Bạn trai Dương Mẫn lại gửi hoa, mấy ngày nay hoa cũng không bị vứt, trong phòng tràn ngập hương hoa.
"Đừng lúc nào cũng gửi hoa mà hãy gửi đồ ăn đi, như vậy chúng tôi mới hưởng ké được"
Bạch Lê nói đùa với Dương Mẫn.
Dương Mẫn tính tình dễ gần, nghe cô nói xong liền mỉm cười gật đầu: "Được rồi, ngày mai tôi sẽ nói anh ấy gửi sôcôla, đến lúc đó khoa nội trú mỗi người đều có phần."
Nhiễm Ninh kiểm tra phòng xong vẫn chưa vào, đứng ở hành lang nghe thấy bọn họ cười nói, lúc này nhìn bó hoa hồng đỏ rực, không thể nói là không có gì... nàng vẫn có chút ghen tị.
Trong tiềm thức, sờ túi và nhìn xuống... Chỉ có 10086*.
* Số tổng đài hay gửi tin nhắn quảng cáo đó mấy ní
Nàng im lặng thở dài, trong mắt hiện lên một tia thất vọng.
Bạch Lê quay người lại, nhìn thấy Nhiễm Ninh vẻ mặt ngơ ngác đang nhìn bó hoa hồng trên bàn Dương Mẫn, trong nháy mắt đoán được người này đang nghĩ gì...
Lại đang nghĩ tới người ta chứ gì.
Đi tới nắm lấy vai nàng: "Cậu đang nhìn gì thế?"
Bạch Lê đặt nửa trọng lượng cơ thể lên vai Nhiễm Ninh, nàng cảm thấy cổ mình nặng trĩu, không nhịn được nghiêng về phía trước, ánh mắt nhìn sang một bên, giả vờ ngốc nghếch.
"Gì chứ?"
"Những bông hoa."
"Tôi đã không nhìn thấy!"
Sự dối trá luôn thuộc về Nhiễm Ninh, Bạch Lê dùng vai đẩy nàng nói: "Thành thật đi, ánh mắt cậu nói lên tất cả rồi." Cô nói tiếp: "Không đúng... Lục Thiều đó chưa bao giờ tặng hoa cho cậu à ?"
Trước đây hay bây giờ, dù Lục Thiều đã làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch và những việc khiến nàng cảm động, nhưng cô chưa bao giờ tặng hoa.
"Tôi không thích hoa."
"Nói dối! Người phụ nữ nào lại không thích hoa? Sở dĩ không thích là do người tặng thôi, nếu do đối tượng mình thích tặng dù không phải hoa hồng, chỉ cần một nhánh cỏ đuôi chồn, vẫn sẽ coi như báu vật và chăm sóc nó, đúng không ?"
Nhiễm Ninh gỡ tay Bạch Lê ra khỏi vai và đẩy ra: "Vậy để Vạn Khang tặng cho cậu cỏ đuôi chồn, dùng nó làm gối ngủ mỗi ngày."
"Hắn dám! Nếu hắn muốn cho tôi cỏ đuôi chồn, tôi sẽ nhổ hết lông trên đó rồi đổ lên đầu hắn!"
"Vậy sao còn kêu Lục Thiều tặng tôi?"
Bạch Lê nheo mắt cười nói: "Không phải chính cậu nói không thích hoa."
Nói xong Nhiễm Ninh không có trả lời, thở dài, cụp mi xuống, Bạch Lê thấy vậy lập tức ngừng nói đùa, sờ cánh tay Nhiễm Ninh: "Lục Thiều còn chưa về à?"
Nhiễm Ninh gật đầu.
Bạch Lê hiểu rằng ai đang yêu mà không muốn gắn bó với nhau, hơn nữa nàng và Lục Thiều cũng chưa đến đoạn cuồng nhiệt. Cả ngày không thể gặp nhau, điều này sẽ khiến người ta chán nản.
"Cậu ấy không đến, thì cậu có thể chủ động mà."
Nhiễm Ninh dừng lại, nhìn chằm chằm vào ngón chân mình: "Tôi cũng bận."
Bạch Lê "...."
Đúng rồi! Cậu lại bướng bỉnh nữa rồi.
