Tám giờ...
Bạch Lê thay quần áo xong, xách túi đi đến phòng khám của bác sĩ, nhìn thấy ánh đèn sợi tóc bên trong chói lóa, Nhiễm Ninh mặc áo khoác, dựa vào bàn viết một cách chăm chỉ.
Nàng đang viết rất nghiêm túc, đến mức không biết Bạch Lê đã đến, nghe thấy tiếng bíp, nàng dừng lại, quay đầu nhìn lại.
"Cậu đến rồi à?"
Bạch Lê cầm điều khiển từ xa của điều hòa trong tay, khoanh tay cau mày nói: "Đã mặc áo khoác vào rồi mà sao không chịu đổi hướng gió vậy... cậu muốn nó thổi qua vai thôi à?"
"Tôi quên mất."
"Làm sao cậu có thể quên?" Bạch Lê tức giận hừ một tiếng, "Nhất định lại là Vương Liên Hoa làm."
Nhiễm Ninh vội vàng chạm vào cánh tay cô, "Này——"
"Cái gì! Trong văn phòng này ngoài anh ta còn có ai nữa à? Tôi thấy hắn tan sở và đi thang máy rồi." Bạch Lê đặt điều khiển từ xa lên bàn. "Lần nào cũng không nói gì, đừng nhìn mặt hắn vậy thôi. Hắn là muốn bắt nạt cậu. Tại sao hắn lại bị cơ cứng vai? Cậu có thấy vô lý không? Khi dẫn con trai đi chơi cầu lông, động tác của hắn rất linh hoạt, hoàn toàn không có vấn đề gì về cai hết"
Nhiễm Ninh vuốt ve lưng Bạch Lê nói: "Được, được, bình tĩnh, lần sau hắn làm như vậy nữa, tôi nhất định sẽ nói."
"Cậu cứ nói mình cũng bị cơ cứng bả vai, đau đến không nhấc nổi bút, cầm vở. Lấy độc trị độc!"
Bạch Lê nói xong còn cười, kéo quai túi lên vai——
"Đi thôi, đã hơn tám giờ rồi."
"..."
"Cậu hôm nay không có việc gì đúng không?"
"Không có chuyện gì đâu."
"Vậy thì cậu sao vậy?"
Nhiễm Ninh nhéo vào nơi ngón tay bị cán bút ấn vào, mím môi lưỡng lự không muốn nói.
"Cậu ấy... đi rồi à?"
"Ai?" Bạch Lê sửng sốt một chút mới kịp phản ứng: "Cậu đang nói Lục Thiều?"
"Ừm."
"Cậu ấy đã đi từ lâu rồi. Cậu vừa được người nhà bệnh nhân gọi là cậu ấy cũng đi luôn."
Nhiễm Ninh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt lại dần dần hiện lên vẻ buồn bã.
Bạch Lê dùng cùi chỏ chạm vào vai Nhiễm Ninh.
"Có một điều cần nói, mặc dù tôi và Lục Thiều có quan hệ bình thường, nhưng dựa trên mức độ hiểu biết của tôi về cậu ấy, tôi không nghĩ cậu ấy biết chuyện đó."
"Tôi biết."
"Cậu biết mà vẫn phớt lờ cậu ấy?!"
Nhiễm Ninh ngẩng cao đầu, chống tay lên bàn, trong mắt cảm xúc không rõ ràng.
"Bạch Lê, tôi có chút vướng mắc."
...
...
Thời tiết như tâm tư của phụ nữ ngày tháng sáu.
Ban ngày trời vẫn nắng nhưng đến trưa trời lại nhiều mây.
Lục Thiều cảm thấy phép ẩn dụ này không đủ thích hợp để phân tích thời tiết, có thể biết đó chỉ là một luồng không khí lạnh hay một cơn cuồng phong mạnh mẽ. Nhưng tâm tư của người phụ nữ... phải phân tích như thế nào? Lúc vui vẻ thì không để ý tới, mất hứng thì cũng không rõ nguyên nhân.
