Mặt trời nhú lên cao cao sáng rực đến nóng bức, Lạc Cẩn Du lại thêm một ngày làm ** li cho Triệu Thần Huân giúp cậu ta một tay trừ khử Triệu Hoành.
Ở nhà kho hoang vắng ẩm mốc Lạc Cẩn Du khinh khỉnh liếc nhìn Triệu Thần Huân ôm chặt Mục Hy đang khóc nấc trong lòng.
Anh chép miệng một cái không khỏi lục lọi trong kí ức tìm xem tiểu Đào có từng mềm yếu khóc trong vòng tay mình như thế không?
Hình như có khóc một lần, nhưng không phải mềm yếu dựa dẫm mà cô là bị anh chọc cho tức phát khóc.
Nghĩ đến đây anh lại không khỏi thấy hai vợ chồng này thật chướng mắt liền hừ lạnh kéo theo thư ký Hạ của Triệu Thần Huân theo làm chân sai vặt.
"Đi, đi chùi mông cho sếp của cậu!"
Thư ký Hạ vẻ mặt chết lặng rất không cam lòng bị Lạc Cẩn Du nắm cổ áo lôi đi như lôi bao cát.
Một ngày cứ thế trôi qua, cuối cùng chuyện nhà của Triệu Thần Huân đã được giải quyết bèn ôm Mục Hy về nhà tiếp tục dỗ dành.
Lạc Cẩn Du một tháng này cắm đầu vào công việc làm quần quật cho nên hiện tại xem như rảnh rỗi đến mức khó ở.
Nhớ lại tình hình hôm qua ở quán bar anh cũng lười ra ngoài uống rượu trực tiếp về biệt thự lôi hết rượu trong nhà ra phòng khách uống quên trời đất.
Lạc Thần sau khi xuất viện bị Lạc Cẩn Du cho người bắt về đây dưỡng thương không cho đi đâu, vừa lững thững xuống tầng thì anh đã thấy anh trai quý hoá của mình đang chán đời uống rượu như uống nước lã.
"Anh lên cơn gì nữa thế?"
Lạc Thần đi đến ngồi đối diện với Lạc Cẩn Du, anh đi chậm ngồi cũng chậm sợ chạm phải vết mổ đang kéo da non.
Lạc Cẩn Du cả người như không xương nằm dài trên ghế liếc mắt nhìn Lạc Thần.
"Không liên quan đến em!"
Lạc Thần xùy một tiếng, ghét bỏ đá cái chai rượu dưới chân đi vừa lầm bầm nói:
"Nhìn anh y hệt người vừa bị phụ nữ đá vậy."
Nào ngờ Lạc Thần vừa dứt lời đã cảm thấy sống lưng mình lạnh ngắt, anh ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt như dao của Lạc Cẩn Du lia tới.
Khoé môi Lạc Thần không khỏi giật giật, khó tin hỏi lại:
"Anh bị đá thật hả?"
Lạc Cẩn Du hít vào một hơi ngồi bật dậy cầm cái gối dựa ném thẳng vào mặt Lạc Thần, gằn giọng mắng.
"Em ngậm miệng lại cho anh!"
Lạc Thần nhanh tay chộp lấy cái gối ôm nhất thời bật cười ha hả đầy khoái chí, anh cười đến mức vết thương trên bụng cũng nhói đau cả lên, thế là anh một tay ôm bụng một bên cười như được mùa.
"Vừa lòng em lắm! Anh cũng có ngày gặp báo ứng rồi ha há!"
Lạc Thần sớm đã chướng mắt với cái thói phong lưu của anh trai, tuy là quan hệ anh tình tôi nguyện xong việc thì nhận tiền rời đi nhưng Lạc Cẩn Du hai hôm lại đổi một người rất khiến Lạc Thần ghét bỏ.
Lạc Cẩn Du nghiến răng ken két ngó nghiêng gần tay mình chỉ còn ly và mấy chai rượu, anh kiềm lòng lắm mới không đem chúng nện lên mặt Lạc Thần.
"Còn cười nữa thì đừng trách anh nện chai rượu lên đầu em!"
Lạc Thần cười đủ cũng biết thu liễm một chút, anh nhìn sắc mặt thối hoắc của Lạc Cẩn Du thì tặc lưỡi một cái nghiêm túc hỏi:
"Là cô nhóc Đào Lâm Lâm kia à?"
Lạc Cẩn Du không đáp lời Lạc Thần nhưng ánh đang như muốn giết người đến nơi kia đã nói lên rõ đáp án.
Lạc Thần thôi cười, ngã lưng ra ghế nhàn nhạt nói:
"Là cô nhóc đó thì anh bị đá cũng đúng!"
Lạc Cẩn Du híp mắt nguy hiểm hỏi:
"Có ý gì?"
Lạc Thần nhún vai, đáp:
"Ý trên mặt chữ, từ lúc ở bệnh viện em đã nghi nghi rồi. Nói nhiều thì anh chả thèm nghe huống chi em cũng đoán ra hai người chắc chắn sẽ không suôn sẻ."
Nhắc đến tiểu Đào Lạc Cẩn Du không khỏi cụp mắt suy tư rót một ly rượu ngửa đầu uống cạn một hơi, hồi lâu mới khẽ khàn hỏi Lạc Thần.
"Thần Thần em cảm thấy cuộc sống của anh rất sáng chói cao cao tại thượng sao?"
