anh ba bước thành hai đã lao thẳng đến giường bệnh lo lắng đến mức luống cuống tay chân.
"Mẹ nó! Đi gọi bác sĩ!"
Thế là tiểu Đào vừa tỉnh dậy sau cơn ngủ dài đằng đẵng đã nghe được tiếng gào kinh thiên động địa rất quen thuộc của Lạc Cẩn Du, có chút bất đắc dĩ cũng có chút an lòng đến lạ.