Ăn xong bữa cơm tiểu Đào trò chuyện với Mục Hy không ngớt lúc chia tay nhau thì nắng chiều cũng đã ngã dần về Tây.
Trên con đường đất đỏ rợp bóng cây Lạc Cẩn Du lần nữa nắm tay tiểu Đào đi đến dòng sông nhỏ đêm qua, hai người tìm một tảng đá ngồi xuống Lạc Cẩn Du lại không khỏi chẹp miệng nói:
"Xem ra lại phải chuẩn bị ăn cơm chiều rồi nhỉ!"
Tiểu Đào phủi bụi trên tay thật sạch liếc mắt nhìn anh.
"Tối tối rồi chúng ta ăn cũng không muộn mà."
Lạc Cẩn Du chống hai tay ra sau nhàn nhã duỗi thẳng hai chân, anh híp mắt nhìn mặt trời đỏ rực phía chân trời bỗng một cơn gió mát thổi qua khiến anh rất thư thái mà nhắm mắt lại, nhưng lời nói ra lại chẳng xuôi tai chút nào.
"Muộn chứ! Ngồi nghe em với Mục Hy nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển cơm trong bụng anh cũng tiêu hoá hết rồi."
Chỉ có đưa mỗi cái thiệp cưới mà hai vợ chồng kia kì kèo hết cả buổi, nhớ lại vẻ đắc ý vui sướng lộ rõ trên mặt Triệu Thần Huân anh cảm thấy ngứa răng vô cùng.
Tiểu Đào bĩu môi nghiêng đầu tựa lên vai anh.
"Xíu về em nấu mì cho anh ăn."
Lạc Cẩn Du nhẹ nhếch môi vòng tay qua đem cô ôm vào lòng.
"Haizz, tạm chấp nhận vậy!"
Tiểu Đào bật cười thoải mái tựa người vào lòng anh hưởng thụ từng làn gió mát, bỗng Lạc Cẩn Du nói:
"Đào Đào, qua đám cưới Mục Hy em theo anh về thành Nam nhé?"
Tiểu Đào nhất thời sững sờ ngồi thẳng người nhìn anh, ngập ngừng nói không thành câu.
"Em..."
Cô biết hai người ở hai đầu Nam Bắc rồi sẽ có ngày nhắc đến vấn đề khó xử này. Nhưng nếu cô theo anh về thành Nam thì có nghĩa cô sẽ phải từ bỏ công việc hiện tại. Vậy cô sẽ làm công việc gì để kiếm sống nữa đây?
Lạc Cẩn Du nhìn ra nỗi băn khoăn của cô, anh thở dài vươn tay vén lọn tóc mai ra sau tai cho cô.
"Đào Đào, chủ mẫu Lạc gia không cần làm việc. Anh đây kiếm nhiều tiền như thế là để em quản! Em mà đi làm việc khác thì tiền của anh phải làm sao?"
Tiểu Đào vẫn nhíu chặt mày vẻ mặt ủ rũ không thôi.
"Nhưng, em không muốn làm gánh nặng cho anh."
Cô muốn một tình yêu bình đẳng nhất, cô không muốn dựa dẫm hay làm gánh nặng cho anh.
Lạc Cẩn Du tặc lưỡi đưa tay nâng mặt cô lên, dùng hai ngón tay chỉ vào mắt mình sau đó chỉ vào mắt cô ra hiệu cô nhìn vào mắt mình.
"Nghe cho rõ! Ông đây rất vui vẻ khi em là gánh nặng của mình, ok!"
Tiểu Đào mở to hai mắt còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã nói tiếp.
"Cho nên cô gái à, nhà anh giàu nên anh nuôi thêm em thì dư dả chán! Nên làm ơn đừng có tự ti như thế, sau này kết hôn không lẽ em còn muốn anh giữ tiền sinh hoạt phí gia đình hả? Em có tin anh đánh nát mông em không?"
Giọng nói anh muốn bấy nhiêu hung dữ thì có bấy nhiêu, còn rất lưu manh kéo tiểu Đào sát gần mình rồi thò tay đánh lên mông cô thật.
Tiểu Đào hô nhỏ một tiếng đưa tay đánh lên ngực anh, hai má cô đỏ hây hây.
"Anh, đang ở ngoài đấy!"
