Ngày hôm sau, Nhiễm Ninh vừa từ phòng bệnh trở về, mông còn chưa ấm, đã bị La Ngọc Thư vội vàng gọi ra ngoài.
"Nhiễm Ninh, ra đây một lát."
"Dạ."
Sau khi nhận được phong bao đỏ, Nhiễm Ninh không còn cảm thấy áy náy mỗi khi đối mặt với La Ngọc Thư nữa, dù nói hay làm việc gì cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng và nàng không nhận thấy có điều gì sai trái cả.
"Viện trưởng La, báo cáo của bệnh nhân giường 18 đã có, cháu nghĩ có thể cho xuất viện."
"Chà, cháu cứ ra quyết định nếu điều đó là đúng đắn. Hãy tự tin vào chính mình."
La Ngọc Thư xua tay nói: "Tạm thời không nói chuyện này, Lục Thiều thế nào?"
"Lục Thiều? Cậu ấy vẫn ở trong đội. Hôm qua đã gọi cho cháu về việc huấn luyện."
"Huấn luyện gì vào lúc này chứ? Có vậy cũng không nói với cháu, chẳng học được gì khác ngoài cách nói dối. "La Ngọc Thư cong môi và bán đứng con gái mình. "Thật ra cũng không phải lỗi của cháu, tôi chỉ muốn nói cho cháu biết là hôm qua con bé đã bị ba nó đánh."
Nhiễm Ninh sửng sốt, sắc mặt lập tức tái nhợt.
"Bị chổi lông gà đánh vào vai, may mà tôi đã chặn lại kịp, kêu nó về nhà đi, xong hứa hẹn cho đã rồi lại chạy về đội. Đứa trẻ này... không thể không lo lắng mà... Ba nó ra tay rất nặng, con bé đã cố chịu đựng."
Viện trưởng La vừa nói vừa thở dốc, tim Nhiễm Ninh gần như nhảy ra khỏi cổ họng, chuyện này có nghiêm trọng không?
"Lục Thiều chắc là đau lắm. Tôi bảo ông ấy tha cho con bé... đừng dùng vũ lực với con cái. Con bé tội nghiệp, ôm cổ nhưng vẫn không cúi đầu. Người ta nói con gái sợ ba... Tôi lại thấy nó chẳng sợ ai cả... Haiz, tôi không biết sao mình sinh ra lại là một đứa con cứng đầu như vậy."
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nhiễm Ninh, La Ngọc Thư không nhịn được, nhẹ nhàng nói: "Đừng lo lắng quá, chắc không có gì nghiêm trọng đâu. Đứa trẻ này trông có vẻ hời hợt, nhưng thực ra trong lòng chất chứa rất nhiều thứ. Tôi và ba nó đều bận rộn, không có thời gian chăm sóc. Con bé đã tự lớn lên rất tốt mà không trở thành người xấu, nhưng không có vòng tay ba mẹ, không có ai dạy dỗ cách kiềm chế tính tình nóng nảy của mình nên không biết cách cư xử khéo léo trong mọi việc."
"Tôi chỉ muốn tâm sự thôi, cháu.. cháu... đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng quá căng thẳng." La Ngọc Thư thanh âm ôn hòa, "Lục Thiều nghe cháu, cháu có thể gọi điện hỏi thăm, sau này xin hãy để mắt đến con bé. Thời gian trôi qua, tính tình của con bé sẽ thay đổi."
"Cháu sẽ gọi cho cậu ấy ngay bây giờ."
"Đừng nói là tôi kể, không nó lại càng khép kín."
Nói xong, La Ngọc Thư mỉm cười với Nhiễm Ninh.
...
Sau khi tan sở với bao lo lắng, Nhiễm Ninh đứng dậy lao ra ngoài.
"Nhiễm Ninh!"
Bạch Lê gọi nàng: "Trước đi thay đồ đã."
Nhiễm Ninh cúi đầu nhìn thấy cô vẫn mặc áo blouse trắng, sau nghe chuyện Viện trưởng La kể lúc sáng, nàng liền gọi điện cho Lục Thiều, chuông vừa reo, nàng lại cúp máy. Với tính tình của người ngày liệu sẽ nói sự thật với nàng nếu nàng gọi điện hỏi không? Chắc chắn chỉ sau vài câu cô ấy sẽ tìm cớ thoái thác.