Hiếm khi thấy anh có bộ dáng im lặng nghiêm túc đến thế, Lạc Thần không vội trả lời ngay mà dừng hai giây sau mới đáp:
"Đẹp trai có học thức, là tổng giám đốc công ty lớn nắm giữ khối tài sản kết xù, bề ngoài là một cuộc sống rất thành công rực rỡ."
Lạc Cẩn Du hơi nhếch môi cười nhạt, hỏi:
"Vậy còn bên trong thì sao?"
Lạc Thần thoáng mím môi như suy nghĩ đến gì đó ánh mắt hơi tối đi, anh khẽ dời ánh mắt đi nơi khác đáp lời Lạc Cẩn Du.
"Bên trong thế nào chỉ có mỗi anh biết và người anh muốn cho biết mới biết được mà thôi."
Lạc Cẩn Du ném cái ly trên tay lên bàn một cái cạch, có chút bức bối đưa tay cởi hai cúc áo trên người ra.
"Hỏi em cũng như không hỏi."
Lạc Thần nghe ra anh đang mất kiên nhẫn thì liếc mắt trở lại khinh khỉnh nhìn anh, giễu cợt hỏi:
"Vậy anh có muốn biết lý do vì sao anh bị cô nhóc kia đá không?"
Chủ đề này thành công khiến Lạc Cẩn Du ngước mắt lên nhìn thẳng Lạc Thần.
"Nói nghe thử xem."
Anh cũng rất muốn biết lý do vì sao đêm đó cô rõ ràng có ý chấp thuận anh vậy mà sáng hôm sau đã lạnh lùng đuổi anh đi, một tháng này anh nghĩ mãi mà không ra.
Lạc Thần xùy một tiếng nhàn nhã gác hai chân vắt chéo lên bàn, nói với giọng ghét bỏ.
"Anh chắc cũng biết sơ qua gia cảnh tiểu Đào nhỉ? Từ nhỏ mất mẹ ba thì không quan tâm, dùng đầu ngón chân cũng biết từ lúc có kí ức thì tiểu Đào đã phải lo toan miếng cơm manh áo qua ngày. Lớn lên vừa học xong trung học đã đi làm đủ loại việc để kiếm tiền để cho ông ba vô trách nhiệm kia bòn rút. Vậy em hỏi anh nhé, thứ cô ấy cần nhất hiện tại là gì?"
Lạc Cẩn Du bất giác nhớ đến dáng vẻ cô đêm ấy vừa say vừa khóc nghẹn mà tim không khỏi quặn thắt, anh mím chặt môi không tập trung lắm đáp bâng quơ.
"Tiền."
Lạc Thần khẽ lắc đầu ngao ngán với ông anh mình, nói:
"Cần tiền quả không sai, nhưng người đã tự lập từ nhỏ như tiểu Đào không những thiếu tiền mà còn thiếu tình thương."
Lạc Cẩn Du hơi chấn động ánh mắt có phần bối rối nhìn Lạc Thần, anh mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng không nói ra thành lời.
Lạc Thần thấy đã đả động được tâm tính lạnh lùng của anh thì hỏi dồn.
"Anh có tiền nhưng đã bao giờ cho cô ấy tình thương chưa? Ở cạnh anh cô ấy có bao giờ cảm thụ được cảm giác an toàn không? Quan trọng là anh thật sự thích cô ấy sao? Anh trai, anh ngẫm lại đi rồi nghĩ xem cô ấy từ chối anh là vì cái gì và cô ấy làm đúng hay sai mà anh lại cứ bực tức không vui về cô ấy mãi!"
Yết hầu Lạc Cẩn Du lăn lộn vài vòng nắm tay bất giác xiết chặt thành nấm đấm, từng câu chữ của Lạc Thần tựa như những hồi chuông đánh tỉnh suy nghĩ của anh.
"Lạc Cẩn Du, anh đi đường dương quang của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi."
Bây giờ ngẫm lại anh như đã hiểu được ý của cô, cô nghĩ anh là một mặt trời sáng chói mà xem bản thân mình như mảnh trời đêm mù mịt, cô tự ti và sợ hãi khi ở cạnh anh cho nên mới muốn đẩy anh ra xa.
Không phải cô ghét bỏ anh, mà là thích nên mới cảm thấy không phù hợp với anh. Cô thà lựa chọn kết thúc ngay từ đầu cũng không dám bước thêm về phía anh một bước.
"Đứa ngu."
Lạc Cẩn Du lẩm bẩm mắng một câu, khiến Lạc Thần đang thao thao bất tuyệt bỗng cứng họng vì tưởng anh chửi mình.
"Ê! Anh không muốn nghe thì nói chứ đừng có chửi em ngu..."
Lạc Thần còn chưa nói hết câu đã thấy Lạc Cẩn Du đứng bật dậy sải chân đi thẳng ra ngoài, ngay cả áo sơ mi trên người xộc xệch bung núc cũng không thèm cài lại.
"Khinh người vừa thôi chứ!"
Lạc Thần bị bỏ lại không khỏi hét ầm lên theo bóng lưng anh.
Lạc Cẩn Du hiện tại vừa thương vừa giận chỉ hận không thể đi đến trước mặt cô gái kia ngay lập tức đánh cho mông cô nở hoa.
Ngay cả nói chuyện thẳng thắn với nhau cũng không nói vậy mà tự ý suy diễn rồi đuổi anh đi, cô xem cuộc sống mình là một mảnh u tối nhưng cô đâu biết cuộc sống anh trước năm 25 tuổi lại tựa như địa ngục.