Tiểu Đào như người mất hồn được Lạc Cẩn Du nửa ôm nửa dìu đi về đến dưới tiểu khu lúc này cô mới chậm chạp lấy lại tinh thần.
Cô hơi kháng cự tránh khỏi cái ôm của anh, mất tự nhiên nói:
"Cảm ơn anh, tôi có thể tự đi lên được."
Lạc Cẩn Du vẫn đang còn tức giận với cảnh tượng vừa nảy, giờ thấy cô tránh né mình thì cực kỳ không vui hung dữ lớn tiếng hỏi:
"Sao, em cảm thấy bản thân giỏi lắm đúng không? Sao lúc nảy không dùng cái thái độ này mà cắn chết hai thằng khốn kia đi!"
Tiểu Đào vẫn còn sợ hãi lại bị anh lớn tiếng quát mắng mốc mỉa, hai mắt cô đỏ hoe vừa ấm ức vừa tức giận quát lại anh.
"Đúng, tôi giỏi lắm không cần anh cứu đâu! Anh đừng có mà lên giọng quát mắng tôi!"
Lạc Cẩn Du cơ hồ là thở ra lửa đầu lưỡi đảo quanh hàm dưới một vòng, anh híp mắt trực tiếp đem cô gái trước mặt vác lên vai.
"Á!"
Tiểu Đào bất thình lình bị anh vác lên vai như vác bao gạo không khỏi hét toáng lên, tay không ngừng quơ loạn đập lên lưng anh.
"Buông ra, tên khốn!"
Lạc Cẩn Du trực tiếp bước thẳng lên tầng, tay không khách khí vỗ lên mông cô một cái bốp.
"Nếu em muốn cả cái tiểu khu vây lại xem hai chúng ta thì cứ tiếp tục hét đi."
Tiểu Đào bị đánh đau cả người lại bị chổng ngược xuống không khỏi hoa mắt chóng mặt cuối cùng cũng im thin thít không hét nữa.
Lạc Cẩn Du vác cô về nhà, anh thuần thục ấn mật mã rồi đi vào nhà ném thẳng cô xuống sofa còn không đợi tiểu Đào kịp định thần thì cả người anh đã áp xuống đè ở trên cô.
"Em rốt cuộc có bao nhiêu cứng đầu hả? Tại sao cái vẻ ngoài với cái tính cách của em khác biệt một trời một vực vậy hả?"
Đầu óc tiểu Đào bớt xoay mồng mồng được một chút lại bị anh đè đến thở không nổi, cô khó chịu đưa tay đẩy anh ra.
"Anh đứng lên coi!"
"Ông đây cứ thích đè em đấy! Thế nào?"
Tiểu Đào lúc này mới nhìn rõ được cảnh vật xung quanh, muốn đẩy anh nhưng tay chân cô bủn rủn nên đành lực bất tòng tâm yếu ớt mắng một tiếng.
"Tên điên."
Lạc Cẩn Du ngược lại bật cười, anh cúi đầu hôn lên má cô một cái nhỏ giọng hỏi:
"Những tên đó có làm em bị thương không?"
Trái tim tiểu Đào khẽ khàn đập mạnh một cái, cô nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác đáp:
"Không có."
Lạc Cẩn Du lại cúi đầu hôn lên má cô, dường như hôn không đã anh liền há miệng gặm gặm mấy cái khiến tiểu Đào phải rụt cổ lại.
"Vậy em có nhớ anh không?"
Trái tim tiểu Đào càng đập nhanh hơn, cảm thấy một tháng không gặp anh dường như đã khác trước rất nhiều, cô cắn môi lạnh nhạt đáp:
"Không."
Lạc Cẩn Du hừ lạnh một tiếng há miệng trực tiếp cắn lấy rái tai cô lưu manh nói:
"Vậy một mình ông đây nhớ em là được."
Tiểu Đào chịu không được với sự nhiệt tình và dịu dàng của anh, cô lần nữa đưa tay cố đẩy anh ra.
"Anh nói nhăng nói cuội gì vậy? Mau đứng lên đi!"
Lạc Cẩn Du đang hứng chí nói lời âu yếm bị cô kháng cự nên rất không vui dùng lực đè cô dưới thân, hung hăng hôn lên môi cô một cái.
"Anh không đứng lên đấy! Đào Đào, em ngoan một chút đi có được không?"