Nhưng vấn đề là cô cũng là phụ nữ, vậy tại sao lại không có nhiều dao động cảm xúc như vậy? Có vẻ như khi tạo hóa tạo ra con người, không chỉ ngoại hình không được phân bố đồng đều mà cả cảm xúc và ham muốn cũng không được sắp xếp hợp lý.
Lúc Lục Thiều trở về, vẻ mặt khó hiểu, cô không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước chuyến công tác rõ ràng là không có chuyện gì, nhưng chỉ sau một tuần... Tại sao lại bị đánh bật trở lại tình trạng ban đầu?
Thương Nam thua cược Ngô Hải, họ ra khỏi văn phòng và đụng phải Lục Thiều đang dựa vào lan can và im lặng suy nghĩ.
"Lục Thiều, cô có muốn ăn lẩu không? Chị Nam sẽ đãi đấy!"
Lục Thiều cười nhẹ lắc đầu: "Tôi không đi, mọi người đi đi."
Nói xong cô quay về ký túc xá.
Một lúc sau, Thương Nam từ bên ngoài đi vào.
"Cậu đang làm gì vậy? Ngủ à?"
Lục Thiều dựa vào gối kê đầu giường, nửa nhắm mắt lại: "Cậu còn chưa đi?"
"Tôi bảo bọn họ chọn chỗ trước." Thương Nam nhìn người này, nghi hoặc nói: "Cậu không phải đi tìm bác sĩ Nhiễm sao? Sao về sớm vậy?"
Lục Thiều thở dài bằng mũi, lười biếng nghiêng đầu: "Tôi bận, không có thời gian."
Thương Nam "..."
Nói xong, Lục Thiều mở mắt ra, trầm giọng hỏi: "Cậu nói xem... nếu đột nhiên có người không để ý đến cậu thì phải làm thế nào?"
"Là ai? Bác sĩ Nhiễm?"
"Làm sao cậu biết?"
Thương Nam trợn mắt nói với cô: "Đừng nói linh tinh nữa, trên mặt cậu ngoài Nhiễm Ninh còn có thứ gì khác sao?"
"Tại sao cậu lại gây sự với nàng?"
Lục Thiều trừng mắt nói: "Tôi mới trở về, có thể chọc giận nàng sao?"
Thương Nam ném một bình nước đá tới: "Kỳ quái, không thể không có nguyên nhân... Chẳng lẽ cậu đã làm chuyện gì sao? Chỉ là bản thân không biết thôi?"
Lục Thiều cau mày nói: "Tại sao nhất định phải là vấn đề của tôi?"
Thương Nam nhún nhún vai, thản nhiên nói: "Ai bảo cậu muốn đuổi theo người ta? Dù không phải do cậu thì cũng là vấn đề của cậu.."
Không đến mấy giây, Lục Thiều từ trên giường đứng dậy, đôi mắt to tràn đầy ngu ngơ trong suốt——
"Nàng đang trực, tôi gọi đồ ăn cho nàng nhé?"
Thương Nam: "Được."
...
Nhiễm Ninh vừa nói xong "Tôi có hơi bấn loạn", chưa đầy năm phút sau, một người giao thức ăn mặc đồng phục màu vàng đã đứng ở cửa.
Gõ cửa rất lịch sự——
"Bác sĩ Nhiễm Ninh có ở đây không? Đồ ăn của cô được giao đến nè."
Tổng cộng có hai phần cháo hải sản.
Bạch Lê nhận lấy, cân nhắc trong tay: "Quả nhiên là Lục Thiều, cậu ấy còn nghĩ tới phần của tôi."
Nhiễm Ninh cau mày, mi mắt rũ xuống, không biết nên nói cái gì... Nàng bây giờ rối như tơ vò.
"Chúng ta đã có đồ ăn cơ bản, nhưng lại thiếu mấy món..." Bạch Lê cong môi, "Có muốn ăn xiên nướng không? Gần đây có một quán mới khá ngon."
