Biệt thự Lạc gia một đêm sáng đèn.
Lạc Cẩn Du đã thay ra bộ đồ nhuốm đầy máu kia, anh khoác lên người một bộ đồ ở nhà đơn giản thoải mái nhưng cũng không khiến cõi lòng được thả lỏng đi chút nào.
Xuân Hương cùng Lý Hương từ trong phòng ngủ chính thấp thỏm bước ra ngoài không dám nhìn thẳng vào Lạc Cẩn Du đang đứng trước mặt.
Quản gia Tô nhìn Lạc Cẩn Du vẫn luôn im lặng tựa lưng lên tường nhắm hai mắt không đoái hoài tới ai, ông thở dài xua tay ý bảo Xuân Hương cùng Lý Hương rời đi.
Họ lại tiếp tục đợi một lúc lâu nữa thì Tần Hạo mới cùng y tá mở cửa bước ra, Lạc Cẩn Du mở choàng mắt lạnh lùng nhìn Tần Hạo hỏi:
"Cô ấy thế nào rồi?"
Tần Hạo đưa hết đồ trên tay cho y tá phất tay cho cô ấy rời đi sau đó anh ta mới đáp lời Lạc Cẩn Du.
"Không có bị thương chỉ là quá mức kích động mà thôi, tôi đã tiêm cho cô ấy một mũi thuốc an thần còn lại phải xem phản ứng sau khi tỉnh dậy mới có thể kết luận chính xác để kê thuốc."
Lạc Cẩn Du nóng nảy tiến lên hai bước nắm lấy cổ áo Tần Hạo.
"Cái gì là kết luận chính xác hả?"
Tần Hạo thấy anh kích động như thế thì khẽ nhíu mày tuy không ưa cái giọng điệu của Lạc Cẩn Du cho lắm, nhưng anh vẫn hạ thấp giọng giải thích.
"Cậu cũng không phải không hiểu cảm giác lần đầu tiên giết người là như thế nào! Hiện tại cô ấy có thể ngủ yên là nhờ vào thuốc, nếu như tỉnh dậy mà tinh thần vẫn không ổn định thì cần phải làm gì tiếp theo chắc cũng không cần tôi nói rõ đâu nhỉ?"
Cả người Lạc Cẩn Du nhất thời như bị ai đó rút cạn sinh lực, anh nhắm mắt lại hít sâu một hơi chậm rãi thả cổ áo Tần Hạo ra.
Anh hiểu chứ! Chính anh cũng từng trải qua cái cảm giác dằn vặt chết đi sống lại đó, thì làm sao không hiểu. Chỉ là anh hiện tại không muốn hiểu mà thôi.
Lạc Cẩn Du chậm rãi mở mắt tia hung ác chợt loé lên khiến Tần Hạo cũng nhịn không được lùi về sau một bước, chỉ nghe anh âm trầm nói:
"Cô ấy không có giết người."
Tần Hạo thở dài, thời gian này anh cũng đủ nhìn ra tiểu Đào có bao nhiêu trọng lượng trong lòng Lạc Cẩn Du. Nay cô vì anh mà ra nông nỗi này Tần Hạo hiểu Lạc Cẩn Du hiện tại có bao nhiêu tự trách.
"Đừng lo lắng quá thật ra nếu cô ấy đủ kiên cường thì sẽ không có vấn đề gì."
Tần Hạo vỗ vỗ vai Lạc Cẩn Du một cái, Lạc Cẩn Du nghiến chặt quai hàm không thèm nhìn Tần Hạo nữa mà đi thẳng vào trong.
Tần Hạo có ý tốt khuyên nhủ mà bị làm lơ như thế thì có hơi bực, hậm hực nói với theo bóng lưng Lạc Cẩn Du.
"Có thể một lát cô ấy sẽ phát sốt, tôi sẽ ở lại đây một đêm có gì thì gọi tôi!"
Lạc Cẩn Du không ừ hử gì anh trực tiếp khoá trái cửa lại luôn, Tần Hạo quả thật rất muốn chửi bậy.
Trên giường lớn tiểu Đào lặng yên ngủ say, nét mặt cô bình thản mà an yên như thế khiến Lạc Cẩn Du không cách nào tưởng tượng đến một màn tối hôm nay.
Đáng ra hôm nay là ngày mà cô phải cảm thấy hạnh phúc nhất mới phải!
Anh chậm rãi đi đến ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nâng tay vuốt ve gò má phúng phính của cô, nâng niu tựa như bảo vật.
Anh thật không ngờ là cô sẽ can đảm đến mức vì bảo vệ anh mà cầm dao chém người và anh cũng không ngờ cô sẽ vì thế mà hoá điên dại.
Dáng vẻ cô mất khống chế khi ấy hiện tại anh nhớ đến lòng vẫn đau âm ỉ kinh hãi không thôi. Đào Đào của anh đáng lý ra không phải gặp những chuyện như thế này!
Lạc Cẩn Du cắn chặt răng cẩn thận cúi người hôn lên khoé mắt cô.
"Đào Đào, anh xin lỗi."
Nếu anh không ham chiến, nếu anh biết nhẫn nhịn một chút, nếu anh gọi Lôi Kiệt đến thì có lẽ cô cũng sẽ không vì anh mà thành ra nông nỗi này.
Bỗng tiểu Đào nức nở một tiếng khiến Lạc Cẩn Du giật mình, anh luống cuống nhìn lại chỉ thấy mi tâm cô cau chặt.
"Đào Đào!"
Anh khẽ gọi một tiếng nhưng cô vẫn không có mở mắt, anh nhíu mày đưa tay sờ lên trán cô quả nhiên nóng đến kinh người.
Lạc Cẩn Du đi vội vào phòng tắm vặn vòi nước nóng nhúng ướt khăn vắt sạch rồi trở ra lau người cho cô.
Nhưng thân nhiệt tiểu Đào vẫn như cũ không hạ xuống mà ngày càng nóng hơn, tiếng cô nứt nỡ cũng ngày càng đứt đoạn.
Lạc Cẩn Du sốt ruột không thôi vội chạy ra cửa chẳng màng đã là nửa đêm gầm lên một tiếng.
"Tần Hạo! Mau lăn đến đây cho tôi!"
Tần Hạo ở tầng dưới nào có nghe được nhưng Lôi Kiệt thì nghe không xót một chữ, anh liền co cẳng chạy xuống tầng không thèm gõ cửa mà đạp bay cửa luôn.
Tần Hạo mới tắm xong đang chuẩn bị đi ngủ thì bị doạ cho nhảy dựng, anh tức điên người mắng:
"Lôi Kiệt! Bây giờ cậu cũng học theo thói côn đồ như Lạc Cẩn Du rồi phải không?"
Lôi Kiệt như nước đỗ đầu vịt, anh sải chân ba bước thành hai đi tới túm cổ áo Tần Hạo xách đi như xách gà.
"Nhanh lên! Chuyện cấp bách!"
Tần Hạo ngu người hai giây sau đó hét ầm lên:
"Mẹ kiếp! Không thể đàng hoàng nói chuyện hả?"
"Cậu ngậm miệng lại, đi nhanh lên!"
Biệt thự thoáng chốc náo loạn lộn tùng phèo không một ai ngủ yên một đêm này.