Trong tình huống này, cũng không cần đổ thêm dầu vào lửa, Bạch Lê vội vàng đi theo Nhiễm Ninh ra ngoài, khuyên nhủ: "Cậu ấy nhất định bận quá không thể lẻn ra ngoài được, nếu không thì đã lao đến rồi, chuyện này cậu nên là người biết rõ nhất."
Lời còn chưa dứt, khi đến chỗ y tá, đã nhìn thấy một cậu bé giao hàng cầm một bó bông hồng trên tay và hỏi: "Bác sĩ Nhiễm Ninh là ai? Đây là hoa của cô ấy. Vui lòng ký nhận."
Bước chân Nhiễm Ninh khựng lại, biểu cảm trên mặt rõ ràng là sững sờ, nàng còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Lê đã lao tới: "Ở đây! Ở đây! Nhiễm Ninh đến nhanh!"
Sau khi ký nhận, Bạch Lê nhìn tấm thiệp từ trên bó hoa và nói: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên, sau một khoảng thời gian dài vẫn khát khao, tim vẫn đập rộn ràng như thuở ban đầu ...*"
* Câu này trích từ một cuốn sách tựa là "Hạnh phúc từ cái nhìn đầu tiên không bằng việc không bao giờ nhàm chán" (tìm không được tên tác giả), theo mình là nói về sự ổn định trong tình cảm.
Vai Bạch Lê rung lên, nổi da gà khắp người, "Không thể nói nên lời luôn, Lục Thiều khá sến súa đấy." Nói xong, cô mở miệng với Nhiễm Ninh, "Cậu có vui không? Của cậu còn lớn hơn của Dương Mẫn đó. Được rồi... Hãy gọi cho người ta nhanh lên."
Nhiễm Ninh sắc mặt vô cảm, vẫn bình tĩnh, nhưng tim đập thình thịch, gật đầu nói: "Được, tôi nghe cậu."
Lập tức, nàng lấy tấm thiệp bỏ vào túi, ôm bó hoa rồi rời đi.
Bạch Lê nhìn theo bóng lưng Nhiễm Ninh, nâng vai mỉm cười... Người hay xa cách đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, nói thật thì cô nhìn không quen. Nhưng... yêu nhau thì phải như vậy.
Mới đi được nửa đường thì có cuộc gọi của Lục Thiều.
Đưa điện thoại lên tai, Nhiễm Ninh bắt máy.
Tán cây rũ thấp, lá xanh tươi, ánh nắng xuyên qua kẽ hở để lại những vết lốm đốm vàng trên mặt đất.
Lục Thiều đứng trong nắng vàng.
"Cậu đã nhận được hoa chưa?"
Ôm bông hoa trong tay, không cần cúi đầu cũng có thể ngửi được hương thơm nồng nàn, lông mi đen của Nhiễm Ninh khẽ run run.
"Tại sao cậu lại mua hoa?"
Lục Thiều nhếch khóe miệng, khẽ cười một tiếng.
"Để dỗ dành cậu."
"...."
Ai cần cậu dỗ chứ?
Lục Thiều lắng nghe hơi thở nhẹ nhàng của người bên kia, đôi mắt không tập trung lang thang khắp đường băng, rồi nói.
"Hôm qua khi chúc ngủ ngon, cậu đã không hôn tôi."
Nhiễm Ninh giật mình, chiếc điện thoại di động áp vào tai nàng không hiểu sao lại bị ấn chặt hơn một chút.
"Tôi hôn cậu khi nào vậy?!"
"Tại sao không? Cậu hay gửi biểu tượng cảm xúc 😘 trước đây."
"Tôi lỡ tay thôi!"
Lục Thiều cảm thấy vui vẻ khi nghe người ta mắng mình qua điện thoại. Gặp mặt thì không sao, nhưng một khi nói chuyện điện thoại cô luôn cảm thấy Nhiễm Ninh đối với mình quá khách khí, cẩn trọng trong từng lời nói. Nên Lục Thiều lúc nào cũng thích trêu chọc nàng, thông qua thiết bị điện tử, nhờ dòng điện vô hình, giọng nói đột nhiên cất lên của nàng vừa ổn định vừa trấn an, khiến cô có cảm giác họ thực sự đang yêu nhau chứ không phải giả tạo.
"Thích không?"
"Ừm."