...
Hóa ra Diêu Y Y đã đến gặp Nhiễm Ninh vào ngày thứ hai sau khi Lục Thiều đi công tác.
Cô bé đeo cặp và mặc đồng phục, mắt sưng đỏ đến nỗi Nhiễm Ninh không biết mình nên làm gì, nàng tưởng rằng cô bé đã bị bắt nạt.
Nên tử tế hỏi cô ấy: "Có chuyện gì với em vậy?"
Nàng bị sốc bởi những gì đứa trẻ này nói.
"Tôi biết chị là bạn gái cũ của Lục Thiều, chị có thể đừng cướp cô ấy của tôi được không! Tôi rất thích chị ấy!"
"..."
"Dù sao thì chị cũng đã bỏ rơi chị ấy, như thế khác nào chị ấy chắc chắn không quan trọng với chị. Chị là bác sĩ, vừa xinh đẹp vừa giỏi như vậy... Sau này chắc chắn sẽ có nhiều người thích hơn, nhưng tôi không thể làm được. Tôi chỉ có Lục Thiều thôi!"
Diêu Y Y đã khóc và nói như vậy lúc đó, Nhiễm Ninh đột nhiên cảm thấy mình như một kẻ có tội, mặc dù nàng thậm chí còn không biết mình đã làm gì.
Cô bé này vốn nhạy cảm và yếu đuối, khóc lóc thảm thiết: "Tôi sẽ cho chị tiền, chị muốn bao nhiêu? Nói cho tôi biết đi! Bố tôi làm kinh doanh, nhà rất giàu có!"
Nhiễm Ninh dở khóc dở cười, nàng chưa từng tiếp xúc với trẻ con, cũng không biết phải ứng xử thế nào. Mặc dù đã trải qua độ tuổi này, nhưng nàng cũng không giống Diêu Y Y chút nào.
"Đừng khóc."
"Huhuuuuuuuuuuuuuuuuu"
"Vậy em cứ khóc đi."
Nhìn thấy nàng sắp rời đi, Diêu Y Y vội vàng lau nước mắt trên mặt, "Chị đồng ý sao?!"
Nhiễm Ninh hít sâu một hơi, "Em không hiểu rõ Lục Thiều..."
"Cái gì?"
"Cậu ấy... sẽ không thay đổi."
...
...
Hai người ngồi trên chiếc bàn nhỏ ngoài cửa hàng, lấy ra một chiếc túi nhựa màu trắng đặt trên một chiếc đĩa sắt nhỏ màu bạc, bên trong có rất nhiều xiên que nhỏ, mùi thì là và ớt xộc vào mũi. Họ luôn ăn món này với mì ăn liên, nhưng đây là lần đầu tiên ăn với cháo.
Cũng không tệ, còn rất ngon...nó có hương vị độc đáo.
Bạch Lê dẫn đầu múc hai miếng lớn cho vào miệng, tục ngữ nói 'Miệng mềm để ăn thịt, tay ngắn để bắt người'* . Nhìn những con bào ngư và tôm tươi này, cô cảm thấy cần phải nói vài lời tốt đẹp về Lục Thiều vào lúc này.
*拿人手短吃人嘴软 Là ẩn dụ cho việc đã nhận được lợi ích từ người khác, nên vì tình cảm sẽ không thể giải quyết mọi chuyện một cách khách quan được, sẽ cố tình nhượng bộ người đó, dù có khuyết điểm , sai lầm thì cũng không dám lên tiếng.
Nhưng trước khi nói ra, cô vẫn phải hỏi Nhiễm Ninh xem ý của nàng là gì, nếu Nhiễm Ninh nhất quyết không muốn thì với tư cách là bạn thân, cô khó có thể nói được gì, tệ nhất là cái tô cháo hải sản này... sẽ trả lại gấp đôi cho Lục Thiều.