Sau khi suy nghĩ kỹ, nàng quyết định sẽ tốt hơn nếu đích thân đến gặp.
Trong bữa trưa, Bạch Lê thấy nàng lơ đãng nên hỏi, mới biết Lục Thiều đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, đừng nói đến Nhiễm Ninh, ngay cả cô cũng bị sốc.
Chiếc đũa trong tay rơi xuống đĩa.
"Cảnh này có quen không? Giống như Na Tra..."
Nhiễm Ninh ôm trán, chỉ đủ che mắt, lẩm bẩm: "Có lẽ..."
Nhìn Nhiễm Ninh mất trí không nhớ thay quần áo, Bạch Lê thực sự lo lắng.
"Cậu cũng đừng lái xe. Nhìn cậu thất thần như vậy, tôi không khỏi lo lắng. Để tôi chở cậu đến đó."
...
Điều hòa trong ký túc xá cực kỳ nóng, Lục Thiều mặc áo ba lỗ, quần short, nằm trên giường chơi game, lẩm bẩm: "Chỉ là chuyện nhỏ, dù vai có đau vẫn có thể giết được năm tên."
Lúc Nhiễm Ninh và Bạch Lê đến, bọn họ còn đang suy nghĩ có nên gọi cho Lục Thiều hay không, nếu không gọi cô ấy, bảo vệ nhất định sẽ không cho vào. Còn gọi thì... vốn đây là một cuộc tấn công bất ngờ, nếu để cô ấy biết thì có phải là vô nghĩa không? Đang lúc khó xử, một bóng người chống nạng từ phòng bảo vệ đi ra, Bạch Lê phản ứng rất nhanh, nhanh chóng nhấn kèn hai lần.
Hai tiếng bíp.
Thương Nam dừng lại, quay đầu nhìn... Hello Kitty mỉm cười rạng rỡ dưới ánh đèn pha.
Có Thương Nam mở đường, tự nhiên sẽ thuận lợi.
Bạch Lê kéo cánh tay Nhiễm Ninh ở phía sau, Thương Nam đi phía trước.
Đi được vài bước, cô cảm thấy gáy lạnh buốt, hơi quay đầu lại, quét ánh mắt về phía sau, ánh mắt Bạch Lê đang nhìn thẳng vào cô không nhúc nhích.
Thương Nam nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu, cầm nạng trong tay, âm thầm vùng vẫy trong lòng.
"Cậu ấy sao rồi? Có bị thương nặng không?" Nhiễm Ninh lo lắng đến mức không chú ý đến tình cảm nho nhỏ giữa Bạch Lê và Thương Nam.
"Cậu ấy không sao đâu, chỉ bị đập vào vai thôi." Thương Nam dùng nạng nên có thể đi lại trên mặt đất bằng phẳng, tuy nhiên khi lên cầu thang có hơi vụng về, phải bước lên từng bậc. Bàn chân lành lặng dùng làm trụ, chân bó bột thì dựa vào nạng. Với cô ấy có thể không nghiệm trọng nhưng trong mắt một số người thì rất đáng thương.
Bạch Lê liếc nhìn cô ấy rồi lại nhìn lên cầu thang, cô không nhịn được nữa buông tay Nhiễm Ninh ra, bước nhanh hơn hai bước, một tay ôm eo, một tay giữ lấy cánh tay Thương Nam và lẩm bẩm giận dữ.
"Đây là loại cầu thang gì... vừa hẹp lại dốc?"
Thương Nam cảm thấy eo mình nóng lên, lập tức dừng lại, nhìn sang bên, vẻ mặt khó hiểu.
Bạch Lê không để ý đến, nâng cằm nói: "Đang nhìn cái gì? Đi nhanh thôi, cứ để người ta phải chờ, mắc kẹt thế này thật khiến người ta lo lắng mà."
Khí thế hùng hồn.
Thương Nam bị Bạch Lê trách mắng mà không nói nên lời, để người khác phải chờ là có ý gì? Rõ ràng cô vẫn có thể đi lại được... rõ ràng là do cô ấy...
Lại cau mày?
Bạch Lê không quen với tật xấu này, liền lợi dụng địa hình, siết chặt tay ở eo người này.