Nhiễm Ninh ôm chặt bông hoa trong tay, nghĩ đã bao lâu rồi họ không gặp nhau, so với những bông hoa này thì nàng nhớ cô nhiều hơn...
"Khi nào cậu mới có thể về?"
"Nhớ tôi?"
"Lúc này cũng chưa thể về được."
Lục Thiều một chân giẫm lên bậc thang, chân còn lại đá bay viên đá bên cạnh, ngước mắt nhìn trời, cau mày, lộ ra có chút bất lực.
"Tuần sau, tuần sau tôi nhất định sẽ quay về."
Nói thêm mấy câu, Lục Thiều nhìn thấy có người đang đi tới, sắc mặt của Lục Thiều thay đổi, đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngay cả giọng nói với Nhiễm Ninh cũng không tự chủ được mà hạ thấp giọng.
"Không nói nữa, tôi có việc phải làm bây giờ."
Rồi cô cúp máy.
Giọng nói đột ngột dừng lại khiến Nhiễm Ninh thất vọng, nàng nhìn thời gian gọi điện... chỉ có một phút rưỡi.
Những bông hoa trên tay không còn thơm nữa.
Buzz!
Điện thoại lại rung lên
Lục Thiều nhắn: "Ăn uống đầy đủ nha, về đến nhà tôi sẽ kiểm tra toàn thân."
Nhiễm Ninh mặt đỏ bừng.
"Lỗ mãng!"
Khi nàng quay đầu lại, thì nhìn thấy Viện trưởng La đang đứng sau lưng.
Bà nhìn nàng mỉm cười và nói: "Cháu đang nói chuyện điện thoại với bạn trai."
Nhiễm Ninh giật mình, hồi lâu mới thốt ra được một câu.
"La, Viện trưởng La..."
...
...
Bầu trời vừa không một gợn mây bỗng trở nên u ám, mây tích tụ lại thành một khối mù mịt.
"Đội trưởng Lục."
Trần Uy cao hơn Lục Thiều, nhưng bây giờ họ đang đứng đối mặt nhau, anh ấy cúi đầu, vai rũ xuống, trông có vẻ thấp hơn Lục Thiều.
Lục Thiều nhìn anh ấy, đút hai tay vào túi, bộ đồ bay khiến eo cô thẳng tắp, hai chân bước xuống bậc thềm, rồi đột nhiên đứng yên như bén rễ.
"Sao cậu không nhảy? Cậu có biết nếu không phải chỉ là buổi huấn luyện thì hôm nay cậu sẽ thành kẻ tội đồ."
Lục Thiều thanh âm không lớn, lại giống như búa nện, từng chữ đánh vào trái tim Trần Uy.
Trần Uy lắc đầu rồi lại gật đầu, dùng tay xoa mạnh lên mặt.
"Sợ thì cứ nói sớm đi! Ở đây không được giả vờ nghiêm túc, tôi không có nhiều thời gian diễn với cậu như vậy đâu!"
Trần Uy bị chọc vào chỗ đau, đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng.
"Cô nghĩ tôi không muốn nhảy à?! Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Khi tôi muốn nhảy, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là ba mẹ, bạn gái của tôi... Tôi không sợ chết, nhưng tôi sợ..."
"Cậu không phải là người duy nhất có gia đình, mọi người ở đây đều có gia đình. Nếu đã chọn nghề này thì nên có ý thức tự giác! Hãy hỏi thử xem có người nào không chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất mỗi khi đi làm nhiệm vụ ?"
"Cậu không nên khóc, chỉ có người từ bỏ bản thân mới khóc." Lục Thiều sắc mặt lạnh lùng, "Hãy suy nghĩ kỹ."
Sau đó, cô rời đi mà không ngoảnh lại.
Hai bóng người đứng ở cửa sổ tầng hai.
Một người là Thương Nam, người kia là Trình Tấn.
Trình Tấn mỉm cười, thấp giọng nói: "Lúc nào em ấy cũng hung dữ như vậy sao?"
Nước trên bàn vừa sôi, Thương Nam lấy lá trà trong tủ ra, "Sư huynh, trà mao phong được không?"