"Lúc nãy cậu nói có chút rối ren, ý của cậu là gì? Nếu là vì cô nàng Diêu Y Y kia, tôi nghĩ hoàn toàn không cần thiết. Rõ ràng cô ta chỉ làm loạn, học hành không tốt, toàn xen vào chuyện người lớn mà thôi. Và.. cậu nên hiểu rõ Lục Thiều hơn tôi. Cậu ấy tuyệt đối sẽ không có những suy nghĩ lộn xộn về cô bé đó, nếu không đã không cần đến tìm cậu làm loạn. Nếu cậu hiểu lầm Lục Thiều vì điều này, thì tôi nghĩ thật bất công cho cậu ấy. Cậu có nghĩ vậy không...?"
"Tôi không giận Lục Thiều, cũng không trách cậu ấy. Đúng như cậu nói... tôi biết cậu ấy là người như thế nào, tôi sao có thể không biết chứ."
Nhiễm Ninh lấy một chiếc thìa nhỏ khuấy cháo.
"Tôi chỉ đang gặp khó khăn với chính mình."
Bạch Lê không hiểu: "Có gì vướng mắc không thể vượt qua sao?"
Nhiễm Ninh hít một hơi thật sâu và thở ra nặng nề——
"Trước đây cậu đã hỏi tôi, nếu Lục Thiều lại theo đuổi tôi nữa thì phải làm thế nào? Lúc quay về tôi đã nghiêm túc suy nghĩ. Nói thật, tôi không biết bởi vì tôi không chắc liệu Lục Thiều có thật muốn theo đuổi tôi hay không. Tôi nói với bản thân nên buông xuôi. Vốn tưởng mình có thể khống chế được. Nhưng lời nói của Diêu Y Y lại nhắc nhở tôi rằng Lục Thiều đón tôi tan sở và mời tôi đi ăn tối. Đường ống nước ở nhà tôi bị rò rỉ, cậu ấy lập tức rời khỏi đội, chạy đến giúp tôi sửa nó. Mặc dù cậu ấy không nói rõ nhưng dường như cậu ấy đang theo đuổi tôi. Đến một đứa trẻ còn có thể nhìn thấy nó, thì tôi, một người trưởng thành sao lại giả vờ không biết được."
"Vậy... cậu biết cậu ấy đang theo đuổi cậu?"
"Không chỉ biết, tiềm thức của tôi cũng đồng ý tiếp xúc với cậu ấy." Nhiễm Ninh mỉm cười, "Trước đây tôi mắng Lục Thiều, nói rằng cậu ấy dung túng hành vi của Diêu Y Y đối với mình. Bây giờ giữa tôi và cậu ấy có gì khác đâu? Ít nhất vì đó là Lục Thiều nên tôi mới dung túng như vậy. "
"Chờ một chút..." Bạch Lê dừng lại, "Tại sao tôi lại càng thấy bối rối hơn trước? Cậu biết cậu ấy đang theo đuổi cậu, và cậu cũng chấp nhận điều đó. Vậy lúc này cậu đang làm sao vậy ?"
Nhiễm Ninh im lặng, liếc nhìn đôi bạn trẻ đi ngang qua -
"Làm sao chúng tôi có thể ở bên nhau? Điều đó là không thể."
"Tại sao?"
"Còn cần phải hỏi sao? Cậu nghĩ gia đình tôi hay gia đình cậu ấy có thể chấp nhận được không?"
"..."
"Nếu ngay cả việc có thể công khai trong khuôn viên trường học cũng không thể, thì cơ hội hòa nhập vào xã hội là bao nhiêu... và..."
Nhiễm Ninh cau mày khó chịu.
"Mẹ tôi qua đời đã khiến ông bà tôi đau buồn suốt nửa cuộc đời. Tôi không thể làm họ buồn nữa. Tôi có thể học y, làm bác sĩ, có nhà riêng... Tôi có thể bình an đi đến ngày hôm nay.. Tất cả là do tôi được ông bà đưa đến Hoa Thanh. Nếu không có họ... Tôi đã không có được ngày hôm nay. Là một con người, tôi phải biết ơn và đền đáp cho họ. " Nàng dừng lại và tiếp tục, "Lục Thiều rất tốt và xuất chúng, nhân cách tốt, gia thế tốt, công việc tốt, tôi tin cậu ấy nhất định sẽ tìm được người chung sống cả đời, sau này cậu ấy sẽ rất hạnh phúc."