Trái tim tiểu Đào đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lần nữa được anh ôm được hơi thở anh vây lấy kín kẽ, khiến tình cảm mà cô kiềm nén bấy lâu bỗng đâm chồi nảy mầm nhanh đến không kịp khống chế.
Cô cắn cắn môi thôi vùng vẫy nữa mà nghiêng đầu qua một bên, Lạc Cẩn Du thấy thế thì rất hài lòng anh cúi đầu tiếp tục hôn lên cái má phúng phính của cô.
"Đào Đào, anh thích em. Thích đến mức một tháng này nhung nhớ ăn ngủ không yên sụt mất vài cân rồi, cho nên em thương tình đừng đuổi anh đi nữa được không?"
Hàng mi tiểu Đào thoáng run run, cõi lòng sớm đã dậy sóng nhưng lời nói ra vẫn lạnh nhạt dứt khoát như trước.
"Tôi không thích anh."
Lạc Cẩn Du nheo mắt đưa tay bóp má cô bắt cô quay đầu lại đối diện với mình.
"Trẻ nhỏ nói dối thì sẽ không lớn được đâu đấy!"
Tiểu Đào mở to mắt nhìn anh, cái miệng nhỏ bị anh bóp đến vểnh lên vẫn cố mấp máy đáp trả lời anh.
"Tôi còn nhỏ cho nên, chú Lạc phiền chú đứng lên cho."
Sắc mặt Lạc Cẩn thoáng cái đen như đít nồi, anh hung dữ véo hai má cô giận dữ mắng:
"Con nhóc chết tiệt nhà em gọi ai là chú hả! Ông đây không tin em không có tình cảm với anh!"
"Đau!"
"Đau chết em đi!"
Cả gương mặt bị anh dày vò tiểu Đào đau đến mức kêu thành tiếng đưa tay huơ lung tung thế mà lại vả ngay lên mặt anh một cái bốp.
Cả người Lạc Cẩn Du cứng đờ trong thoáng chốc không dám tin nhìn tiểu Đào chằm chằm, tiểu Đào cũng ngớ người ra không khỏi rụt cổ lại.
"Em đánh anh!"
"Tôi không có cố ý, ai bảo anh véo tôi?"
"Ha!"
Lạc Cẩn Du cười khẩy một tiếng trực tiếp đem hai tay cô chế trụ trên đỉnh đầu, ngang ngạnh nói:
"Hết đuổi lại đánh, nếu anh còn không thu phục được em thì cứ đem tên anh viết ngược lại!"
Tay anh bắt đầu cởi quần áo của hai người, tiểu Đào tuy hoảng hốt nhưng vẫn nhớ rõ lập trường của mình cô vội nói:
"Lạc Cẩn Du anh dừng lại, hai chúng ta căn bản không hợp với nhau!"
Lạc Cẩn Du đem cô lột chỉ còn mỗi đồ lót, nhìn thân thể mềm mại dưới thân hai mắt đã sớm nóng cháy hừng hực.
Anh đem hai tay cô quàng qua cổ mình, tựa trán lên trán cô thầm thì.
"Không hợp cái rắm, phải là con mẹ nó cực kỳ hợp nhau!"
Nói rồi anh phủ môi xuống môi cô không ngừng mạnh mẽ cắn mút trêu đùa, tiểu Đào bị anh vồ như sói đói vùng vẫy đẩy anh ra.
"Anh hôi quá đi!"
Lạc Cẩn Du mút mạnh môi cô một cái hung hăng trừng mắt nhìn cô.
"Còn dám chê anh hôi?"
Hai má tiểu Đào đỏ bừng ấm ức nói:
"Cả người toàn mùi rượu, anh là đem rượu tưới lên người hả?"
Lạc Cẩn Du luồng tay xuống lưng cô cởi khuy áo lót ra, còn rất ngứa đòn hà một hơi vào mặt cô.
"Ừ té vào hầm rượu nên hơi say, giờ muốn em giúp làm tỉnh rượu nè."
Anh cười nói một tay đã nắm lấy một bên ngực cô xoa nắn, tiểu Đào hít vào một hơi theo phản xạ tiếp tục vùng vẫy.
"Đồ lưu manh, buông ra! Ư..."
Tiếng kháng nghị cuối cùng bị nuốt mất vì một bên ngực còn lại đã bị anh ngậm lấy khẽ mút đến tê dại.