"Không sao đâu, muốn uống gì cũng được, anh không kén chọn." Trình Tấn chắp hai tay sau lưng, lui ra khỏi bệ cửa sổ để ngồi lên ghế sô pha. "Nói đến chuyện này, nếu không phải là vì đôi mắt của em hồi đó, chắc chắn bây giờ đã là đội trưởng. Thật đáng tiếc khi em trở thành sinh viên tâm lý học."
"Tất cả đều phục vụ người dân và em hài lòng."
Thương Nam pha trà, bưng cốc đi tới, đặt trước mặt Trình Tấn, tiếp tục nói: "Lục Thiều không nhịn được, cậu ấy đang bò lổm ngổm trong đám đàn ông, làm sao để giữ bình tĩnh và không hung hăng? Ngoài ra, không phải anh không biết tính khí của Lục Thiều. Cậu ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoại trừ việc đào tạo. Cậu ấy có thể bị mọi người mắng đến mười tám đời tổ tông của mình, nhưng vẫn không có chút suy suyễn."
Trình Tấn nước da ngăm đen, khuôn mặt kiên nghị, toàn thân toát ra khí tức chính nghĩa, những người không quen biết thật sự không dám đến gần, đôi mắt như đại bàng... đang dò xét và không hề tức giận, hay có ác ý. Mọi người trước mặt ông đều trở thành kẻ yếu đuối.
Ông học bay từ khi còn nhỏ, sau đó phục vụ trong lực lượng đặc biệt, sau khi nghỉ hưu, ông gia nhập lực lượng gìn giữ hòa bình và làm việc ở đó cho đến nay, ông đã đi khắp thế giới hơn mười năm, giống như một viên gạch, di chuyển đến bất cứ nơi nào cần.
"Đúng vậy, tính tình của em ấy là như vậy, nhưng tiểu tử kia cũng có vấn đề, không dám nhảy... mà lại gia nhập đội cứu hộ?!" Trình Tấn vặn vẹo cổ tay, "Nên cảm ơn trời vì đã không rơi vào tay anh, nếu không anh nhất định phải đánh hắn một trận ra trò!"
Thương Nam sờ trán, "Đừng nói chuyện này với Lục Thiều, bây giờ không phải lúc. Nếu thật sự ra tay, ngày hôm sau sẽ bị cấm túc."
Trình Tấn cười lớn, cầm tách trà chỉ vào Thương Nam: "Nói thật, anh chỉ là khâm phục thực lực của Lục Thiều, em ấy cứng đầu như vậy! Nhìn như một con lừa!"
Thương Nam trợn mắt nhìn ông: "Dù sao người ta vẫn là con gái, anh sẽ nói về một cô gái như vậy sao?"
Trình Tấn nhấp một ngụm trà, đặt chiếc cốc lên bàn, trừng mắt nhìn: "Nếu am ấy không phải con gái, anh đã mang đi rồi!"
Nói xong ông thở dài, "Em nói xem... tại sao lại là con gái? Nếu là con trai thì tốt quá."
Ông còn chưa nói xong thì có một âm thanh yếu ớt ở cửa.
"Con gái thì sao? Nhà Thanh sụp đổ đã bao nhiêu năm rồi, anh ở chỗ này vẫn thích con trai hơn con gái."
Trình Tấn sửng sốt, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Thiều đi vào cửa, đứng nghiêm về phía mình.
"Chào tiền bối!"
Nói là sư huynh, nhưng thực ra Trình Tấn lớn hơn cô và Thương Nam hơn mười tuổi, nếu xét theo thâm niên thì có thể chịu được gọi là chú.
Trình Tấn nhìn Lục Thiều, sau đó mỉm cười, trong lời nói đột nhiên có cảm xúc: "Không ngờ em thật sự có thể bén rễ vào đội bay..." Vừa nói vừa quay đầu nhìn Thương. Nam, "Em không biết đâu, lúc ở sân bay em ấy nói đã trượt đại học, tương lai không có hy vọng... anh đã không tin, giống như một cuộc tình tan vỡ hơn!"
Chuyện nhiều năm trước lại bị khui ra, Lục Thiều vô cùng xấu hổ.
"Sư huynh, sư huynh, nói chuyện thôi!"
Cô nhanh chóng cầm ấm lên và rót trà, cung kính.
"Anh uống nước đi."
Trình Tấn mỉm cười, nhìn hai người trước mắt, thở dài một hơi.