Nhiễm Ninh nuốt một ngụm cháo lớn——
"Tôi sẽ nói rõ với cậu ấy và yêu cầu cậu ấy đừng lãng phí thời gian với tôi nữa. Tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng và cố gắng làm bạn trở lại."
Nói xong, nàng lại húp một ngụm cháo lớn.
Bạch Lê nhìn Nhiễm Ninh, không nói được lời nào, cô từng gặp ông bà của Nhiễm Ninh, họ đều là những người rất tốt bụng, nhưng dù có tốt bụng đến đâu, chắc chắn cũng không thể chấp nhận được... đứa cháu gái mà họ yêu quý rất nhiều lại đưa một người phụ nữ về ra mắt.
"Còn cậu thì sao? Để ông bà không buồn, Lục Thiều được hạnh phúc, còn bản thân cậu thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra với cậu?"
Ánh đèn neon lóe lên trên đường, Nhiễm Ninh nhướng mày mỉm cười——
"Tôi sẽ ở lại bệnh viện và trở thành một bác sĩ giỏi."
Bạch Lê cúi đầu, cháo trong tay đột nhiên trở nên đắng chát.
Làm người thật khó quá...
Tại sao không có giải pháp cho cả hai vấn đề?
...
...
Thế giới an bình, con sẽ sống xứng đáng với Như Lai và không phụ Ngài*.
*世间安得两全法,不负如来不负卿 câu này được trích ra từ một bài thơ tình nổi tiếng của Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ sáu (Tsangyang Gyatso). Câu này có nghĩa là làm thế nào chúng ta có thể tìm thấy điều tốt nhất của cả hai thế giới? Bạn có thể sống xứng đáng với Phật Như Lai, nhưng bạn không thể sống xứng đáng với người con gái mình yêu nhất.
Tsangyang Gyatso trở thành Lạt ma khi ông 14 tuổi. Trước đó, gia đình quê hương của ông tin vào Giáo phái Đỏ (nhà sư được phép kết hôn) nên tất cả những điều này đã ảnh hưởng rất lớn đến ông. Người ta kể rằng trước khi Tsangyang Gyatso vào Cung điện Potala, ông đã rất yêu một người phụ nữ. Cuộc sống trong chùa khắc nghiệt và nhàm chán nên Tsangyang Gyatso luôn mong muốn trốn thoát và lang thang khắp thế giới cùng người phụ nữ mình yêu. Tuy nhiên Tsangyang Gyatso, người đã được định sẵn là người đứng đầu, lại không thể có một cuộc sống bình thường. bị bắt đem về, người phụ nữ ông yêu nhất cũng phải nhận hình phạt nặng nề, họ không thể ở bên cạnh nhau nữa. Người ta nói rằng ông là người vĩ đại nhất ở Xứ Tuyết, nhưng ông thậm chí còn không thể bảo vệ được người mình thích. Mục đích sống của ông là gì? Ông qua đời năm 23 tuổi.
Nhiễm Văn 24 tuổi quyết định kết hôn với Tô Chí Vĩ, 25 tuổi bất chấp sự phản đối của ba mẹ cô.
Trương Tố Ninh (bà của Nhiễm Ninh) đứng trước cửa nhà, nhìn con gái trong bộ đồ cưới và chỉ nói một câu.
"Con sẽ phải hối hận vì điều này."
Đó là một lời tiên tri, chỉ 4 năm sau, Nhiễm Văn qua đời khi con gái Nhiễm Ninh mới được hai tuổi.
...