Thương Nam kích động đến nổi trán toát mồ hôi, cô nàng này cho rằng Nhiễm Ninh bị mù sao?
Nhiễm Ninh nhìn thấy động tác nhỏ của hai người, dù sao cũng quá rõ ràng... Nếu không tận mắt nhìn thấy thì thôi, hơn nữa nàng vẫn luôn hiểu rõ Bạch Lê, nếu cô ấy thật sự quan tâm đến người nào, thì 100% người đó đã có vị trí ở trong lòng.
Thương Nam cảm thấy Bạch Lê có bệnh, nhưng cô lại không có thuốc, không đành lòng đắc tội, thậm chí trốn không được... đành hất tay ra.
"Cám ơn, nhưng tôi có thể tự mình đi được."
Lực của cái hất tay này mạnh đến nỗi cánh tay của Bạch Lê bị đau.
"Cẩu giảo Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm*!"
*狗咬吕洞宾不识好人心 Hay "chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt của người khác" ý nghĩa là mắng ai đó vì thiếu hiểu biết.
Khi nói lời này, vẻ mặt Bạch Lê cũng không có vẻ tức giận, Nhiễm Ninh chạm vào vai cô, nhỏ giọng nói:
"Cậu không thể nói chuyện tử tế một chút sao?"
"Cậu không hiểu được đâu, tôi có thể nói chuyện tử tế với bất kỳ ai, nhưng cô ấy thì không thể." Bạch Lê mím môi cười khổ, "Nếu tôi khách khí, cô ấy sẽ lập tức tránh xa, không đối xử như thế này... sao cô ấy có thể phản ứng lại."
Nhiễm Ninh "...."
"Cùng một đội nhưng số phận khác nhau. Nếu cô ấy có một nửa khí chất của Lục Thiều, tôi đã không như thế này."
"Đừng khen Lục Thiều. Cậu ấy rất nóng tíng, khi tức giận thì không quan tâm đến bất cứ điều gì. Tôi hy vọng cậu ấy có thể bình tĩnh như Thương Nam."
Hai người nhìn nhau.
Tốt...
Không ai lo lắng.
...
Cửa ký túc xá vừa mở ra, Thương Nam đi vào trước, Lục Thiều làm như không có chuyện gì, bắt đầu một trò chơi khác, vui vẻ nói.
"Hai mươi lăm boss, tôi đánh bại đối thủ cho đến khi họ đầu hàng, vậy nên nói cho tôi biết ở trình độ của mình liệu tôi có nên chơi game chuyên nghiệp không, có lẽ tôi sẽ trở nên nổi tiếng."
Thương Nam liếc cô một cái, cong môi nói: "Không biết có phải màu đỏ hay không, nhưng... cậu xuống đây đi."
"Cậu đang làm gì dưới đó?"
Lục Thiều không hiểu, lại ngẩng đầu và nhìn về phía Nhiễm Ninh.
"Cậu, sao cậu lại ở đây?"
Đặt điện thoại di động xuống, Lục Thiều từ giường trên nhảy xuống.
"Tại sao!"
Nhiễm Ninh chưa từng thấy người nào rời giường như thế này, trong lòng co thắt, sợ cô sẽ ngã, vừa mở miệng thở dài thì người đó đã vững vàng đáp xuống đất, xỏ chân vào dép lê.
Đôi mắt trong veo, Nhiễm Ninh ngạc nhiên nhìn cô, như thể nàng lại quay về quá khứ, khi đó người này luôn đến sân chơi chơi bóng, kỳ thực mỗi lần nàng đều biết cô sẽ ở đó, chỉ là giả vờ như không biết. Sau khi đến nơi, nàng cầm theo bài tập tìm một góc tương đối xa, lặng lẽ ngồi xuống.
Ngoài mặt thì có vẻ như đang nghiên cứu đề tài, nhưng thực ra nàng đang xem cô gái này chơi bóng, Nhiễm Ninh sợ bị Lục Thiều phát hiện nên mang theo giấy tờ viết sẵn. Kỳ thật nàng cũng không rõ lắm, liệu Lục Thiều có nhìn thấy nàng hay không. Nhưng một khi trong lòng luôn mang theo kỳ vọng, cho dù cô không để ý... nàng cũng sẽ tạo ra tiếng động nào đó để thu hút sự chú ý.