"Thời gian khiến chúng ta già đi. Anh đã bốn mươi lăm rồi, hai người cũng không còn mười bảy mười tám nữa."
Hai người sửng sốt một chút, đại khái có thể đoán được Trình Tấn tiếp theo sẽ hỏi cái gì.
Thực ra.
"Hai người vẫn còn độc thân à? Hay để anh nhờ chị dâu làm mối cho nhé?"
Lục Thiều cúi đầu cười khúc khích.
"Anh không còn muốn làm đại tá à? Anh già quá rồi à?"
"Đừng đùa! Với tính khí nóng nảy, anh khó có thể trở thành ông chủ hạng nhất!"
Trình Tấn sinh vào những năm 70s, ông luôn có nỗi ám ảnh đặc biệt với những việc như lập gia đình, khi dạy họ, ông luôn nói về việc an cư lập nghiệp.
"Đừng lo lắng cho, em ổn."
"Ý em là gì? Có chuyện gì đang xảy ra à?"
Lục Thiều cởi bộ đồ bay ra và gật đầu.
Trình Tấn sửng sốt: "Thật sao? Là đứa trẻ nào?"
Lục Thiều vô thức sờ chóp mũi nói: "em có nói... anh cũng không biết, dù sao nàng cũng là bác sĩ."
"Bác sĩ, vậy nhà ta có bác sĩ rồi, không lo nữa!"
Trình Cẩn nói xong Lục Thiều, lại nhìn Thương Nam, "Còn em ?"
Ông vừa định mở miệng, Thương Nam đã chặn lại.
"Anh à, em vừa chia tay."
"..."
Lần này là Trình Tấn xấu hổ, bất đắc dĩ đứng đó, uống một hơi nửa tách trà, đột nhiên nói: "Dù có chia ra thì chúng ta cũng nên buông bỏ người phải buông bỏ, hãy từ từ chọn những điều tốt đẹp."
Lục Thiều lên tiếng đúng lúc, đổi chủ đề.
"Con tàu đang mắc cạn và chìm ở cảng nước J. Em thấy có báo cáo rằng anh đã tham gia cứu hộ."
Nhắc tới chuyện này, Trình Tấn có vẻ buồn bã.
"Trên thuyền có ba mươi người, nhưng cuối cùng chỉ có mười lăm người được cứu, còn lại đều rơi xuống nước và biến mất. Khi chúng tôi nhận được tin chạy tới thì thuyền đã chìm. Khi thuyền thủng, nước đã nhanh chóng tràn vào cabin, đẩy không khí ra ngoài tạo thành một dòng xoáy, ai rơi xuống gần đó rất có thể sẽ bị hút vào. Người bơi tốt chưa chắc thoát ra được chứ đừng nói đến người bơi kém. Nguyên nhân cốt lõi của vấn đề này là do nước J yếu kém, công tác cứu hộ trên biển chưa được quan tâm đúng mức, cơ sở vật chất cứu hộ chưa đầy đủ, trang thiết bị lạc hậu. Trong sự cố, lực lượng cứu hộ đều là các đội tư nhân tình nguyện, không đủ chuyên môn kỹ năng. Anh thật may mắn khi có thể giải cứu được mười lăm người."
Trình Tấn vỗ vai Lục Thiều và chân thành nói.
"Đất nước chúng ta cũng đang học hỏi từ từ. Để đạt được như ngày hôm nay không phải là điều dễ dàng. Gánh nặng trên vai các em rất nặng nề."
Lục Thiều đứng thẳng, khóe miệng tươi cười ẩn chứa một tấm lòng trung thành thuần khiết.
"Mang hy vọng sống cho người khác, nguy hiểm tử vong để lại cho chính mình. Đừng lo lắng, em sẽ ghi nhớ tất cả và sẽ không bao giờ quên nó dù chỉ một giây."
Trình Tấn đi công tác tới đây, nghỉ ngơi một lát, rồi nhìn lại hai người trước lúc rời đi.
Trong lúc cùng Trình Tấn đi lấy xe, Thương Nam nghiến răng nhỏ giọng nói với Lục Thiều: "Cậu đã làm tôi sợ đó, tôi tưởng cậu sắp ra ngoài."
"Không được, còn có sư huynh."
Thương Nam và Lục Thiều đích thân tiễn ông đi.