Lúc Nhiễm Ninh bảy tuổi không có ấn tượng gì về mẹ mình. Không, phải gọi là Tô Hảo bảy tuổi không có ấn tượng gì với mẹ mình, nhưng lại có ấn tượng sâu sắc với người hàng xóm cạnh nhà, bà Lý.
Đồ ăn của bà Lý rất ngon, đặc biệt là chân gà om, mỗi lần làm món này nàng đều đòi ăn.
"Người già không còn hữu dụng nữa." Bà Lý lắc lắc chiếc quạt nan lớn trong tay, ngẩng đầu nhìn Tô Chí Vi đang đứng trên ghế thay bóng đèn "May mà còn có cậu, chứ đợi thằng con tôi về thì không biết đến khi nào ?"
"Cương Tử là ông chủ, làm ăn lớn, bận rộn là chuyện bình thường."
"Ông chủ gì chứ? Chỉ là kinh doanh một mình. Cậu vẫn tốt hơn, có kế hoạch nghề nghiệp nghiêm túc. Chỉ là tôi không có con gái, nếu không đã chọn cậu là con rể rồi."
Tô Chí Vĩ không nói gì mà chỉ mỉm cười, anh ấy là một người có trái tim ấm áp, thường xuyên được hàng xóm nhờ giúp đỡ khi có việc cần, anh ấy cũng rất hào phóng và sẽ giúp đỡ bất cứ ai.
Thay bóng đèn xong, mở công tắc, bật lên bật xuống công tắc mấy lần: "Bà Lý, đèn đã sửa xong rồi."
"Cảm ơn cậu rất nhiều vì cứ phải làm phiền suốt."
"Có chuyện đâu? Nếu còn cần sửa chữa thì cứ nói một tiếng."
Bà Lý vội vàng bưng tách trà lên: "Đừng lo, uống chút nước trước khi đi."
Nhìn thấy Tô Chí Vi cầm lấy tách trà, bà lão bắt đầu nói chuyện.
"Lần trước cậu nghĩ thế nào về Tiểu Trương?"
Tô Chí Vi nghẹn ngào——
"Ừm..."
"Cẩn thận, uống từ từ thôi, cứ nhắc tới chuyện này cậu lại bối rối." Bà Lý phe phẩy chiếc quạt nói tiếp: "Ừ, vợ cậu đã sớm mất, đứa trẻ ngày một lớn lên, chăm sóc cũng không dễ dàng gì. Đơn vị công tác thì bận rộn... Cậu còn phải tranh thủ thời gian về giặt quần áo, nấu ăn cho con. Lúc trước cậu nói đứa bé còn nhỏ, không muốn tìm, nhưng bây giờ nó đã bảy tuổi rồi, cậu muốn tiếp tục ở một mình bao lâu nữa? Cậu cũng nên cân nhắc chuyện cá nhân đi."
"Ngay cả khi cậu không nghĩ về bản thân mình, vẫn nên nghĩ về con mình... Trẻ con lớn lên trong chớp mắt. Con trai thì không sao, nhưng con gái thì khác. Cậu thử nghĩ xem đến tuổi dậy thì, thời kinh nguyệt, cậu phải làm sao đây, cậu định hướng dẫn đứa nhỏ thế nào?"
"Tiểu Tô, tôi biết vợ cậu là sinh viên đứng đầu của một trường đại học danh tiếng, là người có học thức, hiểu biết nhiều, không thể coi như người thường. Nhưng trên đời này không có ai giống hệt nhau, nhưng chỉ cần tìm được một người vợ người mẹ tốt là được, cậu có nghĩ vậy không? Chúng ta đã chứng kiến đứa bé lớn lên tốt đẹp, cứ để như vậy thì thật tội cho con bé."
"Hảo Hảo mới bảy tuổi, còn nhỏ." Tô Chí Vi một hơi uống hết nước trong cốc, "À... Hảo Hảo sắp tan học, tôi phải đi đón con rồi."
"Này..." Thấy không ngăn được ai, bà Lý chỉ có thể thở dài: "Không ai có thể chu toàn mọi thứ."