Sau khi Lục Thiều nhìn thấy nàng, cô sẽ chạy tới, cho dù trận bóng vẫn chưa kết thúc, chỉ cần cô nhìn thấy nàng, bất kể nàng đang làm gì... cô cũng sẽ lập tức lao đến không chút do dự.
Đổ mồ hôi đầm đìa, cô nhìn nàng với nụ cười ngốc nghếch, với đôi lông mày dịu dàng và tinh thần phấn chấn, rồi hỏi: Tại sao cậu lại ở đây?
Đáng tiếc lúc đó nàng chưa bao giờ nói thật, khi cô hỏi thì câu trả lời chỉ có một
Viết luận.
Sợ cô không tin, nàng mở tờ giấy ra cho cô xem, bên trong chứa đầy những dòng chữ dày đặc.
Sự thất vọng của Lục Thiều có thể thấy được bằng mắt thường, nhưng cô vẫn cười thầm, dù có bao nhiêu người rủ cô chơi bóng, cô cũng không chơi nữa.
Nàng lại hỏi: Tại sao cậu không chơi tiếp?
Cô nói: Nóng quá.
...
Nhiễm Ninh nghĩ, nếu có thể quay ngược thời gian thì tốt biết bao, khi đó nàng sẽ nói rằng nàng đến gặp cô, không phải để viết luận văn.
Tuy nhiên, có vẻ như bây giờ vẫn chưa quá muộn để sửa chữa.
"Tôi đến để gặp cậu."
Nhiễm Ninh nắm lấy tay cô, hơi tiến về phía trước.
Hai người thân thiết như vậy, khí tức của Lục Thiều bỗng nhiên đến gần hơn, trong lòng run lên.
Nhìn đến, đôi mắt Nhiễm Ninh lập tức đỏ hoe khi thấy vết đỏ trên vai cô.
Không đợi nàng hỏi, Lục Thiều vòng tay qua vai, kéo nàng vào lòng.
"Được rồi, không sao đâu..."
Thương Nam vốn đang ở đó, thấy hai người như vậy liền bỏ đi.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, liền nghe thấy Bạch Lê dựa vào lan can hỏi: "Cậu ấy khóc à?"
"Tôi đoán sẽ không sao đâu, Lục Thiều có thể dỗ dành."
Cách nhau một cánh cửa, lại là một thế giới khác biệt.
Nhiễm Ninh muốn khóc nhưng không khóc được, thay vào đó, Lục Thiều thổi vài luồng khí nóng vào tai nàng, khiến xương cốt tê dại.
"Mẹ tôi kể cho cậu nghe à?" Ba cô không biết Nhiễm Ninh, ông cũng sẽ không bao giờ nói ra điều đó. Ngoại trừ La phu nhân thì còn ai vào đây nữa. Lục Thiều mỉm cười: "Mẹ tôi đã nói với cậu điều đó à? Có đáng sợ không? Đừng nghe bà ấy nói bậy, tôi không sao đâu, tôi chỉ bị một cái chổi lông gà đánh trúng, tôi cũng không ngốc, ba tôi vừa đánh là tôi đã bỏ chạy."
Sợ nàng không tin, Lục Thiều chỉ đơn giản nắm lấy tay nàng, hướng về phía vai để nàng có thể chạm vào "Nếu cậu không tin, hãy xem thử đi!"
"Vẫn còn ba hoa?"
Nhiễm Ninh hất tay cô ra, giọng nói không lớn rất nhẹ nhàng, nhưng khi lọt vào tai Lục Thiều, khiến cô sợ hãi.
Cô khịt mũi nói: "Tôi không ba hoa, chỉ sợ cậu không tin..."
Dù ba hoa nhưng miệng vẫn bướng bỉnh, Nhiễm Ninh nhớ tới lời của Viện trưởng La: "Cháu hãy chăm sóc nó, chăm sóc thật tốt... Chỉ có như vậy con bé mới có thể thành thật."
Nhiễm Ninh nhanh chóng giơ tay lên, nhấc tai Lục Thiều, xoay người cô lại.
"Á á á"
"Đau không?"