Lạc Cẩn Du chả thèm để ý, anh nhướng mày hỏi cô.
"Vậy có theo anh về không? Nếu em không theo anh về vậy đừng trách anh vác em về."
Tiểu Đào há hốc miệng không biết nói gì với anh luôn.
"Anh như thế là ép buộc người đấy!"
Lạc Cẩn Du xùy một tiếng, bực bội xả một tràng.
"Ai bảo em cứ để ý cái vấn đề giàu nghèo kia, nếu anh muốn vợ giàu thì cần gì phải mặt dày theo đuổi em, còn bị em đuổi!"
"Em..."
"Em cái gì! Anh nói cho em biết nếu anh đã không thích thì có giàu hơn anh đi nữa anh cũng chả thèm!"
Nói rồi anh hơi ngừng tặc lưỡi bổ sung thêm.
"Nhưng còn phải xem tìm được phụ nữ giàu hơn anh không đã."
Tiểu Đào á khẩu, trái tim lại dần ấm nóng lạ thường cô rũ mắt suy tư rất lâu rất lâu.
Lạc Cẩn Du đơn giản là không muốn cô xa mình nữa và anh biết cũng không thể ép buộc cô quá mức, anh đưa tay khẽ xoa má cô.
"Đào Đào ngoan, theo anh về thành Nam về nơi vùng trời của anh để anh được bảo vệ em một cách tốt nhất. Nếu em thích công việc trợ lý này anh sẽ tìm một công việc thích hợp cho em được không? Anh không muốn xa em nữa."
Nước mắt tiểu Đào đảo quanh tròng mắt cô khẽ hít mũi vòng tay ôm lấy anh.
"Em sẽ suy nghĩ một chút, có được không?"
Lạc Cẩn Du cười khẽ vòng tay ôm lấy cô.
"Ừ, em từ từ mà suy nghĩ. Đến lúc đó anh vác em về là được."
Tiểu Đào vừa khóc vừa cười đưa tay nhéo eo anh thật mạnh.
"Ui da đau!"
"Đau chết anh đi, đồ lưu manh."
Mặt trời chạm đáy chân trời, một luồng sáng đỏ rực bao lấy hai bóng người cạnh dòng sông tạo nên một cảnh tượng hài hoà ấm áp đến lạ.
Trời chập tối hai người mới chịu trở về nhà trọ vừa vặn ở cầu thang chạm mặt phải Lạc Thần cả ngày không thấy đâu.
Tiểu Đào len lén liếc nhìn Lạc Cẩn Du một chút nhưng vẻ mặt anh vẫn hững hờ như trước, chỉ có Lạc Thần là khựng chân lại chờ hai người đi qua mình anh mới lên tiếng.
"Này, tiểu Đào."
Tiểu Đào kinh ngạc quay người lại nhìn Lạc Thần.
"Sao ạ?"
Lạc Cẩn Du cũng nhàn nhạt liếc mắt sang, chỉ thấy Lạc Thần nhíu chặt mày đưa hộp dâu tây tươi ngon qua.
"Cho cô."
Tiểu Đào chớp mắt hai cái quay qua xin ý kiến Lạc Cẩn Du nhưng anh lại ngoảnh mặt làm ngơ, cô bối rối cười gượng với Lạc Thần.
"À, cảm ơn anh nhưng tôi không nhận đâu."
Vô công bất thụ lộc, cô nào dám nhận bừa chứ.
Sắc mặt Lạc Thần thoáng chốc xám ngoét anh cau mày trực tiếp nhét hộp dâu tây vào tay tiểu Đào.
"Nếu không nhận vậy thì cô đem vứt hộ tôi."
Nói rồi anh cất bước đi luôn, tiểu Đào không kịp phản ứng lúng túng một hồi trên đầu liền bị một bàn tay to lớn khác đặt lên.
Chỉ thấy Lạc Cẩn Du cười đến xảo trá híp hai mắt lại, nói:
"Em chồng em tặng lễ chuộc tội thì em cứ nhận đi, chị dâu nhỏ."
Hai má tiểu Đào thoáng cái đỏ bừng, Lạc Cẩn Du nhìn lại cười càng tươi hơn khiến cô xấu hổ đến mức bỏ chạy lên phòng trước.