...
Trong những năm qua, có rất nhiều người giới thiệu bạn đời cho Tô Chí Vĩ nhưng anh đều từ chối, thứ nhất là anh lo lắng con mình còn nhỏ, thứ hai là anh thực sự không thể quên được Nhiễm Văn, anh luôn cảm thấy Nhiễm Văn vẫn ở đó, ít nhất là trong trái tim anh, chưa bao giờ rời đi.
Cho đến một buổi trưa, anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Hôm nay Tô Chí Vi có việc bận nên về muộn, lúc vội vã về nhà, Tô Hảo đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
"Ba!"
Tô Hảo bảy tuổi xinh đẹp và dễ thương, nàng trông giống hệt Nhiễm Văn, Tô Chí Vĩ yêu đứa trẻ này từ tận đáy lòng.
"Hôm nay nơi làm việc của ba rất bận, sợ con về muộn nên đã nhờ chú Lưu đón con với Lưu Quân."
Anh xắn tay áo lên và bước vào trong——
"Con đói không? Ba sắp nấu cơm rồi. Con muốn ăn gì vậy?"
"Mì gói."
Tô Chí Vi dừng lại, nhìn về phía Tô Hảo, cô bé có đôi tay nhỏ nhắn, một tay cầm gói mì bò rau om, rắc gia vị lên trên, lắc lắc lên xuống.
"Ba ơi, ở nhà hết nước nên không nấu được. Chúng ta cứ ăn mì khô đi, hơi cứng nhưng ăn khá ngon."
Nói xong, nàng lại lắc lắc túi mì.
Nhìn cô con gái hiểu chuyện trước mặt, Tô Chí Vi cảm thấy áy náy buồn bã, hai mắt lập tức đỏ bừng, cầm lấy túi mì ăn liền, xoa đầu Tô Hảo rồi kéo nàng dậy.
"Nếu con không muốn ăn, ba sẽ đưa con ra ngoài ăn. Chúng ta đi nhà hàng đi."
...
...
Nhiễm Ninh không nhớ được tên người phụ nữ đó là gì, chỉ nhớ bà Lý gọi cô là Tiểu Ngô.
Dì Ngô rất nhiệt tình, vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho nàng, luôn mỉm cười khen nàng giống mẹ và xinh đẹp làm sao.
Hôm đó tan trường, dì Tiểu Ngô đến đón nàng.
Nàng còn chưa kịp bước tới, Phương Tiểu Băng đột nhiên từ phía sau nhảy ra, chỉ vào mình.
"Xin chào! Mẹ kế của cậu tới kìa!"
"Đừng nói nhảm!"
"Tôi không nói nhảm, ba tôi đã nói là cậu sắp có mẹ kế!"
Tố Hảo nhỏ bé mặt đỏ bừng, đi đến trước mặt dì Tiểu Ngô, ngẩng đầu hỏi.
"Ba tôi đâu?"
"Ba con đang sửa tủ ở nhà bà Lý và nhờ dì đến đón con."
Dì Tiểu Ngôc muốn đưa tay ôm lấy nhưng nàng lại tránh được, đứa nhỏ xách cặp đi nhanh hơn người lớn.
Bữa tối lại diễn ra ở nhà bà Lý, bốn người ngồi quanh một bàn.
Đầu tiên Tiểu Ngô gắp chân gà cho Tô Chí Vi, sau đó gắp cánh gà cho Tô Hảo.
Tô Chí Vi có chút xấu hổ, vội vàng gắp cho Tiểu Ngô một đũa thức ăn.
Bà Lý ở bên cạnh nhìn hai người, cười đến tận mang tai, "Tiểu Tô, tôi phải nói với cậu một điều. Tại sao lại gắp rau cho người khác trong khi người ta gắp thịt cho mình? Điều này không tốt đâu."
Tô Chí Vi cười mấy tiếng, "Tôi... tôi chỉ gắp đại, cô có thể ăn thịt."