Nhiễm Ninh ngước mắt lên, hốc mắt đỏ bừng: "Đau đớn có ích lợi gì? Lần nào cũng không chịu nhớ, nếu như lặp lại..."
Tai Lục Thiều không đau, cô là cố ý giả vờ, nàng có thể thấy được điều đó... Nàng cảm thấy tốt hơn là nhéo cô một cái. Cuối cùng cô cũng thành thật, nguyện ý nói chuyện đàng hoàng.
"Không phải như cậu nghĩ đâu. Để tôi kể cho cậu nghe..." Cô nắm lấy tay Nhiễm Ninh, đáng thương nói: "Cậu buông ra trước được không? Đau lắm..."
Khi Nhiễm Ninh buông cô ra, Lục Thiều lập tức ngoan ngoãn nắm lấy tay nàng... hôn vào mu bàn tay nàng hai cái.
"Cậu có nhớ lúc chúng ta chơi ở cổ trấn, tôi đã ôm và hôn cậu trên tháp không?"
Nhiễm Ninh đương nhiên nhớ tới lúc đó có khá nhiều người, cô đột nhiên ôm lấy nàng, khiến mặt đỏ bừng.
"Là chuyện đó?"
"Có người đã chụp ảnh mà không hề nói cho chúng ta biết. Còn lén dùng nó làm postcard. Ba tôi có một người bạn mời ông ấy đến đó ăn tối và tình cờ đã thấy được."
"Thì ra là vậy..."
"Bằng không, cậu cho là tôi tự nói à. Ba tôi chỉ dùng hành động chứ không dùng lời nói, tôi không phải kẻ ngốc, tự đưa mình tới cửa để bị đánh, lần này hoàn toàn ngoài ý muốn, cậu không thể trách tôi được."
"Vậy cậu liền không nhượng bộ? Tại sao không đợi bình tĩnh lại rồi từ từ nói chuyện? Viện trưởng La nhất định sẽ giúp."
"Sao có thể nhượng bộ? Ý là ông ấy không biết quan hệ giữa chúng ta là gì?" Lục Thiều thu hồi giọng điệu hời hợt, trở nên nghiêm túc hơn: "Dù sao giờ ba tôi cũng đã biết rồi. Ngay cả nếu tôi nói không phải, ông ấy nhất định sẽ không tin. Thay vì chối bỏ, tôi thà dùng ba trăm lạng, để đào ra cho ông ấy nhìn rõ ràng."
"Vậy có ổn không nếu cậu bị đánh?"
Lục Thiều hừ một tiếng, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng: "Bị đánh thì có chuyện gì lớn đâu? Tình huống này ai mà không bị đánh? Chẳng lẽ chỉ vì sợ bị đánh mà không nói ra sự thật sao? Nếu tôi cứ nhịn... Lần sau thì sao? Lại bị bắt gặp trong tình huống tương tự, tôi sẽ đưa ra lý do gì đây?
Bầu không khí im lặng trong giây lát.
Nhiễm Ninh chớp chớp mắt: "Cậu tức giận à?"
"Không."
"Cậu có."
Lục Thiều xoa gò má, "Tôi chỉ, tôi chỉ hơi đau lòng thôi."
Nói xong, cô quay người lại, đặt tay lên bệ cửa sổ: "Tôi không làm gì sai cả, mà lại giống như phạm tội tày trời vậy. Tôi cứ bước ra và nói đó! Để xem ai có thể làm gì được tôi?!"
"Lục Thiều."
Nhiễm Ninh ôm cô từ phía sau.
Lục Thiều chậm rãi bình tĩnh lại, xoay người ôm lấy nàng, "Việc gì tôi cũng có thể nghe theo cậu, ngoại trừ việc come out – Tôi không thể, sau này đừng khuyên tôi đầu hàng, nếu không tôi sẽ đau lòng."
"Tôi sẽ không nói nữa..."
Lục Thiều nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Nhiễm Ninh.
"Đừng lo."
"Ừm."
...
Khi họ ra khỏi phòng, hai người đứng bên ngoài đã biến mất từ lâu.
Nhiễm Ninh nhìn Lục Thiều hỏi: "Bọn họ đi rồi."
