Biệt thự quá rộng với sức của Tiểu Đào cô căn bản không thể chạy nổi ra đến cổng chính, nên chỉ còn cách sử dụng xe điện chuyên dùng để di chuyển trong biệt thự.
Từ trên xe hớt hải chạy xuống theo sau là Xuân Hương thở hồng hộc chạy theo, tiểu Đào đâm sầm vào một vệ sĩ canh cửa thở không ra hơi gấp gáp nói:
"Khi nảy có ai đi ra khỏi biệt thự không?"
Vệ sĩ nhìn rõ là cô thì rất kinh ngạc vội vàng đáp:
"Thưa phu nhân, khi nảy chỉ có cô Lý theo lệnh quản gia Tô ra ngoài mua chút đồ lặt vặt thôi ạ."
Tiểu Đào cắn răng, bảo:
"Mở cửa ra!"
"Nhưng phu nhân, ông chủ có lệnh..."
"Lạc Thần mất tích rồi! Mau mở cửa!"
Cô hét toáng lên cơ hồ là xuýt thì bật khóc.
Vệ sĩ nam canh gác tên là Lục Cường là phó vệ sĩ của biệt thự, anh ta nghe thấy thế thì liền biến sắc ra hiệu cho người mở cổng, sau đó nói vào bộ đàm.
"Khẩn cấp, cậu chủ mất tích! Điều động tổ A rời biệt thự cùng tôi! Tổ giám sát nghe lệnh, kiểm tra camera trên đoạn đường này tìm chiếc xe mang bản hiệu DT 90xxx gấp!"
Một loạt mệnh lệnh truyền ra thoáng chốc biệt thự đã trở nên náo loạn, mà tiểu Đào đã lo lắng đến mức đứng ngồi không yên rồi.
Đúng lúc này một chiếc xe màu trắng chậm rãi tiến đến trước cổng biệt thự, tiểu Đào nhìn thấy là Tần Hạo thì hai mắt liền sáng rực lên.
Cô bất chấp chạy qua chặn đầu xe Tần Hạo lại, xe phanh kít một tiếng theo sau là tiếng mắng của Tần Hạo.
"Cô muốn chết à!"
Tiểu Đào nào quản được nhiều như thế cô mở cửa ghế lái phụ chui vào ngồi, run rẩy nói:
"Lạc Thần mất tích rồi, anh đưa tôi đi! Chặn lại xe của Lý Hương, họ chỉ mới rời đi chắc chắn không đi được xa."
"Phu nhân, cô đừng nóng vội. Chúng tôi lập tức xuất phát ngay thôi!"
Lục Cường chạy đến chặn lại cửa xe của Tần Hạo, nếu phu nhân cũng xảy ra chuyện thì anh ta có trăm cái mạng cũng không dám nhìn mặt ông chủ.
Không đợi tiểu Đào lên tiếng thì Tần Hạo đã nói trước.
"Phó vệ Lục, cậu lên xe đi."
Thấy Lục Cường còn chần chừ, Tần Hạo quát:
"Nhanh lên! Mọi người sẽ lập tức theo sau!"
Lục Cường cắn răng mở cửa chui vào ghế sau, Xuân Hương thấy thế cũng vội chen lên theo anh ta còn bất cẩn mà ngã nhào vào người Lục Cường. Tình huống nguy cấp Lục Cường cũng không thèm để tâm.
Tần Hạo xoay vô lăng nhấn chân ga một đường phóng xe đi như bay, tiểu Đào ngồi ở trước hai tay nắm chặt dây an toàn cô cắn chặt răng nhịn xuống nước mắt vì khẩn trương mà cứ trào dâng lên.
Xe chạy như bay trên trên con đường vắng lặng, không ai để ý thấy các camera ẩn khắp nơi đang không ngừng chuyển động tìm kiếm.
Trên xe, từ bộ đàm của Lục Cường phát ra âm thanh báo cáo.
"Tất cả nghe rõ, chiếc xe mang biển số DT 09xxx đã đi gần đến điểm giáp ranh của ngoại ô và nội thành, chỉ còn một cây số nữa sẽ ra khỏi tầm kiểm soát của chúng ta."
Lục Cường vẫn mím chặt môi nhìn chằm chằm về phía trước, mà Tần Hạo thì hừ lạnh một tiếng.