Mấy người lớn gắp qua lại quanh bàn ăn, suốt quá trình không ai để ý đến Tô Hảo, chỉ có bà Lý tranh thủ thời gian xen vào:
"Ừ, càng nhìn đứa nhỏ này càng thích, tiểu Ngô ngươi có nghĩ vậy không?"
"Dạ." Tiểu Vũ gật đầu.
Nhiễm Ninh cầm đũa gắp cơm vào miệng, ăn hết cơm, cánh gà trong chén vẫn còn nguyên.
"Cô nương này, sao lại để thừa đồ ăn vậy?" Tô Chí Vi nói.
"Con no rồi." Tô Hảo từ trên ghế đứng dậy, nhìn cánh gà trong bát, "Với lại con không thích cánh gà."
Ăn tối xong, họ ra khỏi nhà bà Lý——
Tô Chí Vi cõng con gái trên lưng...
Mặt Tô Hảo áp vào lưng ba, có chút buồn ngủ nhẹ giọng hỏi:
"Tại sao chúng ta lại ăn cơm ở nhà người khác?"
"Bởi vì ba đã giúp bà Lý sửa chữa đồ đạc nên bà Lý mời chúng ta ăn để tỏ lòng biết ơn."
"Còn dì Ngô thì sao? Có phải dì ấy cũng giúp bà Lý sửa chữa đồ đạc không?"
"...Dì...dì ấy là khách của bà Lý."
Tô Hảo hỏi lại——
"Vậy chúng ta phải ăn ở nhà người khác hoài à?"
"Nếu Tiểu Hảo Hảo không muốn ăn cơm ở nhà bà Lý, vậy Hảo Hảo muốn ăn cái gì? Lần sau về nhà ba sẽ làm thật ngon."
Tô Hảo đột nhiên từ sau lưng ngẩng mặt lên hỏi ba mình
"Vậy dì Ngô là mẹ kế của con à?"
Tô Chí Vi đột nhiên dừng bước!
"Hôm nay dì Ngô đến đón con, Phương Tiểu Băng đã nói con sắp có mẹ kế."
Trong lòng Tô Chí Vi thắt lại, anh nhanh chóng đặt đứa trẻ từ trên lưng xuống, quay người quỳ xuống nhìn nàng.
Tiểu Tô Hảo cũng nhìn Tô Chí Vĩ, chớp mắt và nước mắt tràn ra, lặng lẽ thổn thức.
"Nếu, nếu ba muốn, không phải là con không thể tiếp nhận, mà là... ba, ba phải cho con một chút thời gian."
"Không, không cần."
Trái tim Tô Chí Vi đột nhiên tan vỡ...
Tiểu Tô Hảo nhạy cảm hơn so với các bạn cùng lứa, như thể nàng mất đi sự ngây thơ của trẻ con khi chỉ mới bảy tuổi. Tô Chí Vĩ thà nghe con mình khóc quấy còn hơn nghe những lời này, giống như một đứa trẻ bị ép buộc phải lớn lên và đi trên lớp băng mỏng của thế giới người lớn...
Nhanh chóng lau nước mắt cho con gái——
"Từ giờ trở đi, ba sẽ đón con mỗi ngày được không? Ba sẽ không để người khác đón con nữa."
"Thật sao?"
"Ba đã nói dối con khi nào chưa?"
Tiểu Tô Hảo duỗi ngón út ra.
"Móc tay đi."
"Một lời đã nói ra, trăm năm cũng không thay đổi."
Móc nghéo xong, nàng đi vòng ra phía sau Tô Chí Vi, ôm cổ ba mình - "Về thôi!"
"Hôm nay con gái tôi đã học được gì ở trường nào?"
"Học bảng cửu chương ạ..."
______________________________
Editor: văn phong của tác giả rất hay, nhiều câu tuy ngắn nhưng có nhiều ý nghĩa, mình hy vọng có thể truyền đạt gần hết ý của tác giả.