"Không gặp thì thôi." Lục Thiều khoác áo khoác dài cho Nhiễm Ninh, cô mặc một chiếc ngắn, "Đã đến lúc bọn họ nói chuyện vui vẻ rồi."
Nhiễm Ninh hít một hơi, nói: "Tôi nghĩ Bạch Lê bị cám dỗ, nhưng Thương Nam..."
"Thương Nam tính tình không nóng cũng không lạnh, lửa lớn dễ cháy nồi, lửa nhỏ thì nấu không chín, phải để Bạch Lê tự mình điều chỉnh lửa." Lục Thiều vừa nói vừa ôm vai Nhiễm Ninh: "Cứ thong thả đi."
Sau đó, hai người đi xuống lầu.
Nhiễm Ninh nhìn quanh: "Chúng ta về nhà nhé?"
"Đi ăn đã, sau bữa tối rồi về, tôi dẫn cậu đi đến bếp nhỏ."
Nói là bếp nhỏ nhưng thực chất là căng tin.
Giờ ăn đã qua, căng tin lúc này không có ai, Lục Thiều nghiêng đầu nói vào tai Nhiễm Ninh: "Thế nào rồi? Cũng không thua gì căng tin bệnh viện của cậu đâu, cậu muốn ăn gì cũng được, cũng không cần phải vội vàng đến sớm để tìm chỗ."
"Nó khác. Bệnh viện của chúng tôi có rất nhiều người, nhưng ở đây chỉ có một vài người."
Lục Thiều mỉm cười, khuỷu tay cong vẹo, thậm chí còn chưa đi chọn đồ ăn.
Vừa ngồi xuống, Trần Hoa và Mao Phong đã đến, Mao Phong nhìn thấy Nhiễm Ninh, ánh mắt đảo quanh.
"Chị gái xinh đẹp này nhìn quen quen~"
Sau chuyện xảy ra với Trần Uy, Nhiễm Ninh cũng biết rất nhiều về những đồng nghiệp của Lục Thiều, nàng biết hai người này đã sát cánh chiến đấu với Lục Thiều, nói đơn giản là đồng nghiệp, nhưng sâu hơn họ là bạn bè... đồng chí.
Vì thế khi Mao Phong hỏi, Lục Thiều còn chưa kịp nói gì thì Nhiễm Ninh đã chủ động giới thiệu bản thân.
Nàng mỉm cười một cách thích hợp và rộng lượng.
"Nhiễm Ninh, chúng ta gặp nhau trong buổi team building. Tôi là bạn gái của Lục Thiều."
Mao Phong mở to mắt, Trần Hoa từ phía sau ôm cổ cậu ta.
Anh ấy mỉm cười và nói: "Sau này có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ báo cho cô biết trước!"
Mao Phong mở tay Trần Hoa ra, tiếp lời.
"Đội trưởng, phải chiêu đãi. Không thể chỉ ăn ở căng tin được!"
Lần này đến lượt Lục Thiều ngơ ngác, bàn tay đặt dưới gầm bàn đột nhiên trở nên nóng bừng, cô cúi đầu nhìn thì bị Nhiễm Ninh giữ lại.
Hơi ấm từ khắp nơi trên thế giới từ cái nắm tay này tràn vào trái tim, Lục Thiều có cảm giác déjà vu giống như một miếng bọt biển, và cô bị lấp đầy đến tận miệng.
...
Trên đường về nhà, Nhiễm Ninh lái xe.
Lục Thiều cúi đầu như một cô vợ nhỏ, cuối cùng đến ngã tư chờ đèn đỏ, cô đưa tay ra chọc vào mu bàn tay Nhiễm Ninh, ngượng ngùng nói.
"Sao đột nhiên cậu lại..."
"Đừng suy nghĩ nhiều, không phải vì cậu, tôi làm vì bản thân thôi."
"Cho bản thân?"
Nhiễm Ninh nhếch khóe miệng nhéo nhéo mặt cô vợ nhỏ bên cạnh, "Tôi phải cho người khác biết cậu đã có chủ, để sau này không thu hút ong bướm."
"Nói bậy, tôi thu hút ong bướm khi nào?"
"Có ai quên Diêu Y Y không?"
Lục Thiều nheo mắt lại...
tiếng xì xì....
"Đèn xanh rồi! Chúng ta về nhà thôi."