"Chỉ có thế thôi à!"
Anh nhếch môi nhấn chân ga hết cót phút chốc đã nhìn thấy được đuôi xe màu đen của Lý Hương.
Nhưng nụ cười của Tần Hạo vừa thoáng lên liền phải hạ xuống, vì chiếc xe đằng trước lại đột ngột giảm tốc sau đó dừng hẳn lại.
Mọi người đều đồng loạt nghi ngờ, xe vừa dừng tiểu Đào đã vội vã chạy xuống trước theo sau là Lục Cường.
Lý Hương cùng tài xế chiếc xe kia cũng xuống xe, cô ấy mờ mịt nhìn mọi người.
"Phu nhân, có chuyện gì vậy ạ?"
"Lạc Thần đâu?"
Tiểu Đào lao đến bắt lấy cổ tay Lý Hương vặn hỏi, lần đầu tiên thấy cô lạnh lùng đến thế Lý Hương cũng phải ngây người lắp bắp nói:
"Tôi, tôi không biết."
Tiểu Đào vừa giận vừa vội vẫn cố chấp nắm lấy tay Lý Hương không buông. Lục Cường đã đi đến cốp xe lệnh cho tài xế mở ra, quả nhiên Lạc Thần hôn mê bất tỉnh đang nằm bên trong.
"Phu nhân, cậu chủ ở đây."
Tần Hạo và Xuân Hương cũng chạy đến không khỏi cùng nhau thở phào một hơi, tiểu Đào khẽ nuốt nước bọt chậm rãi thả tay Lý Hương ra.
Cô nhấc chân muốn đi đến xem Lạc Thần thế nào, thì đoàng một tiếng vị tài xế vốn đang sống sờ sờ trước ngực đã loang lổ máu ngã phịch ra đất.
"Á!"
Không biết là tiếng thét của ai, ngay sau đó ở con đường đối diện xuất hiện hai chiếc xe màu đen kèm theo đó là tiếng súng rền trời.
Lục Cường phản ứng trước tiên ôm lấy Lạc Thần hôn mê nắp sau chiếc xe, mà Tần Hạo đã chộp lấy tiểu Đào cùng nhau nắp ra sau xe, Lý Hương cùng Xuân Hương cũng hốt hoảng nấp theo sau.
Lục Cường để Lạc Thần ở vị trí an toàn, dùng bộ đàm yêu cầu chi viện khẩn cấp, anh ta sờ bên hông muốn lấy súng ra phản công thì chợt bàng hoàng phát hiện. Súng đã không cánh mà bay!
Lục Cường ép bản thân phải trấn tĩnh, anh nhớ rõ trước khi lên xe súng vẫn còn! Khoan đã!
Trí nhớ chợt lùi về hơn 15 phút trước, Xuân Hương ngã nhào vào lòng anh ta. Sắc mặt Lục Cường thoáng chốc trắng bệch.
Đoàng đoàng đoàng...
Bỗng ba phát súng nổ gần trong gang tấc, Lục Cường nghe rõ tiếng rên của Tần Hạo cùng tiếng mắng chửi tràn đầy sự phẫn nộ của anh ta.
"Chó chết, thả cô ấy ra!"
Lục Cường bất chấp bỏ Lạc Thần lại lao về phía bên kia, chỉ thấy Lý Hương nằm sấp trên đất máu chảy đầm đìa, Tần Hạo trúng một phát súng ở chân ngã nhoài cạnh bên.
Mà tiểu Đào... Trên vai cô là một lỗ máu rợn người, sắc mặt cô tái nhợt, bị Xuân Hương khống chế lùi về sau.
"Thả phu nhân ra!"
Lục Cường rống lên, muốn nhào đến nhưng đã bị một phát súng cảnh cáo ngay dưới chân buộc phải lùi về sau.
Xuân Hương cười ha hả, kéo theo tiểu Đào leo lên hai chiếc xe kia.
"Một lũ ngu dốt!"
Cứ thế, sau hai giây đám người kia thành công bắt được tiểu Đào thì chi viện của Lạc gia mới chạy đến.
Chỉ thiếu một chút, một chút mà thôi.
Lục Cường cắn chặt răng đá mạnh vào thân xe bên cạnh.
"Mẹ kiếp!"
Anh ta làm sao có thể trở về đối mặt với ông chủ được đây?