Trước khi lái xe, Lục Thiều nhìn ông nói: "Đừng bận rộn với công việc, về nhà gặp chị dâu và Tiểu Quang thường xuyên hơn nhé."
Trình Tấn gật đầu: "Sau chuyến đi châu Phi này về thì kết thúc, sau này không đi đâu cả, chỉ ở nhà thôi!" Ông nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ xe, nói với hai người bọn họ: "Hôm nào tới nhà ăn cơm đi! Chị dâu các người đang làm bánh bao ngon lắm!"
Xe chạy thẳng ra khỏi cổng, đến khi không còn nhìn thấy nữa, Lục Thiều và Thương Nam mới quay mặt đi.
Lục Thiều thở dài: "Bây giờ đã hứa với quốc gia, khó mà trao lại cho Nhà Thanh."
Thương Nam liếc nhìn cô, đưa tay vỗ về cô.
"Đừng mở miệng là nói về tôi. Đã bao lâu rồi cậu không gặp Nhiễm Ninh?"
Lục Thiều không nói gì, gãi gáy, giọng nghẹn lại trong cổ họng.
"Tôi đã mua hoa cho nàng, là hoa hồng."
Thương Nam phát ra âm thanh.
"Cậu thẳng thắn như vậy, mua hoa có gì to tát đâu? Đáng lẽ ngay từ đầu nên mua mà! Hơn nữa... Nhiễm Ninh muốn hoa sao?"
Lục Thiều cười lớn với Thương Nam, vội vàng gật đầu.
"Tuần tới, tôi sẽ về vào kỳ nghỉ tuần sau."
Nói xong, cô lại hỏi: "Còn cậu thì sao? Thấy khỏe hơn chưa?"
Thương Nam giơ ngón tay cái lên: "Tốt lắm!"
/
Nhiễm Ninh cầm hoa ngồi lên chiếc ghế đối diện La Ngọc Thư.
La Ngọc Thư nhìn bó hoa trong tay nàng, nụ cười trên mặt vẫn không hề nhạt phai.
Nhiễm Ninh cảm thấy áy náy và hụt hẫng, nàng không thể tưởng tượng được nếu La Ngọc Thư biết được hoa là do Lục Thiều gửi đến sẽ như thế nào.
Bà sẽ ngất xỉu phải không?
"Tôi đã đọc bài báo cháu xuất bản... nó rất hay. Cháu phải tiếp tục chăm chỉ, nếu có thắc mắc gì, có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào."
Nhiễm Ninh ngoan ngoãn đáp: "Cảm ơn Viện trưởng La."
La Ngọc Thư là người đi trước, chỉ vào bông hoa trên tay nàng: "Người trẻ không nên chỉ tập trung vào công việc, yêu thương và tận hưởng cuộc sống cũng rất quan trọng."
"...."
Sau khi trở về, Nhiễm Ninh cảm thấy có chút nặng nề, đặt bó hoa lên bàn, bắt đầu ngơ ngác, không biết mình đang nghĩ gì.
Bạch Lê thấy Nhiễm Ninh lo lắng, tiến tới ôm vai nàng, an ủi: "Thuyền đến đầu cầu tự thẳng*. Cứ thoải mái, đừng suy nghĩ nhiều. Hơn nữa... nếu trời sập thì vẫn còn có Lục Thiều ."
* Câu này ý là mọi việc đến cuối cùng sẽ êm xuôi, nếu còn thấy chưa ổn thì đó vẫn chưa là kết thúc thực sự. Bởi vì ai sinh ra cũng có ý nghĩa riêng và xứng đáng được hạnh phúc.
"Cậu ấy có thể làm gì?"
"Kiên quyết bên cạnh cậu!" Bạch Lê cười nói: "Dù sao cậu ấy nhất định sẽ bảo vệ cậu."
...
Tan làm về nhà, Nhiễm Ninh mua một phần mì bò ở một quán ven đường, vừa bước ra, tình cờ nhìn thấy một xe bán vải nên thuận tiện mua thêm một ít.
Xách đồ về nhà, vừa bước đến cổng khu dân cư, chợt dừng lại, quay lại nhìn.
Bảo vệ tưởng nàng quên thẻ nên mở cửa cho nàng.
Nhiễm Ninh cảm ơn xong, lại lắc đầu, có lẽ mình đã nhìn nhầm.